Một ngày mới lại bắt đầu, những ánh nắng hiu hắt chiếu thẳng vào căn phòng qua cửa sổ, tiếng chuông báo thức inh ỏi được cài đặt nửa tiếng một lần vẫn không thể nào lôi kéo được chủ nhân của nó ra khỏi giấc mộng... Trên chiếc giường nhỏ có một con mèo lười biếng đang ngủ không biết trời đất là gì.
" Cốc...cốc...cốc..."
- Sin! Mở cửa!
Tiếng đập cửa vang vọng kèm theo tiếng gọi quen thuộc.
- Ơi!!!!!! Đợi tí...
Mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt Tũn là hình ảnh Sin mặt mũi bơ phờ, môi tái như con chết trôi, tóc tai bù xù và quần áo lếch thếch... Như người rừng!
- Mày ngủ gì mà giờ này còn ngủ?- Tũn lầm bầm bước vào nhà.
- Tối qua tại ngủ muộn! Ngoáp!- Lơ mơ đi đánh răng rửa mặt.
- Lại thức khuya nói chuyện với anh nào chứ gì? Tao lạ gì mày!
- Hì hì!
- Hì cái cít! Đánh răng rửa mặt đi ăn...
Hai đứa kéo nhau đi ăn cơm quán bà mập ngay đầu ngõ, vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh. Tũn nó cười như không phải là đang bị thất tình ý, còn Sin nhìn mà tiu nghỉu, cô biết nó đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi. Thôi như thế cũng tốt, cô sợ nhìn thấy nước mắt con gái trong khi mình cũng là con gái.
" tinh tin"
" Cháu ăn cơm chưa?"- tin nhắn của " chú Đông" .
Chắc mọi người đang thắc mắc "chú Đông" là ai đúng không? Chú Đông là người cô quen trên Facebook, nói chuyện thấy hay hay nên cô mí nhắn tin cùng.
- Cháu ăn rồi!- cô rép lại.
" Tối cháu bận gì không? Chú mời cháu đi caffê?"
- Cháu không bận ! Oki chú!
" Oki! Hẹn cháu ở T7- Time City."
- Oki!
Cô tắt máy và tiếp tục ăn cơm, Tũn nhìn cô ánh nhìn thắc mắc.
- Tối đi caffê với tao!- cô chỉ nói vậy rồi tiếp tục ăn.
- Oki.
Cô đi hẹn hò hay gặp ai lần đầu đều dắt Tũn đi cùng, không Tũn thì em Phương vì cô ngại là một phần, và cô hơi sợ.
❤❤❤
8:30
Cô và Tũn đi dạo bộ từ nhà ra Time City, đi quanh bờ hồ một vòng, coi như tập thể dục. Nói chuyện phiếm.
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười... Điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời... Được nhìn em hạnh phúc là lý do khiến tôi muốn tồn tại..."
Tiếng chuông điện thoại ngày một lớn... Cô mở túi vội nghe máy. Là chú Đông gọi.
- Alo! Cháu nghe.
" Cháu đến nơi chưa?"
- Cháu đang đứng dưới sân T7.
" Đợi chú tí?"
Cúp máy luôn cả hai đứng chờ, gió nhẹ nhàng thổi mái tóc Tũn bay bay khiến cô nhìn mãi.
Một lát sau , chú Đông xuất hiện cô nhìn ra ngay vì chông chú bên ngoài cũng không khác trong hình là mấy. Hình như còn đẹp trai hơn, chú nở nụ cười khoe núm đồng tiền khiến tim cô đập nhỡ một nhịp.
- Cháu chào chú!- Sin dơ tay chào, miệng cười lém lỉnh.
- Em chào anh!- Tũn cũng chào hỏi theo phép lịch sự.
- Chào hai chị em! Đợi anh lâu chưa?
- Cũng mới tới thôi ạ!- Sin nhún nhún vai.
- Vô trong kia uống caffê!- chú Đông chỉ vào tầng 1 của tòa T7.
- Vâng!
Cả ba vào trong quán caffê , chọn cho mình một chỗ ngồi có thể ngắm cảnh bên ngoài.
Phục vụ đi đến.
- Anh chị dùng gì?
- Hai cô bé uống gì?- chú Đông hỏi.
- Tũn uống gì em?- Sin luôn quay sang hỏi ý kiến Tũn trước.
- Vậy cho cháu đồ gì có sữa ý.- Sin lúc nào chả sữa, sống vì sữa mà.
- Oki! Cho 3 caffê sữa.
- Anh chị vui lòng chờ trong phút lát!
Phục vụ cúi đầu mỉm cười rồi quay ra quầy pha chế.
- Ôi! Thôi chết! Chờ chú lát...- Chú Đông như sực nhớ ra điều gì nên xin phép ra ngoài.
.....10phút sau......
Chú Đông quay chở lại, trên tay là một nhóc con khiến cho cô sửng sốt, tự dưng thấy thất vọng ghê, chú có vợ con rồi à?
- Gấu chào hai cô đi con!- chú đặt thằng bé xuống ghế .
- Con chú à?- cô cười gượng, trong đầu hy vọng không phải thế nhưng cũng tự nhủ rằng chú 26 tuổi rồi có vợ con cũng là bình thường.
- À không? Thằng con của anh trai, hnay bố nó bận nên chú chông .
Chỉ cần nghe thế thôi cô tự dưng cục đá trong lòng được gỡ xuống cô thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nở nụ cười tươi đưa tay bẹo má thằng bé, nhìn yêu lắm cơ.
- Bé tên gì? - xoa xoa đầu nó hỏi.
- Con trả lời cô con tên gì đi? Ngoan!- chú Đông cũng nhìn nó nhắc khóe.
Thằng bé có vẻ ngượng nghịu nhất định không chịu mở miệng. Đôi bàn tay nhỏ bé cứ bám chặt cổ chú rúc rúc đầu làm nũng.
- Nó lạ đấy! Tí quen rồi thì đùa như giặc ý mà! Hai đứa uống nước đi!- chú Đông vỗ vỗ lưng thằng nhỏ, rồi quay ra gọi phục vụ- Cho anh một kem cho bé nhé!
Ba người nói chuyện, không khí có vẻ ngượng ngùng, đa phần là chú hỏi hai đứa trả lời, ... Lúc sau thằng nhóc Gấu bắt đầu quen với cô và Tũn. Nó ngồi ngoan cho chú bón kem, thỉnh thoảng đưa cái mắt ti hí nhìn qua cô, lém lỉnh.
Thằng nhỏ chạy qua chêu Tũn, rồi cười khanh khách, sau đó phá ghế soffa , anh phục vụ nạt nhẹ cái cứ thế là ăn vạ khóc luôn. Làm mọi người dỗ dành mãi mí nín.
- Gấu ! Qua đây chơi với cô.- Sin vẫy vẫy tay. Ai ngờ nó qua thật, hết leo lên người cô dẫm rồi chơi hú òa qua lớp kính. Dấu luôn cái vòng của cô ... Nghịch không tả!
Trong lúc cô chơi với thằng nhỏ Tũn với Chú Đông nói chuyện gì cô cũng không để ý, chỉ nghe câu được câu trăng.
❤❤ ❤
Tối hôm đó...
Cô không ngủ được lên Facebook online xem có gì vui không?
" Ngủ đi má"- Tũn.
- Ngủ đi! Tí người ta ngủ!
" Oki! Ngủ ngon, yêu thím!"
Đấy ! Tũn là thế, lúc nào cũng nhí nha nhí nhố, khiến cho cô phải phì cười...
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười, điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời ... Được nhìn..."
Chuông điện thoại reo rắc.
- Alo!
" Chị ngủ chưa?"- Dimond.
- Chuẩn bị!
" Lúc nào cũng thế, thấy nick online riết không sao, cứ em nhắn tin hay gọi là lại sắp ngủ mí bận... Chị gét em à?"
- Mố! Ngủ đi nhóc! Chị ngủ đây...nha nha nha...
Cô cúp máy luôn máy luôn, mở cửa ra hiên ngồi ngắm bầu trời. Trời hôm nay không trăng cũng không sao chỉ có một màu đen mịt mù, như chính tâm tư của cô bây giờ. Cắm headphone nghe nhạc, âm hưởng nhẹ nhàng của bài " Đồng Thoại" vang lên .
" Từng đêm nhìn sao trời,lòng anh thàm mong đời.
Tình yêu đẹp tươi dưới ánh sao muôn màu.
Ngồi đếm chiều thu nhẹ,từng chiếc lá rơi rơi,làm anh như thẩn thờ.ngồi tìm hình bóng em...
Người là ánh sáng trên cao,mãi mãi toả sáng trong tâm hồn anh.
Yêu một ngày mai,từng phút giây có em.
Ngày mùa đông giá lạnh lùng,một vòng tay cho lòng ấm áp,em nơi nào biết đến trái tim cô đơn...
Người có hay chăn,trong phút giây anh nhớ em suốt bao đêm dài,và tình yêu anh sẻ mãi luôn dành trọn đến em.
Nguyện cầu em nơi ấy nhớ đến anh,một ngày sáng tươi có em trong đời,xua tan giá lạnh,sưởi ấm tâm hồn anh."
" Kéttttt"
Cánh cửa nhà hàng xóm đột nhiên mở ra kêu cót két do đã cũ. Người bước ra là anh hàng xóm tên Tùng, sinh viên năm ba Văn Hóa Nghệ Thuật. Người ít nói và trầm nhất xóm. Trên tay là điếu thuốc lá, anh ngồi bệt xuống bậc thềm.
Cô gét nhất mùi thuốc lá, nhưng chẳng hiểu sao thấy anh hút cô không hề khó chịu hay thái độ mà ngược lại cô lại có chút thích, tò mò. Tự hỏi thuốc ngon vậy sao, nhìn anh hút rất thỏa mãn. Anh không nói gì, cô cũng không nói việc ai người ấy làm. Cô tiếp tục nghe nhạc và viết nốt tác phẩm truyện cho cuộc thi Sáng Tác Truyện Online của Santruyen.com.
- - Sin! Chưa ngủ à e?- giọng anh bác sĩ nhà bên cạnh.
- Em chưa! - Cô đáp lấy lệ.
- Ngồi đây làm gì sương xuống lại ốm.!
- Em ngồi xíu về đi ngủ đây!
Anh bác sĩ cười đưa cho a Tùng mấy điếu thuốc rồi nói mấy chuyện gì đó cô nghe mà chẳng hiểu nổi. Cuối cùng ai về nhà đấy, cô vẫn ngồi một mình im lặng. Cơn đau lồng ngực ập đến ngày một nặng,...
" tí...tách...tí...tách"
Từng giọt đỏ thẫm rơi xuống thấm vào áo, cô đưa tay bịt mũi rồi hít hít cho máu không chảy tiếp. Vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt , ngắm mình trong gương mà cô không thể nào chấp nhận nổi. Bước ra khỏi nhà vệ sinh đi đến bàn máy, trong ngăn kéo khóa kĩ lấy ra hộp thuốc , uống với nước ấm rồi lên giường nằm.
Lăn lộn mãi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT