Cố
Khanh khoanh tay ngồi trên ghế salon, trong nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đối
diện là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt nhìn
anh dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
Anh
cho rằng chỉ cần bật video phát ra hình ảnh 3D của Hứa Mộ Triều mẹ mình và
chiếu lại phim phóng sự về virus zombie thì họ nhất định sẽ đi cùng mình. Nhưng
anh không ngờ đến, sau khi họ tin tưởng và chấp nhận thân phận của mình, đáp án
của ông bà ngoại vẫn là từ chối.
"Chúng
ta không đi đâu. Cháu ngoan, cả đời này ông làm nhân viên phòng cháy chữa cháy
quen rồi. Nếu như loài người thật sự gặp phải tai họa lớn thì đó cũng là vận
mệnh đã định trước của chúng ta." Ông ngoại Hứa Cảnh Hàng nói.
"Cháu
ngoan, con đau lòng cho cha mẹ, thương tiếc ông bà ngoại." Bà ngoại nhìn
chàng thanh niên, dịu dàng nói"Nhưng chúng ta cũng có cha mẹ, và những bạn
bè thân thiết khác. Bảo chúng ta bỏ lại bọn họ, đi đến một trăm năm sau thì
chúng ta không nỡ."
Đối
mặt với cảnh tượng chết chóc kia, ban đầu hai ông bà cũng rất kinh ngạc, sau đó
biểu hiện lại trấn tĩnh dị thường. Cố Khanh rất khâm phục, nhưng trong lòng vẫn
âm thầm tính toán.
Anh
dùng máy đi ngược thời gian của cục du hành vũ trụ, vốn là muốn dẫn ông ngoại
và bà ngoại về thời đại của mình, tạo cho mẹ sự bất ngờ nho nhỏ. Nhưng bây giờ
ông bà ngoại lại kiên quyết không đồng ý. Vậy thì ít nhất anh cũng phải giúp
bọn họ sống sót ở thời đại này.
Anh
rời khỏi nhà họ Hứa, từ từ đi xuống lầu. Dưới ánh đèn đường lạnh lẽo, người
thiếu nữ tha thướt đứng yên.
Đó là
bánh bao nhỏ An An đứng trong gió rét chờ anh.
Khi
anh nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô dưới ánh đèn, anh hơi ngẩn ngơ. Có lẽ đã
quen nhìn dáng vẻ không tim không phổi, không sợ trời không sợ đất của cô. Cho
nên giờ phút này, khi thấy cô cúi đầu phục tùng, an tĩnh dịu dàng, thậm chí đôi
mắt ánh lên vẻ đau thương nhìn vào căn hẻm nhỏ yên tĩnh, anh lại cảm thấy không
quen.
"Bánh
bao." Anh đi tới, không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô quay đầu lại thật
nhanh, hai mắt sáng ngời.
Có lẽ
mùa đông phương Nam quá lạnh, anh vừa mới nhích đến gần cô, cũng cảm giác khí
lạnh phả vào. Đến gần nữa lại phát hiện môi cô hơi trắng bệch. Chỉ có điều
dường như điều đó cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ vô tư nhí nhảnh của cô.
"Sao
rồi, sao rồi?" Cô hỏi rất thân thiện "Ông ngoại và bà ngoại anh chịu
theo anh đi không?"
Anh
im lặng một chút "Nói ra rất dài dòng. Chúng ta còn rất nhiều việc phải
làm."
Một
tháng sau, Cố Khanh cự tuyệt yêu cầu đưa Bạch An An về bên cạnh cha mẹ. Giữ cô
ở lại, tiếp tục làm việc lặt vặt. Song qua vài ngày, sau khi Bạch An An biết
được kế hoạch thật sự của anh, lập tức tỏ vẻ dốc sức phối hợp.
Một
tháng trôi qua, hai người đứng ở một ngọn núi hoang thâm sâu không có người ở
của một thôn tại Hồ Nam. Đối mặt với thành quả công việc, hai người vô cùng hài
lòng.
