Tôi
đứng ở tầng cao nhất cao ốc Empire State huy hoàng, trên đỉnh đầu là tầng mây
mỏng nhẹ như voan, trước mặt là ánh đèn pha màu bạc không ngừng lớp lóe, dày
đặc như biển rộng.
Các
phóng viên trước mặt tranh cãi om sòm hơn cả chợ vịt, bọn họ sôi nổi truy hỏi
đến cùng những nghi ngờ vô căn cứ, muốn khai thác thêm nhiều thông tin và những
câu chuyện bí mật từ vị thượng tướng trẻ nhất đế quốc. Còn tôi trầm mặc lướt
qua những gương mặt xa lạ của bọn họ. Trong lòng ngoại trừ sự bình thản hài
lòng, vẫn còn một chút mất mát.
Không
cần ngẫm nghĩ, cũng không cần biện giải gì thêm. Tôi hiểu cảm giác mất mát này
đến từ đâu.
Vì
trong cuộc đời đầy cứng nhắc mà đầy nhiệt huyết của Quan Duy Lăng tôi đã từng
gặp gỡ một cô gái. Một cô gái rực rỡ chói mắt hệt như cầu vồng.
Tuy
rằng cô ấy không thuộc về tôi.
Có
nhiều khi tôi cảm thấy vui vì mình là người gặp được cô ấy đầu tiên. Sớm hơn
anh ta, cũng sớm hơn người kia, sớm hơn tất cả bọn họ. Tôi nhìn thấy cô ấy
trước khi bọn họ để ý tới cô ấy, hình ảnh trong bộ quân trang thướt tha với mặt
kiêu ngạo đã sớm trở thành hồi ức quý giá trong lòng tôi.
Trong
màn đêm u tối phủ xuống chiều đó, ẩn dấu bao sát khí lạnh lùng. Một sĩ quan con
ông cháu cha, tự cao tự đại đã chọc giận Thú tộc. Tôi đã sớm nghe tới đại danh
của đại đội năm, thủ lĩnh tên Đại Vũ là kẻ vô cùng âm hiểm giả dối. Đánh giặc
không lợi hại nhưng rất biết cách chạy trốn, còn giỏi xảo trá lường gạt
-------- rất giống mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Cho dù Thú tộc đã suy
bại, những binh sĩ kiêm trộm cướp như vậy còn chưa đáng để tôi để mắt tới.
Nhưng
cô ấy lại xuất hiện. Mái tóc đen dài che khuất gương mặt nhỏ nhắn, vác súng tự
động hạng nặng trên vai. Khi ánh đèn pha sáng rực lướt qua, tôi nhìn thấy
cô….., còn nghĩ bản thân hoa mắt. Nhưng khi cô giang tay ra để tôi kiểm tra cơ
thể cô, trái tim tôi bỗng đập rộn lên không rõ lý do.
Tôi
nhớ tới một câu cổ ngữ.
Eo
nhỏ chưa đầy gang.
Trong
quân đội không phải không có nữ binh, cũng không phải không có phụ nữ. Có người
thô lỗ, có người diêm dúa lòe loẹt, có người lạnh lùng, có người hiền dịu.
Nhưng không có một ai giống cô ấy, nụ cười lúc sáng lúc tối, ánh mắt cương
nghị, dáng vẻ lại tràn ngập cô đơn.
Đúng
vậy.
Lúc
cô khiêng súng tự động tựa mình vào con hổ trắng gà gật như đang ngủ. Hai tay
tôi bị trói, mười lăm tên lính đứng phía sau tôi bị một đám dã thú dưới trướng
cô ấy vây khốn.
Tôi
đứng trong đàn thú nhìn cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt trong suốt trầm
tĩnh hơn cả ánh trăng, tôi đột nhiên phát hiện ra sự cô đơn ẩn giấu trong cô.
Chưa
từng có ai thấy cô có vẻ cô độc, cho dù cô bất hạnh bị vua Zombie làm nhục, cho
dù cô trầm mặc, bi thương bảo vệ Nguyên soái nơi Đế đô hỗn loạn. Ở cô luôn có
sự lạc quan, kiên cường mà đau thương, chỉ là dáng vẻ cô đơn ngày xưa đã không
còn nữa. Tôi nghĩ, có lẽ đó chỉ là hình ảnh Hứa Mộ Triều trong mắt tôi.
Cũng
có thể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô đơn là gì, đã biết
được cảm giác tim đập thình thịch, thuần khiết mà khổ sở đến thế.
Khác
với Mẫn Hồng, tôi và Nguyên soái thuộc cùng một loại người – không giỏi nói
chuyện, không biết chủ động. Mẫn Hồng từng mỉm cười nói, nếu cả hai chúng tôi
cùng thích một người phụ nữ, thì anh ta đành cáo lỗ trước. Vì khi chúng tôi chỉ
biết yên lặng đứng nhìn, có khi anh ta đã dụ dỗ người phụ nữ kia sinh con cho
mình. Quả thật, từ nhỏ Mẫn Hồng đã được rất nhiều cô gái hoan nghênh. Tôi chưa
bao giờ ngó ngàng tới những kỹ xảo kia, tôi nghĩ tình yêu là thứ tình cảm tự
nguyện đến từ hai phía, không cần phải nói gì cả. Mãi tới khi gặp Hứa Mộ Triều,
có nhiều khi tôi thầm nghĩ – nếu tôi cũng biết cách theo đuổi phụ nữ như Tạ Mẫn
Hồng, liệu có khả năng, có chút khả năng nào – cô ấy sẽ yêu tôi không?
Chỉ
là tình yêu và đời người không bao giờ có nếu như. Khi nghe tới chuyện vua
Zombie ngang ngược giành lấy cô từ tay thống lĩnh quân người máy, tôi đặt ảnh
chụp cô trước mắt – nữ bán thú thần bí của loài người – trong lòng tôi lại có
phần không cam lòng.
Nếu
là tôi, tôi nhất sẽ không nhường cô, sẽ không để tên người máy làm bẩn một ngón
tay cô.
Nếu
là tôi, tôi sẽ đứng trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Tôi
hận mình không có năng khiếu giao tiếp. Dù vì cô, lần đầu tiên tôi đã lợi dụng
kẽ hở trong quân lệnh của nguyên soái, dắt quân đội đi cứu cô, tuy lúc đó, mọi
biểu hiện cho thấy cô đã phản bội lại bản giao ước liên mình với loài người,
tội của cô đáng chết vạn lần. Nhưng tôi không tiếc tiến vào hang ổ Thú tộc, dẫn
theo tinh anh của mình đứng trên sườn núi nghĩ cách cứu cô. Tôi tự nói với bản
thân, vì cơ thể bán thú của cô trị giá ngàn vàng, vì có thể cô sẽ biết tin tức
của A Lệ.
Nhưng
tận sâu trong lòng mình, tôi biết tất cả những điều mình làm đều không vì lợi
ích.
Tôi
muốn bảo vệ cô, chính cô. Tôi muốn cho cô biết tâm ý của tôi, mặc dù vẫn còn
mông lung lại rất đỗi ngọt ngào.
Trong
tình yêu, tôi không biết nói gì, càng không phải là người thông mình. Cho nên,
tôi chỉ dựa vào trực giác của mình, muốn gần gũi cô, muốn cô nhìn thấy tôi,
muốn cô bình an, không phải lang thanh chịu khổ nữa.
Lúc
đó, tôi cũng không biết đó chính là tình yêu.
Còn
nữa, sự quan tâm của cô trước giờ không chỉ dành cho mình tôi. Thậm chí dù luân
phiên cũng không tới lượt tôi.
Loài
người, Zombie, Thú tộc, người máy. Lần đầu tiên cả bốn chủng tộc cùng xuất hiện
tại một nơi chỉ vì cô. Mà tôi chỉ thuộc một phương trong số đó. Mấy ngày trước
đó, tôi còn đang tưởng tượng đến viễn cảnh, tôi một mình liều chết cứu cô, ôm
lấy thân hình mềm mại của cô, chạm vào mái tóc cô, chỉ là cảnh tượng anh hùng
cứu mỹ nhân đó không có cơ hội thực hiện.
Dù
cho tôi xem bao nhiêu bộ phim điện ảnh về tình yêu cũng không học được điều gì.
Mấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân dung tục cũ kỹ này đã là cực hạn của tôi rồi.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không có cơ hội thực hiện.
Khi
tôi tự mình đưa cô tới Đế đô, đưa tới bên cạnh Nguyên soái. Khi cô tình lại,
nhìn vẻ mặt phẫn nộ khinh thường như một con sư tử xù lông của cô, tức giận
mình bị biến thành chuột thí nghiệm.
Lúc
cô cầm tay nguyên soái. cơ thể cô khẽ dựa vào lòng nguyên soái, mái tóc dài đen
như mực quấn quanh khuỷu tay nguyên soái.
Nguyên
soái trước nay luôn lạnh lùng, không biết nói chuyện giống tội, lần đầu tiên
lại không hề đẩy cô ra.
Sự
nôn nóng trong lòng bắt đầu dâng lên không rõ lý do. Cuối cùng nó tích tụ thành
sông, lặng im lấp đầy trái tim tôi, nổi sóng từ ngày đó.
Cũng
từ khi đó, tôi mới phát hiện ra mình đã thích cô gái này mất rồi.
Cô
không giống người tình trong mộng của tôi. Cô không phải tiểu thư danh môn, cô
là bán thú, cô không đủ thông minh dịu dàng lại thừa dối trá vô lại, cô không
phải vợ đảm mẹ hiền, cô là người chỉ huy mười vạn người Thú uy hiếp loài người,
khiến sinh linh lầm than.
Cô
chỉ là cô. Bình thản mà rực rỡ hơn bất cứ ai
Trong
đêm tiệc rượu, tôi và Tạ Mẫn Hồng đứng chờ ngoài cửa. Hắn còn cười mỉa mai:
“Tuyệt đối không được để nữ bán thú kia mê hoặc!” Trong lòng tôi thầm kinh
ngạc, nhưng bề ngoài lại bình tĩnh nhìn Tạ Mẫn Hồng như không có chuyện gì. Tôi
có khả năng không chế bản thân rất tốt, cho dù là tình cảm yêu thích cũng có
thể im lặng khống chế.
Nghĩ
như vậy, tôi ngẩng đầu lại bắt gặp gương mặt thuần khiết tươi cười, trắng nõn
mịn màng như sữa, lại thuần khiết đến chói lòa.
Trong
khoảnh khắc đó, tôi như ngừng thở, nhìn cô e dè nhìn quanh, sau đó ánh mắt kia
dừng lại trên người tôi…………..
Cô
như mặt trăng tươi mát, chân thành bước lại gần. Còn tôi nhìn nụ cười điềm tĩnh
bên khóe môi cô lại cảm thấy mình không thể dời mắt đi nơi khác.
Cuộc
sống sau đó trở nên đơn giản lạ thường.
Tôi
thấy cô hiểu nhầm thân phận Nguyên soái, nhìn cô vì cứu nguyên soái mà cả người
đầy máu nằm trong lòng nguyên soái, nhìn cô mỗi ngày cúi đầu, nín nhịn chịu làm
tôi tớ cho nguyên soái sai bảo, nhìn cô mạnh khỏe trở về, có một hôm, cô tái
nhợt đi vào phòng nguyên soái, lúc đi ra, trên gương mặt tiều tụy thoáng ửng
hồng-------
Tôi
bình tĩnh chứng kiến tất cả. Chỉ cần là việc phát sinh có liên quan tới cô, tôi
đều bình tĩnh ứng phó – tôi không vạch trần thân phận Nguyên soái, tôi nổi giận
lôi đình khi nguyên soái bị tập kích. Tôi làm như không thấy cô mỗi ngày ra vào
phòng nguyên soái. Tôi đứng xa lặng yên nhìn tình cảm của cô và nguyên soái
chậm rãi phát triển.
Ta
lấy thân phận tâm phúc của Nguyên soái, với điều kiện tiên quyết là luôn luôn
ủng hộ Nguyên soái để bảo vệ tình yêu của bọn họ. Chẳng qua là khi tôi thấy cô
ấy khóc cô ấy cười, thì trong lòng luôn có một giọng nói lặng lẽ reo hò. Giống
như còn một Quan Duy Lăng, tà ác, muốn đạp đổ đại nghĩa quân thần, muốn giành
giật tình yêu, cưỡng ép chiếm đoạt.
