Căn nhà hoàn toàn được bài trí đúng như những gì cô đã tưởng tượng, không tìm được sai sót gì. Sau khi hài lòng thanh toán tiền, Phương Tiểu Ngư liền đi đến trường mẫu giáo.

Chiếc Aston Martin của Mộc Du Dương đỗ giữa rất nhiều chiếc xe sang khác trước cổng trường mẫu giáo nhưng trông vẫn vô cùng nổi bật. Phương Tiểu Ngư bước đến cũng vừa hay trông thấy cô giáo Trương đang dắt Lạc Bảo Nhi ra.

Sau khi lên xe, Mộc Du Dương liền hỏi: “Tối nay muốn đi đâu ăn cơm?”

Lạc Bảo Nhi đang định nói mình muốn đi ăn KFC thì Phương Tiểu Ngư đã nói trước: “Đi ăn KFC đi, ăn ở đó sẽ nhanh gọn.”

Mộc Du Dương thắc mắc: “Nhanh gọn? Em đang vội phải đi đâu sao?”

Phương Tiểu Ngư cười hi hi rút một xâu chìa khóa từ trong giỏ ra, “Đương nhiên rồi. Nhà của tôi đã trang trí xong rồi! Lạc Bảo Nhi, tối nay chúng ta sẽ đi mua đồ gia dụng, cuối tuần này là có thể dọn vào!”

Lạc Bảo Nhi mừng đến mức suýt nữa đã nhảy cẫng lên, cậu hô vang: “Mẹ ơi, có thật không? Có thật không có thật không? Chúng ta cuối tuần này là có thể dọn vào nhà mới rồi! Yeah!”

Từ bé đến lớn, Lạc Bảo Nhi đi theo Phương Tiểu Ngư dọn nhà vô số lần, nhưng chưa lần nào kích động nhiều như lần này, bởi vì lần này nơi mà họ dọn đến chính là mái ấm thật sự thuộc về hai mẹ con họ.

Nhìn dáng vẻ vui mừng hí hửng của hai mẹ con, khóe môi Mộc Du Dương cũng nở một nụ cười.

Anh trước nay khi ăn uống luôn rất kén chọn, từ bé đã luôn ăn các món sơn hào hải vị.

Nhưng sau khi gặp Phương Tiểu Ngư thì lại được cô dẫn đi ăn ở một quán lẩu cay bên đường.

Bây giờ, trông thấy Lạc Bảo Nhi ăn cái đùi gà rất bình thường nhưng dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, và một Phương Tiểu Ngư đã hai mươi mấy tuổi đầu mà ngồi ăn hệt như một đứa trẻ con, Mộc Du Dương bắt đầu cảm thấy có hứng thú với món gà rán này.

Anh cũng bắt trước Lạc Bảo Nhi đeo đôi găng tay dùng một lần vào, sau đó bẻ một cái đùi gà rồi khẽ cắn một miếng. Chà chà, mùi vị cũng không đến nỗi nào.

Phương Tiểu Ngư châm chọc: “Khiến anh chịu uất ức rồi! Tổng tài Mộc mà phải cùng chúng tôi đi đến tiệm gà rán bình dân thế này.”

Mộc Du Dương lườm cô một cái, bỏ ngay ý định tiếp tục ăn đùi gà. Thôi đi, không ăn nữa vậy, phải giữ vững hình tượng lạnh lùng của mình chứ!

Sau khi ăn xong, ba người vui vẻ rời khỏi tiệm. Mộc Du Dương chở hai mẹ con đến một trung tâm thương mại sang trọng, ở đó có bán các món đồ nội thất cao cấp đắt tiền nhập khẩu từ châu Âu.

Mộc Du Dương ngẩng đầu thản nhiên nói: “Cứ chọn tùy ý, anh sẽ trả tiền. Cứ xem như trả tiền cơm anh sau này đến ăn ở nhà hai người.”

Nhìn cái ghế sô pha nhỏ ở trước mặt mình có giá đến 499800 đồng, Phương Tiểu Ngư giật mình kinh ngạc há miệng muốn rớt cằm. Cô cũng biết đồ bán ở đây rất đắt, nhưng không ngờ là lại đắt đến mức này! Phương Tiểu Ngư thầm nghĩ trong lòng, giá bán này chẳng khác nào là đi ăn cướp cả.

Bảo Mộc Du Dương trả tiền cho cô ư? Không bao giờ! Phương Tiểu Ngư là một cô gái độc lập của thời đại mới, sao có thể ỷ lại vào đàn ông chứ? Mà hơn nữa, cô cũng không muốn bị người ta xem thường, tuy rằng cô thật sự rất nghèo.



Phương Tiểu Ngư cắn răng nói: “Không cần đâu, tuy đồ nội thất ở đây rất đắt, nhưng mà tôi trả nổi.” Vừa nói cô vừa vỗ vào túi mình, ám chỉ ta đây mới nhận được tiền thưởng.

Mộc Du Dương không thèm quan tâm cô, dắt tay Lạc Bảo Nhi đi thẳng đến quầy đồ nội thất.

Lạc Bảo Nhi chọn một vài món đồ hợp với phong cách căn phòng của mình, món nào cũng có giá không hề rẻ.

Phương Tiểu Ngư cắn răng nhẩm tính, ừm, cũng được, mình trả nổi.

“Cái giường này rất được, lấy cái này đi.” Mộc Du Dương vừa nói vừa chỉ vào một cái giường trông cực kì sang trọng.

Người bán hàng đứng bên cạnh lập tức đon đả cười tít mắt nói: “Trời ơi anh ơi, anh đúng là khéo chọn! Chiếc giường này là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi đấy! Vật liệu làm giường đều được lấy từ châu Âu, anh xem đây là da cá sấu cao cấp, còn đây là vật liệu gỗ thượng hạng…”

Mộc Du Dương gật đầu: “Tôi lấy nó”, sau đó quay sang nói với Phương Tiểu Ngư: “Đặt ở phòng em.”

Khoan đã, mình vừa rồi mới nghe nhân viên bán hàng nói cái giường này là bảo vật trấn tiệm đúng không? Nếu thế thì giá của nó…

Phương Tiểu Ngư toát mồ hôi hột liếc nhìn cái giá, suýt nữa thì đã ngất đi!

Không hơn không kém, bảng giá ghi vừa trọn một triệu!

Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng nói: “Mộc Du Dương, ai cho anh chọn chứ? Đó là phòng tôi chứ có phải phòng anh đâu, tôi không mua cái giường này!”

Mộc Du Dương lại rất thản nhiên nói: “Có gì khác nhau đâu? Dù sao chúng ta cũng ngủ cùng nhau, phòng của em chính là phòng của anh.”

Nghe câu nói ấy, cả nhân viên bán hàng và Lạc Bảo Nhi đều bịt miệng tủm tỉm cười.

Lạc Bảo Nhi tinh nghịch nói một câu: “Mẹ ơi, lêu lêu lêu.”

Phương Tiểu Ngư chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất, bắt đầu hối hận tại sao hôm nay lại cho Mộc Du Dương cùng đến đây.

Cô nói lớn để giấu đi sự xấu hổ: “Tôi không thích! Tôi không mua nổi!”

Mộc Du Dương vẫn kiên định nói với người bán hàng: “Tôi sẽ mua chiếc giường này. Sau khi thanh toán xong tôi sẽ đưa địa chỉ, trước cuối tuần chuyển hàng đến giúp tôi.”

Nhân viên bán hàng lập tức cười tít mắt: “Đương nhiên đương nhiên, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chuyển đến cho anh thật nhanh!”

Nói xong, cô ta còn không quên nhìn Phương Tiểu Ngư bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị à, chồng chị đối xử với chị tốt thật đấy.”



Phương Tiểu Ngư giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, anh ta không phải chồng tôi đâu!”

Nhân viên bán hàng cười toe toét với cô, rõ ràng không tin lời cô nói, trong lòng chỉ nghĩ cô là một người vợ được người chồng là Mộc Du Dương cưng chiều.

Phương Tiểu Ngư giận muốn xì khói, giá của chiếc giường này đã bằng một phần mười giá căn nhà mà cô vừa mua rồi!

Sau khi chọn xong các món đồ khác, cô đang chuẩn bị thanh toán thì được báo là Mộc Du Dương đã trả tiền hết rồi.

Thế là cô dúi hết tất cả số thẻ của mình có vào tay Mộc Du Dương: “Này, trả cho anh, không biết có đủ hay không, dù sao thì toàn bộ tài sản của tôi đều ở đây hết. Nếu không đủ thì tôi cũng không biết đào đâu ra nữa.”

Mộc Du Dương chỉ liếc nhẹ một cái rồi bỏ đi, bế Lạc Bảo Nhi lên xe.

Phương Tiểu Ngư liền hớt hải đuổi theo: “Này! Mộc Du Dương, anh làm thế này là có ý gì? Này, anh đừng tưởng mua đồ nội thất cho nhà tôi thì có thể ăn cơm chùa trường kì ở nhà tôi nhé! Tôi cho anh biết, tôi không đồng ý đâu!”

Mộc Du Dương chẳng thèm quan tâm, lái xe đến thẳng cửa hàng đồ điện.

Và tất nhiên, anh lại chọn những món đồ điện đắt tiền nhất.

“Tôi nói lại một lần nữa, tất cả tiền của tôi đều ở trong thẻ này, không biết có đủ hay không, nhưng mà tôi đều đưa cho anh hết.” Phương Tiểu Ngư vừa nói vừa rút thẻ trong túi ra đưa cho Mộc Du Dương.

Nhưng anh lại nói với cô bằng giọng điệu bề trên: “Em mà còn ồn ào thế này nữa thì anh sẽ không ngại cho em một bài học đâu.”

Phương Tiểu Ngư lập tức sợ hãi im bặt, nhưng Mộc Du Dương vẫn quyết định trừng phạt cô. Thế nên, ngay giữa con phố đông đúc, trước ánh nhìn của bao nhiêu người, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ưm… ưm…” Mặt của Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng, cô có thể cảm giác được người đi đường đang dừng lại nhìn hai người họ.

Lạc Bảo Nhi thấy chú Mộc lại hôn mẹ mình thì phản ứng đầu tiên chính là bật cười, sau đó cậu lập tức cúi đầu lấy tay che mắt lại.

Cô giáo đã dạy rồi, thấy điều gì xấu hổ thì cứ xem như không thấy!

Phương Tiểu Ngư đẩy Mộc Du Dương ra, giận dữ nói: “Anh làm gì thế?”

Mộc Du Dương thản nhiên trả lời: “Anh hôn em. Sao hả, chưa đủ à? Có cần hôn lại lần nữa không?”

Đường đường là Mộc đại tổng tài mà lại giở trò vô lại thế này.

Phương Tiểu Ngư quay người muốn chạy vào trong xe, nhưng ngay khi vừa quay đi thì liền trông thấy một chiếc xe lăn rất quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play