Suy
nghĩ Cố Khanh rất đơn giản. Anh nhất định phải để ông bà ngoại sống sót ở đây.
Cho nên anh đào một căn hầm trú ẩn tại nơi rừng sâu núi thẳm, bên trong chứa
lương thực và nước ngọt dùng được hai năm, bên ngoài anh cũng khai khẩn sẵn một
mẫu ruộng.
Nơi
này địa thế bí mật hiểm trở. Anh đoán chừng dù cho virus Zombie bộc phát, cũng
sẽ không tìm đến nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng cũng phòng ngừa trường hợp bất
trắc, anh cũng thiết lập nhiều cạm bẫy ở bên ngoài. Trong đó cạm bẫy cuối cùng
chính là, nếu như Zombie chạm đến, lập tức sẽ có khí độc tràn khắp đỉnh núi,
ngăn cản bất cứ Zombie nào đến gần. Còn bên trong hầm trú ẩn, sẽ không bị ảnh
hưởng.
Còn
lại, trước đêm virus Zombie bộc phát, anh sẽ đánh xỉu hai ông bà, ném vào đây.
Đến
lúc này, công việc của Bạch An An cũng chuẩn bị kết thúc.
Chỉ
có điều từ đầu đến cuối, cô không hề đề nghị Cố Khanh dẫn cô về một trăm năm
sau, hoặc là thỉnh cầu anh cho cô đến nơi này tị nạn. Cố Khanh vốn tưởng rằng
cô sẽ nói, nhưng cô hoàn toàn không mở lời. Chỉ có điều trước khi từ biệt với
Cô Khanh, cô hỏi anh hỏi xin anh ít chất độc và một khẩu súng.
Sau
khi Bạch An An rời đi, mấy tháng cuối cùng Cố Khanh ở lại thời đại này, cuộc
sống cũng trở nên thanh nhàn yên tĩnh. Anh đi đến đại học thăm mẹ mình. Hứa Mộ
Triều trước khi tai nạn xảy ra, vẫn còn mở quán vỉa hè ở trường học, mua đi bán
lại sách cũ và sản phẩm điện tử second hand. Thiếu nữ tóc dài thoải mái ngồi
bệt dưới đất. Nhìn thấy anh, còn mỉm cười nghịch ngợm "Ơ kìa, em trai, mua
mp3 second hand giá rẻ nè!"
Anh
vô ý thay đổi lịch sử. Huống chi, nếu lịch sử có liên quan đến Hứa Mộ Triều
không biết thay đổi sẽ tạo ra hậu quả gì.
Sau
vài lần lén lút đến thăm mẹ, anh lại đi tham quan rất nhiều nơi ở đại lục. Hóa
ra, trước khi virus Zombie bộc phát, vùng đất này lại xinh đẹp đến vậy.
Rời
khỏi Cố Khanh không gì làm không được, Bạch An An cũng không cảm thấy ủ rũ.
Trên thực tế, thời gian của cô cũng rất gấp rút, bận rộn đến mức ngoài trừ đêm
khuya mọi người đã yên lặng ngủ say, cô căn bản không có thời gian để nhớ đến
anh.
Cô
thẳng thắn nói với cha mẹ cuộc gặp gỡ ly kỳ của mình, cũng không hề bất ngờ với
sự chất vấn của cha mẹ. Thậm chí họ còn hoài nghi trạng thái tinh thần của cô.
Đối với hành động cô về quê mà không tìm được công việc, lại càng tức giận hơn.
"Virus
Zombie?" Cha cô giận đến run người "Có phải con đã đọc mấy cái sách
tầm phào quá nhiều hay không? Lập tức quay về Bắc Kinh ngay cho cha."
"An
An! Rốt cuộc là sao vậy? Ba mẹ tạo điều kiện cho con thi đậu đại học danh
tiếng, bây giờ con lại như vậy!" Mẹ cô tức giận đến rơi lệ.
