Tại văn phòng tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên.

Lục Trạch đẩy cửa bước vào, nói với Mộc Du Dương đang ngồi ở bàn làm việc: “Tổng tài, cô An Ly đến, nói có việc muốn gặp anh thương lượng.”

Vừa nghe nhắc đến An Ly, Mộc Du Dương liền dừng hết việc trong tay lại rồi nói: “Mau bảo cô ấy vào.”

Lục Trạch không dám chậm trễ, vôi vàng ra ngoài đẩy xe lăn vào.

“Du Dương, em đến đây tìm anh không làm phiền anh chứ?”

Sắc mặt An Ly có hơi tiều tụy, không biết là đã mấy đêm không ngủ ngon giấc rồi.

Mộc Du Dương lập tức hỏi: “Không đâu. An Ly, em đến tận đây tìm anh có việc gì thế?”

An Ly gật đầu nói: “Du Dương, có việc này em và trưởng phòng bất đồng ý kiến, thế nên em mới đến tìm anh thương lượng. Liên quan đến đối tác mùa này của Gloria, ý của trưởng phòng là muốn chúng ta vẫn hợp tác với các đối tác cũ, nhưng em thì lại cho rằng chúng ta còn có lựa chọn tốt hơn. Chúng ta có thể tìm một đối tác có giá cả ưu đãi hơn và chất lượng tốt hơn.”

Mộc Du Dương nói: “An Ly, anh hoàn toàn tin vào năng lực của em, cho nên việc này em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy. Nếu có người bất đồng ý kiến với em thì em có thể báo cáo trực tiếp với Lương Vệ Lễ, cậu ta sẽ giải quyết giúp em.”

An Ly gật đầu: “Du Dương, em cảm thấy chúng ta có thể kí hợp đồng với một đối tác tốt hơn. Em đã liên hệ với tổng tài của bên ấy, hẹn thứ tư tuần sau gặp mặt, đến lúc đó chúng ta cùng đi có được không?”

“Thứ tư tuần sau?” Mộc Du Dương chợt khẽ cau mày.

An Ly có hơi bất an: “Đúng thế, là thứ tư tuần sau. Du Dương, có vấn đề gì sao? Anh có việc à?”

Thứ tư tuần sau anh đúng là có việc, hôm ấy anh đã hẹn cùng Phương Tiểu Ngư đưa Lạc Bảo Nhi đi thi vẽ tranh, hơn nữa còn là hai ngày liên tiếp.

Mộc Du Dương hơi áy náy nói với An Ly: “An Ly, anh xin lỗi, thứ tư tuần sau anh thật sự có việc không đi được. Anh sẽ sắp xếp Lương Vệ Lễ cùng đi với em, có được không?”

An Ly lắc đầu: “Không cần đâu. Du Dương, nếu anh có việc thì anh cứ đi làm đi, em tự đi cũng được, không cần phiền tổng giám đốc Lương.”

Cô lúc nào cũng luôn hiểu chuyện như thế, khiến Mộc Du Dương không khỏi cảm thấy đau lòng.

Mộc Du Dương đau lòng nói với cô: “An Ly, xin lỗi em, anh sẽ bù lại cho em sau.”

Nghe anh nói thế, An Ly đột nhiên rút điện thoại ra, mở màn hình đưa cho Mộc Du Dương xem, “Du Dương, hôm qua em lên mạng tình cờ xem được một quảng cáo du lịch, em thấy lịch trình của họ cũng rất hay, khi nào anh rảnh thì cùng em đi du lịch có được không?”



Mộc Du Dương nhận điện thoại, trên màn hình hiển thị địa điểm du lịch là Maldives, một danh lam rất lãng mạn.

Thật ra, anh cũng ít khi nào đi du lịch, phần lớn thời gian đều dành ra để học tập và làm việc, cho dù lâu lâu có cùng ông nội đi chơi thì cũng là đi tự do chứ chưa bao giờ đi theo tour.

Nhưng giờ nếu An Ly đã yêu cầu thì anh đương nhiên phải nhận lời. Dù gì anh và An Ly ở bên nhau lâu như thế rồi nhưng chưa bao giờ cùng nhau đi chơi xa cả.

“Được, An Ly, em cứ đặt tour cao cấp đi Maldives vào thứ sáu tuần sau đi, đến lúc đó anh nhất định sẽ đi với em.”

Gương mặt An Ly hiện lên một nụ cười nhẹ, cô cất điện thoại rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Mộc Du Dương gọi Lục Trạch vào rồi đưa cho anh một tấm thẻ, đó là tấm thẻ ngân hàng có số tiền năm mươi triệu. Anh bảo Lục Trạch đưa tấm thẻ này cho An Ly làm chi phí du lịch.

An Ly vừa về đến văn phòng lập tức khóa trái cửa lại, sau đó ra sau bàn rút điện thoại ra gọi một cuộc.

“Mau chóng giúp tôi điều tra xem Mộc Du Dương thứ tư tuần sau đi đâu.”

Đầu dây bên kia vâng một tiếng, chỉ một lát sau đã có câu trả lời: “Đã tra được rồi, thứ tư tuần sau, Mộc Du Dương có lẽ sẽ cùng Phương Tiểu Ngư đưa con trai của cô ta đi tham gia cuộc thi vẽ tranh. Địa điểm là ở thành phố W.”

An Ly ừ rồi cúp máy.

Anh ấy nói là có việc, thì ra là đi cùng với Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta! Dự cảm của mình quả nhiên không sai mà!

Phương Tiểu Ngư lại có mê lực đến mức ấy, khiến Mộc Du Dương không thể từ chối sao? Nếu là trước đây thì chuyện thế này không bao giờ xảy ra.

Trái tim An Ly lập tức cảm thấy đau thắt từng cơn, lẽ nào vị trí của Phương Tiểu Ngư trong lòng anh ấy lại có thể ngang bằng với mình sao? Hay thậm chí có thể nói Phương Tiểu Ngư hiện giờ còn quan trọng hơn cả mình?

Không… Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Nhớ lại những lời mẹ từng nói với mình khi ở nước ngoài, An Ly bất giác cảm thấy hoang mang.

Ngoài mình ra thì Mộc Du Dương không thể yêu bất kì người nào khác!

Phương Tiểu Ngư… Tôi tuyệt đối sẽ không để cô cướp Du Dương đi đâu!





“Lạc Bảo Nhi, chuẩn bị xong chưa con? Nếu xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi!”

Phương Tiểu Ngư ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Bảo Nhi, cười rạng rỡ nhìn con trai.

Lạc Bảo Nhi vỗ vào cặp sách của mình rồi vui vẻ nói: “Vâng vâng! Con chuẩn bị xong rồi! Mẹ ơi, chúng ta đi thôi!”

Phương Tiểu Ngư dắt tay Lạc Bảo Nhi bước xuống lầu, Mộc Du Dương đang ngồi trong xe chờ họ.

Chẳng mấy chốc đã đến địa điểm thi đấu thành phố W, nơi này hiện giờ đã có rất đông người.

Đa phần đều là những phụ huynh đưa con mình đi thi, khắp nơi là cảnh tượng vui vẻ huyên náo.

Tác phẩm của Lạc Bảo Nhi đã lọt và phòng sơ khảo hôm nay một cách thuận lợi, tiếp theo là cần phải chuẩn bị cho cuộc thi chung kết ngày mai.

Vòng chung kết yêu cầu thí sinh phải vẽ ngay tại chỗ, sau đó ban giám khảo sẽ chọn ra ba bức đẹp nhất để trao bằng khen và giải thưởng.

Lạc Bảo Nhi chợt đưa gương mặt đáng thương nhìn Phương Tiểu Ngư rồi nói bằng giọng cầu khẩn: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi đói rồi, muốn đi ăn!”

Phương Tiểu Ngư bật cười, dắt tay con trai rời khỏi trường thi. Dù sao ngày mai mới là chung kết, hôm nay cứ đưa cậu đi chơi một bữa cho thoải mái.

Cô cứ thế dắt Lạc Bảo Nhi bước đi, hoàn toàn quên mất Mộc Du Dương đang đi theo phía sau.

Nhìn theo bóng dáng đáng yêu của hai mẹ con, Mộc Du Dương lập tức sa sầm nét mặt, họ dám bỏ đi mà quên mất sự tồn tại của anh!

Mộc Du Dương đằng hắng mấy lượt, nhưng Phương Tiểu Ngư giả vờ không nghe thấy, tiếp tục hỏi Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi tối nay muốn ăn gì? Hôm nay có thể phá lệ, cho con muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy!”

Lạc Bảo Nhi phấn khích giơ hai ngón tay lên nói: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi hôm nay muốn ăn hai cây kem!”

Phương Tiểu Ngư lập tức lắc đầu, “Không được, chỉ được ăn một cây! Ăn nhiều sẽ bị đau bụng.”

Lạc Bảo Nhi liền chu môi phụng phịu: “Mẹ vừa mới nói muốn ăn gì cũng được mà…”

Mộc Du Dương thấy hai mẹ con không thèm đoái hoài đến mình thì trong lòng rất bực bội. Anh bước lên phía trước, ôm lấy Lạc Bảo Nhi nói: “Lạc Bảo Nhi muốn ăn gì thì chú đều sẽ đưa con đi ăn. Nhưng mà con phải thơm chú một cái đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play