Tôi muốn cô ấy, không thể lùi
bước cũng chẳng hề cố kỵ. Quan Duy Lăng kia sẽ không tặng Hứa Mộ Triều cho bất
cứ ai. Bởi vì tôi biết mình sẽ vĩnh viễn không để Quan Duy Lăng tà ác xuất
hiện, cho nên hắn ta càng trầm lặng mà điên cuồng phát triển trong lòng tôi.
Dù có
được sự bảo hộ của Nguyên soái, cô vẫn không thể yên ổn. Khi tiếng chuông cảnh
báo nguyên soái bị tập kích vang lên, khi tôi nhìn thấy Nguyên soái cả người bê
bết máu nằm trên mặt đất, tôi như muốn phát điên! Sao nguyên soái lại bị
thương? Sao anh ấy có thể bị thương? Anh ấy tuyệt đối không được chết!
Nước
mắt cuồn cuộn dâng lên, tôi chỉ cảm thấy ngón tay run lên không thể khống chế,
ngực như bị những nhát dao vô hình tùng xẻo, khó chịu không hít thở nổi. Trong
giây phút đó tôi nhận ra, vì sao Quan Duy Lăng tà ác vĩnh viễn không thể xuất
hiện.
Bởi
vì tôi yêu cô ấy, quan trọng giống như sinh mạng mình.
Mà
nguyên soái còn quan trọng hơn cả sinh mạng chính tôi. Bất kỳ ai muốn tổn
thương nguyên soái, trừ khi hắn bước qua thi thể của Quan Duy Lăng này! Cho dù
đó là người tôi yêu, cho dù kia là người nguyên soái yêu như tính mạng. Đây là
ý chí bất diệt của gia tộc Quan thị, là ý nghĩa sự tồn tại của chúng tôi.
Cho
nên tôi rút súng ra. Thân nhiệt dâng cao đến choáng đầu hoa mắt, đưa họng súng
tối om nhắm vào thái dương còn vương mấy sợi tóc rối bời của cô.
“Phản
bội? Cô là kẻ phản bội sao?” Tôi dùng giọng nói sắc bén chưa bao giờ có, khàn
khàn ép hỏi cô. Tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc đó chắc là rất hung dữ, bởi vì y
tá đứng đối diện tôi đang sợ ngây người.
Nhưng
cô không phát hiện ra, trong mắt cô, tôi và những người khác dường như không
tồn tại. Cô chỉ ngơ ngác nhìn nguyên soái, tựa như đã nhìn cả đời, cả kiếp.
Sức
lực toàn thân như bị rút cạn --- sao cô ấy có thể là kẻ phản bội đây?
Cô……………nhìn ngài ấy như vậy.
Nguyên
soái, tôi sẽ bảo vệ cô ấy như bảo vệ anh.
Nguyên
soái hôn mê, cô trở lại đế đô, tôi ở lại tiền tuyến. Người nhu nhược mới rũ bỏ
trách nhiệm ------- tôi đã hạ quyết tâm, chờ nguyên soái tỉnh lại tôi sẽ kết
thúc tính mạng mình trước mặt anh để tạ tội. Còn cô? Liệu có sa sút tinh thần
không? Áy náy không? Có lẽ……
Sẽ
không.
Tạ
Mẫn Hồng bất đắc dĩ lắc đầu
trong điện thoại.
“Hứa
Mộ Triều…….” vẻ mặt anh có phần quái dị. “ngày càng coi trời bằng vung rồi….”
Tắt
máy, tôi trở lại bộ chỉ huy tác chiến. Tham mưu trẻ tuổi đứng bên nhìn vẻ mặt
tôi có phần kích động.
“Đã
lâu rồi không thấy ngài cười.” Cậu ta nói. “Vẫn là Tạ đại nhân có bản lĩnh, chỉ
một cú điện thoại có thể giúp ngài không nhíu mày nữa.”
Lúc
này tôi mới nhận ra, đưa tay lên môi --- thật vậy không? Tôi đã nghiêm túc quá
lâu ư?