Bạch
An An yên lặng bị cha mẹ mình đưa lên tàu hỏa về Bắc Kinh. Lại yên lặng bước
xuống tàu, len lén trở về quê nhà. Nhưng lần này, cô quyết định giấu cha mẹ
mình.
Cô
gọi điện thoại cho mấy người bạn thân nhất, gọi cho Diệp Tử. Nhưng bọn họ cũng
không tin, bọn họ còn nói cô điên rồi; Hoặc là trả lời ừ ừ cho có lệ. Bọn họ
cũng rất quan tâm cô, nhưng không ai tin tưởng cô.
Cuối
cùng, cô chỉ có thể một mình đeo một chiếc ba lô dụng cụ thật lớn, cẩn thận tỉ
mỉ đi vào trong vùng núi sâu của quê mình.
Cô
vẫn nhớ khi còn bé đã từng vào núi săn thú với ba, trên đỉnh núi cao chót vót,
có rất nhiều sơn động. Trải qua cuộc sống hoang dã không cách nào tưởng tượng
được suốt mấy ngày. Rốt cuộc cô đã tìm được một cái hang núi lớn. Cô thầm nghĩa
may mà bây giờ là đầu xuân, rắn còn chưa ra khỏi hang, nếu không cặp chân của
cô cũng không đủ cho nó cắn.
Ban
ngày, cô sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể lén đi chặt cây vào ban đêm,
xây dựng chỗ tránh nạn cho mình. Trên người cô còn có mấy trăm ngàn nhân dân tệ
Cố Khanh cho. Cô đặt mua tất cả dụng cụ sinh hoạt, và rất nhiều gạo ở thị trấn
nhỏ dưới núi. Vì sợ bị những người khác phát hiện, cô chỉ có thể vác từng túi
từng túi gạo lên núi, chỉ vác gạo hai tuần lễ cô đã mệt mỏi kiệt sức.
Cô sẽ
không làm ruộng. Hơn nữa, đất đai hiện tại không phải muốn lấy là lấy được.
Nhưng cô mua sẵn rất nhiều hạt giống và ít dụng cụ trồng trọt. Cô nghĩ chỉ cần
lúc đó cha mẹ chịu theo mình vào núi, bọn họ sẽ trồng trọt sống qua ngày.
Cô
đào một số bẫy nhỏ ở xung quanh hầm trú ẩn. Một tháng theo Cố Khanh, cô đã học
được rất nhiều. Chưa đầy hai tháng nữa thôi, sẽ là lúc bùng nổ virus Zombie. Cô
tạm thời che bẫy lại, khi nào gần đến lúc, cô sẽ bắt đầu dùng đến chúng. Cô quý
trọng cất giấu khí độc anh cho. Còn khẩu súng, cô chôn trong sơn động.
Có
lúc cô nghĩ, nếu như mình cầu xin Cố Khanh, anh ta có thể mang mình trở về một
trăm năm sau hay không.
Cô
không nắm chắc gì cả. Con người của Cố Khanh thoạt nhìn hay nói hay cười. Nhưng
khi anh ta lạnh lùng thì thật ra còn vô tình hơn bất cứ ai. Mà quan hệ của bọn
họ, cũng chỉ giới hạn là cấp trên và cấp dưới hỗ trợ lẫn nhau thôi.
Huống
chi cô còn có cha mẹ, bạn bè của mình. Nếu như muốn cô bỏ lại bọn họ sống một
mình thì cô không làm được.
Thỉnh
thoảng, cô cũng sẽ nhớ đến Cố Khanh. Nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh đứng
trước cỗ máy thời gian đã vỡ tan tành. Anh đứng trong ánh đèn, dáng người cao
lớn, đôi mắt lạnh lùng.
Anh
thật giống hoàng tử. Cô thầm nghĩ.
Đáng
tiếc, cô chỉ là một cô bé bình thường đến không thể bình thường hơn, cô không
phải là công chúa.
Cho
nên, một tháng trước khi đại dịch Zombie bùng nổ, khi cô tỉnh lại trong hầm trú
ẩn của mình, thấy Cố Khanh chẳng biết đã xuất hiện lúc nào, cô kinh ngạc đến
không thể khép miệng.
"Anh,
anh, sao anh ở đây?" Cô chỉ vào anh, giống như bắt gặp tội phạm vậy.
Cố
Khanh nhìn cô thiếu nữ đã thay trang phục mùa xuân thướt tha yêu kiều, tâm tình
khá vui vẻ. Anh chỉ vào hầm trú ẩn đơn sơ, bình tĩnh nói "Cô làm cái hầm
trú ẩn sơn trại này à? Khổ sở mấy tháng chỉ làm ra được thế này thôi sao?"
Bạch
An An vốn vui mừng vô cùng, nhưng khi nghe kiểu chỉ trích bề trên như thế thì
lập tức bùng nổ "Tuy nhỏ nhưng đầy đủ, anh có hiểu hay không? Tôi đã cố
lắm rồi, tôi là sinh viên lại học khoa văn. Lại không có huyết thống của người
ngoài hành tinh."
Anh
rất hài lòng với phản ứng xù lông của cô. Anh nhìn cô cười, lại thấy cơn tức
giận đang bùng nổ của cô thì kết luận "Nói sau đi, cái sơn trại này cũng
là một cái hầm trú ẩn có một không hai trên đời đấy, hừ."
"Cho
tôi cốc nước." Anh nghênh ngang ngồi xuống băng ghế "Cả đường không
có uống nước, sắp chết khát rồi đây."
"Anh...
bay đến ư?" Cô kinh ngạc mang nước qua cho anh.
Anh
trừng mắt nhìn cô 'Ngồi xe lửa." Được rồi, thật ra anh chỉ muốn sai bảo cô
thôi.
Sau
khi anh nghỉ ngơi năm phút. Bạch An An đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nhìn anh
"Sao anh lại tìm được nơi này? Đúng rồi, lần trước, sao anh lại tìm được
tôi trong trụ sở hộp đêm Hậu cung?"
Rốt
cuộc cũng hỏi xong.
Anh
lời ít ý nhiều "Điện thoại di động của cô."
Cô mở
to mắt "Anh dùng GPRS để định vị tôi á?"
Anh
hất cằm lên nhìn cô "Không, tôi gắn máy nghe trộm vào điện thoại đi động
của cô."
Nói
đùa, với tính cách của Cố thiếu gia, dù đi đến một thời đại xa lạ, cho dù sai
bảo một Tiểu Bạch ngây ngô cũng sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cô
bừng tỉnh, nhưng ngay sao đó lại nhìn anh đầy hoài nghi "Không phải là....
tôi nói gì làm gì, anh cũng nghe được chứ?" Đi nhà cầu, lẩm nhẩm vân vân?
Ôi, ôi, ôi!
Cố
Khanh khinh thường trả lời "Tôi chỉ nghe có lựa chọn thôi. Em cho rằng tôi
rãnh rỗi lắm à."
Cho
nên, mới có thể nghe được cô gọi cho rất nhiều người, nhưng luôn thất vọng cúp
máy; Nghe được cô bị cha mẹ trách mắng, khổ sở khóc to; Nghe được cô cò kè mặc
cả với người bán hàng trong chợ, sau đó cười khoái trá; Nghe được cô linh tinh
lang tang bận rộn trong góc nào đó, chuẩn bị nơi tránh nạn của mình; Nghe được
cô ngồi một mình trong hang núi vào đêm khuya đọc thuộc lòng Trường Hận Ca, Mại
Thán Ông. Thậm chí còn đọc cả số Pi để xua đi nỗi cô đơn và sợ hãi.
Những
việc này, nếu như là người khác, sẽ chẳng thể hấp dẫn được sự chú ý của Cố
thiếu gia. Nhưng nếu như là của Bánh Bao làm, một Bánh Bao không tim không
phổi, một bánh bao sau khi bay lên bầu trời, đã nói cho anh biết. Cô vốn không
có ước mơ, nhưng cô gặp được một người ngoài hành tinh, từ đó cuộc sống của cô
sẽ vĩnh viễn khác biệt với những người khác.
Đột
nhiên Cố thiếu gia cảm thấy lòng nhân từ của mình trỗi dậy.
Cho
nên, vào lúc cô nghiến răng nghiến lợi tức giậc vì chốn ẩn náu riêng tư của
mình bị xâm phạm, Cố Khanh đột ngột mở miệng "Tôi sẽ dẫn cô về thời đại
của tôi."
Như
vậy, cô có thể tiếp tục sống sót.
Dĩ
nhiên, chuyện này chỉ là vì tôi có lòng từ bi, chứ không có nguyên nhân gì
khác.
"...Tại
sao?" Cô ngây ngô hỏi lại.
"Cô
đừng suy nghĩ nhiều." Anh thản nhiên nói "Tôi chỉ thấy cô rất đáng
thương. Đến thời đại của tôi rồi, tôi sẽ sắp xếp việc làm cho cô, sống một cuộc
sống bình thường."
Anh
đứng lên "Đi thôi. Tàu không gian vẫn còn ở Bắc Kinh."
Cô
không nhúc nhích.
Cô
ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười "Cám ơn anh. Tôi không đi."
Anh
nhướng mày nhìn cô. Anh hoàn toàn không nghĩ đến, bánh bao nhỏ lại cự tuyệt sự
giúp đỡ của mình. Cô muốn làm gì? Cô thật sự dự định sẽ trốn trong hầm trú ẩn
cả đời ư? Cô cũng bị chúng bạn xa lánh rồi, vẫn còn cố chấp kiên trì đến vậy
sao?
"Hoàng
tử rất tốt..." Cô lẩm bẩm "Nhưng tôi còn có ba mẹ, còn có bạn bè. Tôi
không thể bỏ bọn họ lại."
Cô
ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định "Cám ơn anh rất nhiều. Tôi rất vinh
hạnh khi được biết anh. Nhưng tôi sẽ không đi. Đây là thời đại của tôi, đây là
cuộc sống của tôi. Mọi người đều sẽ chết, những ít nhất hãy để tôi được chết ở
quê hương mình, ở thời đại của mình.”
Sau
khi rời khỏi hầm trú ẩn của Bạch An An, Cố Khanh vẫn lưu luyến ở quê nhà cô,
dạo quanh xã nhỏ một vòng rồi âm thầm đưa ra quyết định.
Anh
lập tức tìm tới nhà cô, đá văng cửa ra, không mời mà tự vào.
Trong
phòng khách, có người đàn ông trung niên và một người phụ nữ có dáng vẻ rất
giống cô. Bọn họ kinh ngạc nhìn Cố Khanh. Trước khi bọn họ kịp đặt câu hỏi, anh
đã trực tiếp rút súng ra nhắm về phía cha An An.
“Tôi
không được nhẫn nại cho lắm.” Anh lấy một bức ảnh nhỏ từ trong túi áo ra. “Xem
xong thứ này, dù tin hay không, cũng hãy theo tôi đến hầm trú ẩn An An xây dựng
cho hai người.” Cuối cùng, không biết vì sao anh lại bồi thêm một câu. “Đừng
mắng cô ấy, đừng khiến cô ấy đau lòng.”
Đừng
khiến cô ấy thương tâm khổ sở, cô độc kiên trì.
Tuy
tôi đã cho cô ấy biết trước những bi kịch này, khiến cho những tháng ngày thanh
xuân còn lại của cô ấy chẳng thể vui vẻ được nữa.
Để
lại hai vợ chồng nhà họ Bạch ôm đầu khóc rống trong nhà, Cố Khanh đi xuống
tầng, bỗng nhiên anh cảm thấy cứu như vậy cũng chẳng đi tới đâu.
Cô
còn có người bạn tốt tên Diệp Tử, Diệp Tử còn có cha mẹ của mình, bạn tốt của
cô không chỉ có một người; vừa nghe cha mẹ cô nói, họ còn muốn cho cha mẹ, anh
em họ hàng xuống hầm trú ẩn. Bạch An An vất vả lắm mới xây được căn hầm trú ẩn
bé nhỏ đó, về cơ bản không thể chứa tới nhiều người sống như vậy.
Nếu
bọn họ xây hầm trú ẩn khác, chỉ sợ động tĩnh quá lớn khiến chính phủ chú ý, mà
tài nguyên Bạch An An dự trữ lại có hạn, không thể cung ứng cho cuộc sống của
nhiều người như vậy, kết quả sẽ thành thế nào? Bạch An An nhu nhược sẽ phải
chịu thiệt.
Hơn
nữa, sống cả đời trong một căn hầm trú ẩn ngột ngạt, cuộc sống khủng bố đó liệu
cô có còn cảm thấy vui vẻ?
Bánh
bao luôn nhiệt tình sẽ trở nên ỉu xìu.
Nhưng
trên đời này có cha mẹ nào không thương con.
Hai
ngày sau, Cố Khanh nhận được điện thoại của cha mẹ Bạch An An.
“Cố
tiên sinh.” Cha Bạch An An dùng giọng cầu xin. “Cậu rất quan tâm tới con gái
tôi. Nếu được, có thể xin cậu dẫn nó trở về thời đại của cậu được không?” “Tôi
từng đề nghị nhưng cô ấy đã từ chối.” Cố Khanh hơi ngập ngừng. “Cô ấy nói muốn
ở lại cùng mọi người.”
“Đứa
nhỏ này……” Phía đầu dây bên kia, giọng nói quật cường của cha An An hơi khựng
lại, còn có phần nghẹn ngào.
“Cố
tiên sinh.” Cả cha và Bạch An An đều có tính cố chấp giống nhau. “Xin cậu đánh
ngất nó mang đi. Chỉ cần nó còn sống, tôi và mẹ nó nguyện ý làm mọi việc vì
ngài. Chỉ cần nó còn sống.”
Đầu
dây bên kia im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, giọng nói bình tĩnh của Cố Khanh
truyền tới: “Bác không cần làm gì cả. Chỉ cần mọi người tận lực sống sót. Tôi
sẽ dẫn cô ấy đi.”
Bạch
An An cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài.
Trước
khi nằm mơ, cô còn đang ngồi trước cửa sơn động đốt nến đọc quyển sách nói về
cày ruộng. Một lát sau, cô từ từ nhắm mắt lại, cô lại nhìn thấy một vệt ánh
sáng dài, ánh sáng màu bạc rực rỡ, không phân rõ đầu đuôi. Cô nhìn bầu trời sao
trôi vụt ra phía sau, cô nhìn thấy thân thể bị chôn vùi trong hố đen vũ trụ.
Sau
đó, cô có cảm giác mình được trở về chiếc giường lớn ở nhà, vùi mình trong chăn
đệm mềm mại. Quanh mùi phảng phất hương thơm tươi mát.
Cô mở
mắt ra.
Cô
không biết mình đang ở đâu, cô chỉ nhìn thấy ánh sáng mơ hồ. Rèm cửa sổ dày che
đi mọi thứ, chỉ có một bóng dáng cao gầy quen thuộc đứng trước cửa sổ đang từ
từ quay người lại.
“Em
có thể yên tâm.” Anh thấp giọng nói. “Tôi tìm được di tích khu hầm trú ẩn một
trăm năm trước. Cha mẹ em đã để lại di ngôn, bọn họ sống đến hơn bảy mươi tuổi.
Bọn họ muốn em sống thật vui vẻ.”
Bỗng
chốc, mặt Bạch An An thấm đẫm nước mắt.
Một
cánh tay mạnh mẽ mà dịu dàng chậm rãi ôm cô vào lòng. Giọng nói của anh vẫn
bình tĩnh giống như xưa, còn thoáng mang theo ý cười.
“Khóc
cái gì?” Anh xoa rối mái tóc cô. “Bánh bao nhỏ, em còn có anh mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT