Phương Tiểu Ngư bực dọc nói: “Không đi? Lẽ nào anh định ở lì lại nhà tôi sao?”

Trong lòng Mộc Du Dương đúng là đang có suy nghĩ đó.

Nhớ đến mùi hương quyến rũ trên người cô và bộ ngực căng tròn đầy đặn, anh chợt cảm thấy nơi nào đó bên dưới hạ bộ của mình đang dần được bơm máu.

Phương Tiểu Ngư vô tình đưa mắt nhìn xuống, thấy cậu bé đang dần to lên bên dưới của anh thì không thể nhịn được nữa, giật mình hét lên: “Mộc Du Dương, đồ lưu manh!”

Âm thanh quá lớn khiến Lạc Bảo Nhi đang ngủ trong phòng thức giấc. Lạc Bảo Nhi lăn xuống giường rồi chạy ra cửa hỏi to: “Mẹ ơi, có chuyện gì thế?”

Phương Tiểu Ngư liền nói: “Không có gì, Lạc Bảo Nhi, con mau đi ngủ đi, mẹ đang đi vệ sinh, lát nữa sẽ vào với con.”

Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, Lạc Bảo Nhi có vẻ đã ngủ lại, Phương Tiểu Ngư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Mộc Du Dương, tỏ vẻ khó chịu nói: “Nhìn thấy chưa? Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi! Anh mau đi đi!”

Trong lúc cô đang nói thì anh chợt đưa tay ra kéo cô vào lòng mình.

Đôi môi đầy mùi rượu của anh hôn lên cổ cô rồi mân mê ở đó, tham lam hít hà hương thơm trên người cô. Tay anh bắt đầu lần vào trong áo cô, sau đó đưa ra phía sau cởi cúc áo lót rồi bóp mạnh vào ngực cô.

“Thả tôi ra… Ưm… Mộc Du Dương, thả tôi ra…”

Câu chống cự còn chưa nói hết thì miệng cô đã bị anh đưa tay bịt chặt. Cô vung hai tay thành nắm đấm đấm thật mạnh vào ngực anh, nhưng không hề hấn gì.

“Suỵt… Tốt nhất cô đừng gây tiếng động, nếu không sẽ đánh thức Lạc Bảo Nhi, tôi vẫn còn đang muốn tiếp tục mà.”

Giọng điệu của anh có hơi uy hiếp, khiến Phương Tiểu Ngư dần dần dừng động tác phản kháng lại.

Đầu anh lúc này đã chuyển xuống ngực cô, cúc áo lót đã được cởi ra hết, áo lót tuột xuống, để lộ một vùng xuân quang.

Anh ngậm lấy nhũ hoa của cô, đưa lưỡi liên tục khuấy đảo nơi ấy, đồng thời đưa tay lên bóp vào bầu ngực còn lại của cô…

Đèn trong phòng khách rất sáng, anh có thể trông thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cô, cho dù có làm bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn có dáng vẻ xấu hổ như lần đầu thế này.

Nhưng cô càng xấu hổ thì anh lại càng muốn ra tay…



Anh không nhớ mình đã làm chuyện ấy với cô bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thế, đều khiến cho cô sức cùng lực kiệt mà ngất đi thì anh mới chịu buông ra.

Sau khi làm xong lần cuối cùng thì đêm đã rất khuya rồi, Phương Tiểu Ngư mệt mỏi ngủ luôn trên ghế sô pha.

Mộc Du Dương đứng dậy khỏi ghế, bế Phương Tiểu Ngư đang trần như nhộng vào phòng ngủ. Anh nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô từ phía sau rồi từ từ ngủ thiếp đi…

“Á!”

Mộc Du Dương bị tiếng hét của Phương Tiểu Ngư đánh thức, anh từ từ mở mắt, đập vào mắt anh là gương mặt ngây thơ đáng yêu của Lạc Bảo Nhi.

Phương Tiểu Ngư cố kéo chăn che kín cơ thể, chỉ để lộ cái đầu của mình ra, cố hết sức để không cho Lạc Bảo Nhi trông thấy cơ thể trần truồng của mình bên dưới lớp chăn.

Lạc Bảo Nhi nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, chú Mộc ơi, hai người làm gì trên giường thế?”

Phương Tiểu Ngư hớt hải nói: “À… Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ và chú Mộc đang chơi trò chơi. Đên qua chơi mệt quá nên mới ngủ cùng với nhau, cũng giống như mẹ hay ngủ cùng với Lạc Bảo Nhi đấy!”

Lạc Bảo Nhi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Thế mẹ và chú Mộc chắc là chơi vui lắm đúng không? Đêm qua con hình như nghe thấy tiếng mẹ kêu lên, có phải là trò chơi đó rất thú vị không? Hừ, một trò chơi vui như thế mà mẹ lại không chịu chơi chung với Lạc Bảo Nhi.”

Mặt của Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng lên đến tận tai, Lạc Bảo Nhi đã nghe thấy tiếng rên của cô, cô thật sự không muốn sống nữa!

Còn Mộc Du Dương nằm bên cạnh thì thật sự không nhịn nổi mà bật cười.

Anh ngồi dậy bế Lạc Bảo Nhi rồi cười tinh nghịch: “Lạc Bảo Nhi có biết không, chú Mộc và mẹ con đang chơi trò tạo em bé, sẽ tạo được cho Lạc Bảo Nhi một đứa em trai hoặc em gái đấy.”

“Có thật không? Thế thì hay quá!” Lạc Bảo Nhi lập tức mừng rỡ nói: “Lạc Bảo Nhi muốn có em gái! Bởi vì có em gái rồi thì Lạc Bảo Nhi sẽ có thể bảo vệ như bảo vệ công chúa! Lạc Bảo Nhi sẽ là một người anh tốt, không để cho ai ăn hiếp em gái cả!”

Phương Tiểu Ngư giận muốn điên người, cô hốt hoảng nói vào tai anh: “Mộc Du Dương, đủ rồi đấy! Anh đừng làm hư Lạc Bảo Nhi của tôi!”

Mộc Du Dương mỉm cười nói với Lạc Bảo Nhi: “Được rồi, không nói nữa, nếu không mẹ con sẽ nổi giận đấy. Lạc Bảo Nhi ra ngoài trước đi, chú Mộc và mẹ con thay quần áo xong sẽ ra ngoài.”

Lạc Bảo Nhi gục mặt lên vai Mộc Du Dương nũng nịu nói: “Con muốn chú Mộc đưa con đến trường cơ.”

Mộc Du Dương mỉm cười gật đầu. Lạc Bảo Nhi đi rồi, Phương Tiểu Ngư mới kéo chăn ra, lấy chăn quấn lấy cơ thể mình định xuống giường mặc quần áo.



Ai ngờ vừa kéo chăn ra, Phương Tiểu Ngư phát hiện người nằm bên cạnh mình cũng đang trần như nhộng, mà cậu bé ở phần hạ bộ kia thì đang ngóc cao đầu dậy.

“Lưu manh!” Phương Tiểu Ngư khẽ mắng rồi quay mặt đi về phía tủ quần áo, nhưng chợt có một bàn tay từ phía sau kéo cô quay lại giường.

“Mộc Du Dương, anh muốn làm gì?” Phương Tiểu Ngư hốt hoảng nhìn người đang đè mình, thật ra cô hiểu rất rõ bây giờ anh đang muốn làm gì.

Mộc Du Dương không trả lời cô mà dùng hành động thay cho câu trả lời. Anh kéo tung tấm chăn ra rồi vuốt ve khắp cơ thể cô.

Phương Tiểu Ngư hốt hoảng kêu lên: “Đủ rồi! Mộc Du Dương, anh đừng gây chuyện nữa! Lạc Bảo Nhi còn phải đi học!”

Câu nói ấy lập tức khiến Mộc Du Dương dừng tay. Anh nhìn cái đồng hồ trên đầu giường, đã là tám giờ, Lạc Bảo Nhi chín giờ là phải đi học.

Anh buông cô ra rồi cùng cô xuống gường mặc quần áo.

Trên đường đi, họ mua đồ ăn sáng rồi đưa Lạc Bảo Nhi đến trường. Cô giáo Trương đứng ở cổng trường chờ họ.

Lạc Bảo Nhi tung tăng bước đến, ngọt ngào gọi: “Chào cô Trương!”

Cô giáo Trương mỉm cười nắm tay Lạc Bảo Nhi rồi nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, chị Phương, bức tranh của Lạc Bảo Nhi sẽ được tham gia cuộc thi, hai anh chị phải chuẩn bị nhé!”

Phương Tiểu Ngư thắc mắc hỏi: “Bức tranh? Cô nói bức tranh gì?”

Cô giáo Trương có hơi ngạc nhiên, “Chị Phương không biết à? Anh Mộc chưa nói cho chị sao?”

Mộc Du Dương lắc đầu: “Thời gian này bận quá nên tôi quên báo với cô ấy.”

Cô giáo Trương mỉm cười nói với Phương Tiểu Ngư: “Là thế này, chị Phương à, trường ta chọn ra vài bức tranh xuất sắc của một số em học sinh, sau đó đưa đi tham gia cuộc thi vẽ tranh, Lạc Bảo Nhi là một trong số đó. Mấy hôm nay không thấy chị đến đón Lạc Bảo Nhi nên tôi đã nói việc này với anh Mộc. Anh Mộc nói hôm đó sẽ đưa Lạc Bảo Nhi đi.”

Phương Tiểu Ngư quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh gật đầu.

Cô liền nói: “Được, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị.”

Thật ra cũng không cần phải chuẩn bị gì, đến lúc đó chỉ cần đưa Lạc Bảo Nhi đi thi là được, nhưng Mộc Du Dương… sao đột nhiên lại vui vẻ nhận lời cùng đi với Lạc Bảo Nhi như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play