Tôi
nhìn về hướng Đế đô, thầm thề trong lòng. Nhất định tôi phải bảo vệ Đế đô thay
Nguyên soái. Nhất định phải bảo vệ…..Mộ Triều!”
Nhưng
tôi đã vui mừng quá sớm.
Mộ
Triều bị Minh Hoằng bắt đi! Xảy ra ngay trước mặt tôi! Tôi còn nghe thấy cô vừa
khóc vừa quát lên với Minh Hoằng. “Thả bọn họ! Xin ngài thả bọn họ ra.”
Chúng
tôi đã được thả ra, còn trơ mắt nhìn cô bị Minh Hoằng ôm vào lòng, nhìn đội
quân người máy đông thư thủy triều biến mất.
Tôi
đứng yên tại chỗ, hai chân vô lực, cả người chết lặng. Binh lính đứng cạnh xô
đẩy nhau, đẩy tôi về phía ngược hướng với cô. Đại Vũ quỳ trên mặt đất, gào khóc
rung cả trời đất. Rốt cuộc, nước mắt tôi cũng chậm rãi dâng lên.
Tôi
mơ hồ bước lên máy bay, đi vào phòng nguyên soái. Tôi quỳ trước giường Nguyên
soái, tôi đau khổ, tôi hận bản thân mình.
“Thành
thật xin lỗi! Nguyên soái…….Không kịp nữa rồi! Nếu cô ấy bị cải tạo thành người
máy…….”
Trong
lòng tôi tràn đầy hình bóng cô độc của cô, trong đầu tôi khắc kín cái tên “Hứa
Mộ Triều”, tôi hận mình không thể mọc cánh bay tới bên cô, thậm chí còn tìm cái
chết vì cô.
Người
phụ nữ tôi yêu, người phụ nữ tôi yêu đơn phương sâu sắc, chỉ cần cô có thể bình
an trở về, tôi nguyện đánh đổi bằng mọi thứ--------
Ngoại
trừ, lòng trung thành của tôi.
Cuối
cùng, người anh hùng cũng thức tỉnh, nữ bán thú truyền kỳ cũng đạt được hạnh
phúc của bản thân. Sau bao nhiêu sóng gió, tôi thấy cô hôn mê, thấy nguyên soái
ôm cô bước xuống máy bay đi vào phòng mình, tôi biết cô đã bình an vô sự, từ
đây Nguyên soái sẽ không để cô mạo hiểm nữa. Tôi mừng cho cô, cũng mừng cho bọn
họ.
Tình
cảm từng kềm nén đã dần phai nhạt vì hạnh phúc của họ. Không phải vì Quan Duy
Lăng tôi sợ chết, chỉ cần một câu nói của cô hay của Nguyên soái, tôi có thể
không màng đến sống chết của bản thân. Tôi chỉ muốn bảo vệ bọn họ, không muốn
bọn họ bị quấy rầy, muốn bọn họ hạnh phúc vĩnh viễn.
Thời
gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt cô đã trở thành thiếu phụ, mà dung nhan
thiếu niên của nguyên soái cũng có thêm mấy phần chín chắn điềm đạm.
Còn
tôi đang đứng đây, đứng ở đỉnh cao Đế đô, tâm trạng thật bình tĩnh. Trong ánh
đèn flash ồn áo náo nhiệt trước mắt, nghe phóng viên liên tục truy hỏi, trong
đầu tôi lại xuất hiện một đoạn hội thoại.
Đó là
một bộ phim lâu đời tôi xem năm mười lăm tuổi, là một bộ phim cũ từ trăm năm
trước.
Lời
thoại kia như thế này:
“Có
một số người sẽ dần trở nên bình thường;
Có
một số người sẽ đạt được những thành tựu nho nhỏ;
Có
một số người lại trở nên xuất chúng;
Nhưng
có một lúc ngẫu nhiên, bạn sẽ gặp được một người rất rực rỡ, rất chói mắt.
Đến
giây phút đó, bạn mới biết đó là điều tốt đẹp tới dường nào.”
Cô
gái rực rỡ chói mắt tôi yêu. Bởi vì sự xuất hiện của cô, cuộc sống của tôi trở
nên yên tĩnh mà cô độc, trầm mặc mà hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT