Phương Tiểu Ngư tan làm chợt bị Tống Đình Hi chặn lại trước cửa.
Nét mặt anh không còn dịu dàng như mọi khi mà trở nên rất nghiêm túc và kiên định.
Thế nên cô cũng không hỏi nhiều, cùng anh bước lên xe, cô biết rõ Tống Đình Hi có lẽ có chuyện gì đó muốn hỏi cô.
Chiếc xe đỗ lại trước một nhà hàng tây.
Trong nhà hàng, Phương Tiểu Ngư thấy sắc mặt Tống Đình Hi nghiêm túc thì không có tâm trạng gọi món ăn, chỉ gọi một cốc cà phê rồi hỏi: “Đình
Hi, có việc gì anh cứ nói với em đi.”
Tống Đình Hi nhìn vào mắt cô rất lâu, cuối cùng nói: “Tiểu Ngư, em có
thể cho anh biết, Lạc Bảo Nhi rốt cuộc là con của em và ai không?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười che đi sự ngượng ngùng của mình.
Câu hỏi này cô thật sự không biết trả lời thế nào.
Phải trả lời thế nào đây?
Lẽ nào nói với anh rằng, năm năm trước, cô phát hiện bạn trai ngoại
tình, đau lòng quá độ nên đã tùy tiện lên giường với một người đàn ông
xa lạ, sau đó có Lạc Bảo Nhi sao?
Không không không, tuyệt đối không thể nói! Về thân thế của Lạc Bảo Nhi, trước nay cô chưa bao giờ hé răng nói cho một ai biết.
Nếu nói ra rồi thì Lạc Bảo Nhi chắc chắn sẽ bị người ta xem thường. Nói
khó nghe hơn một chút thì Lạc Bảo Nhi chính là loại con hoang thấp kém
nhất trong mắt của người đời.
Nhưng trong lòng cô thì Lạc Bảo Nhi chính là tất cả của cô!
Cô chính vì có Lạc Bảo Nhi nên mới có thể kiên cường được đến tận bây giờ.
“Xin lỗi, Đình Hi, việc này em thật sự không bao giờ muốn nhắc đến nữa.
Anh đừng hỏi em nữa có được không?” Phương Tiểu Ngư cúi đầu nói khẽ.
Tống Đình Hi từ đầu đã biết cô sẽ trả lời như thế, anh vốn cũng không có hi vọng gì nhiều.
Anh cười đau khổ, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Tiểu Ngư, anh biết anh
không phải là lần đầu hỏi em chuyện này, nhưng hôm nay anh vẫn muốn hỏi
lại em một lần nữa, em có thể cho anh chăm sóc em và Lạc Bảo Nhi không?”
Phương Tiểu Ngư thở dài không đáp.
Cô đã từ chối anh rất nhiều lần rồi.
Khi trái tim của cô bị Mộc Du Dương làm tổn thương sâu sắc, cô thật sự từng có suy nghĩ sẽ chấp nhận Tống Đình Hi.
Nhưng sau đó cô liền hối hận, cô cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, một
người xuất sắc như Tống Đình Hi mà lại bị cô xem là vật thay thế.
Tống Đình Hi thấy vẻ do dự của cô thì liền nói tiếp: “Tiểu Ngư, anh rất
nghiêm túc, anh thật sự muốn chăm sóc em và Lạc Bảo Nhi cả đời này, xin
em cho anh một cơ hội đi được không? Anh không quan tâm em từng có quá
khứ ra sao, anh cũng không quan tâm Lạc Bảo Nhi là con của ai. Anh chỉ
muốn có thể bảo vệ mẹ con em, như thế là đủ rồi, thật đấy.”
Tống Đình Hi từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, anh cũng đã từng thật sự bỏ cuộc.
Lúc trước, anh từng nhường Phương Tiểu Ngư cho Mộc Du Dương, cô suýt nữa đã trở thành vợ của Mộc Du Dương.
Nhưng cuối cùng Mộc Du Dương lại không biết trân trọng cô.
Thế nên cho dù là bây giờ hay sau này thì Tống Đình Hi cũng không muốn
bỏ cuộc nữa. Anh phải cố gắng giành lấy Phương Tiểu Ngư, cho dù người cô yêu bây giờ không phải là anh thì cũng không sao. Rồi sẽ có một ngày
anh chắc chắn sẽ có được trái tim cô.
Phương Tiểu Ngư vẫn không trả lời câu hỏi của Tống Đình Hi, thế nên anh cho rằng cô đã ngầm chấp nhận.
Khi đưa cô về nhà, Tống Đình Hi lại nhớ đến việc nhìn thấy Mộc Du Dương ở nhà của cô, không biết bây giờ anh ta liệu có đang ở trên lầu không.
Tống Đình Hi nói: “Tiểu Ngư, có vài người không xứng đáng được em yêu.
Anh mong em sẽ có thể sớm nhận rõ chuyện này. Em lên nhà nghỉ ngơi sớm
đi, ngày mai anh sẽ đến đón em.”
Phương Tiểu Ngư lên nhà, hôm nay Mộc Du Dương không đến, Lạc Bảo Nhi được bảo mẫu đón về, đã ngủ trên giường.
Cô quay người định đóng cửa thì bên ngoài chợt có một bàn tay đưa ra đẩy cửa. Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, nhìn ra thì thấy người đó là Tống
Đình Hi.
Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên hỏi: “Đình Hi? Sao anh còn chưa về?”
Tống Đình Hi vừa rồi sau khi đưa Phương Tiểu Ngư về nhà, vốn đã định đi
rồi, nhưng không hiểu vì sao, anh chợt cảm thấy trong lòng rất rối, thế
là lại đi theo Phương Tiểu Ngư lên lầu.
Thật ra anh chỉ muốn xác nhận lại mối nghi hoặc trong lòng mình. Anh muốn lên xem thử Mộc Du Dương rốt cuộc có ở đây hay không.
Tống Đình Hi bước vào nhà, đảo mắt quan sát một lượt, không nhìn thấy
bóng dáng Mộc Du Dương đâu. Trong phòng cũng không có dấu vết từng có
đàn ông sống ở đây, mọi chuyện trông rất bình thường.
Anh khẽ mở cửa phòng Lạc Bảo Nhi, thấy cậu đang ngủ say sưa trên giường. Đột nhiên, Tống Đình Hi chợt trông thấy trên đầu giường có một cái đồng hồ đeo tay đắt tiền.
Đó là một cái đồng hồ nam, đêm qua khi Mộc Du Dương ở chơi với Lạc Bảo Nhi đã để đồng hồ ở đó rồi quên đeo lại.
Tống Đình Hi lập tức biết ngay cái đồng hồ ấy là của ai.
Trong lòng anh khó chịu vô cùng. Lẽ nào Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương thật sự đã quay về bên nhau rồi sao?
Vừa nghĩ đến đó, Tống Đình Hi liền cảm thấy mình dần dần mất đi lí trí.
Anh quay người lại bước nhanh ra ngoài rồi bất ngờ đè Phương Tiểu Ngư xuống ghế sô pha, điên cuồng hôn lên môi cô.
“Tiểu Ngư… Tại sao… tại sao?”
Tại sao người em yêu lại là Mộc Du Dương mà không phải là anh?
Giọng nói của Tống Đình Hi mang đầy vẻ tuyệt vọng, Phương Tiểu Ngư bị
anh đè bên dưới đến mức suýt ngạt thở, cô vừa giận vừa hốt hoảng, liên
tục đẩy anh ra: “Đình Hi, anh bỏ em ra…”
Động tác của Tống Đình Hi dần trở nên thô bạo, anh đưa tay lên cổ áo cô, bắt đầu lần giở cúc áo.
Bốp!
Một âm thanh chát chúa vang lên, mặt của Tống Đình Hi lập tức sưng đỏ.
Ngay sau đó, cơ thể của anh cũng bị Phương Tiểu Ngư dồn sức đẩy mạnh ra.
Tống Đình Hi vừa xoa cái chân đau của mình vừa lồm cồm bò dậy, ý thức tỉnh táo hơn, lập tức cảm thấy giận bản thân.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà anh đã có hành động thô lỗ hai lần
với Phương Tiểu Ngư. Trong lòng anh rõ ràng không muốn làm như vậy,
nhưng không hiểu sao anh không thể kiềm chế được bản thân mình.
Trước khi gặp Phương Tiểu Ngư, hoặc có thể nói là trước khi tiếp xúc với cô, Tống Đình Hi chưa bao giờ có hành động thô bạo thế này.
“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư.” Tống Đình Hi hận bản thân vô cùng, hận không thể tự tát vào mặt mình.
Khóe mắt Phương Tiểu Ngư rưng rưng, cô hét lên: “Anh ra ngoài! Ra ngoài mau!”
Tống Đình Hi liền vội vàng rời khỏi nhà.
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng xe chạy đi rồi, Phương Tiểu Ngư mới yên tâm anh đã đi xa rồi.
Lúc mới quen Tống Đình Hi, anh rõ ràng không phải thế này, cô trước nay
không thể ngờ anh lại có thể đối xử thô lỗ thế này với mình.
Cho dù là vì lí do gì thì anh cũng không thể làm thế này với cô được! Xem ra sau này cô phải tránh xa anh một chút rồi.
Một thời gian dài sau đó, Tống Đình Hi không đến tìm Phương Tiểu Ngư
nữa, sau khi có hành động thô lỗ đó với cô thì anh không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa.
Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi qua một tháng.
Hôm nay, công ty thiết kế nội thất gọi điện đến cho Phương Tiểu Ngư, báo với cô rằng căn nhà đã trang trí xong xuôi.
Hiện giờ đã có thể dọn vào sống, bảo Phương Tiểu Ngư sau khi tan làm thì đến nghiệm thu.
Phương Tiểu Ngư tan làm lập tức chạy như bay đến đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT