Mặt
trời sáng choang từ từ hạ xuống đỉnh núi. Hứa Mộ Triều bị Minh Hoằng kéo tay đi
vào trại lính trước mắt mọi người, chút không tự nhiên ban đầu cũng đã tan
thành mây khói.
Cô âm
thầm quan sát lực lượng bảo vệ xung quanh đại doanh, suy xét tuyến đường bỏ
trốn. Còn Minh Hoằng mắt nhìn thẳng, chậm rãi đi trước cô.
“Ah?
Cuối cùng bên cạnh Minh tướng quân cũng có phụ nữ nha!” Một bóng người đứng sau
hài hước nói, Minh Hoằng cười lớn, ôm Hứa Mộ Triều xoay người lại, cảm thấy cơ
thể cô gái trong ngực có phần cứng đờ.
Một bộ
xương trắng khủng bố đã bị cháy thành màu đen, nhưng vẫn trong đứng thẳng đi
lại như người bình thường. Phía sau hắn, có một người đàn ông anh tuấn tóc đen
mắt xanh lục đi theo.
Hudgens!
Thẩm. .
. . . . Mặc Sơ!
Nhất
thời, bốn người đều yên tĩnh lại, giống như không khí quanh mình đã bị rút
sạch. Hứa Mộ Triều gặp lại Thẩm Mặc Sơ, vẻ mặt tối đen, ánh mắt nóng rực không
hề thay đổi, khiến lòng cô ngổn ngang trăm mối.
Một đêm
si ngốc dây dưa kia, giống như một giấc mộng khắc sâu rõ ràng. Mà những lời yêu
vua Zombie nói yêu cô trong lúc trầm luân, vẫn tình chân ý thiết như cũ. Anh có
thể nhìn thấy cô, nghe được cô, thậm chí còn nhớ đã từng nói với cô những lời
gì. Thế nhưng anh cũng chìm sâu vào bóng tối, tựa như biến thành một người
khác.
Thẩm
Mặc Sơ, khi nào anh mới có thể tỉnh lại?
Vẫn là
Hudgens phá vỡ tình thế trầm mặc đầu tiên: “Không có gì đặc biệt cả. . . . . .
Minh Hoằng, ngài vừa mắt cô ta ở điểm nào?”
Minh
Hoằng rất nghiêm túc nói: “Yêu một người, không nên nhìn vẻ bề ngoài.”
Hứa Mộ
Triều: “. . . . . .”
Hudgens
lại nghĩ hắn đang nói giỡn, đôi mắt kim loại màu đen dường như đang quan sát
Hứa Mộ Triều: “Chẳng lẽ công phu trên giường của cô ả đặc biệt lợi hại?” Giọng
của hắn ta lộ vẻ vui mừng: “Cô là. . . . . . Chiến Thần Thú Tộc Hứa Mộ Triều?”
“Điện
hạ, cô ấy là người tình của tôi.” Vua Zombie đột nhiên mở miệng, “Làm cho Cố
Triệt hôn mê là nhờ có cô ấy nội ứng ngoại hợp. Xin hãy ban thưởng cô ấy cho
tôi.”
Hudgens
nghe vậy, quơ cánh tay chỉ còn xương trắng, giọng nói đầy khao khát: “Minh
tướng quân, người phụ nữ nổi tiếng như vậy, cơ thể nhất định rất **. . . . . .
Không bằng cả ba chúng ta cùng chơi đùa đi? Rất là kích thích đó!”
Minh
Hoằng nhíu mày liếc nhìn bọn họ, nhưng lại cúi đầu cưng chiều hôn lên trán Hứa
Mộ Triều: “Bảo bối, nói xem, em là của ai?”
Hứa Mộ
Triều đắm đuối nhìn Minh Hoằng, dứt khoát trả lời: “Tôi là của anh, tôi là
người của Minh tướng quân.”
Bàn tay
vua Zombie im lặng nắm chặt thành quyền.
Minh
Hoằng lại hài lòng cười ha hả, bế bổng cô lên, để lại cho hai người Hudgens một
bóng lưng phóng khoáng, đi vào căn lầu nhỏ của mình.
Trở về
phòng, Hứa Mộ Triều lập tức nói với Minh Hoằng: “Cám ơn anh, Tướng quân. Hứa Mộ
Triều tôi tình nguyện bị cải tạo, cũng không muốn bị lão Hudgens đó. . . . . .”
“Cái
tên bẩn thỉu kia. . . . . .” Minh Hoằng khinh bỉ nói, “Làm sao có thể đụng vào
bảo bối của tôi.”
Hứa Mộ
Triều thở phào nhẹ nhõm.
“Thẩm
Mặc Sơ có từng chạm qua em không?” Minh Hoằng đột nhiên hỏi, lông mi dài đen
nhánh, đôi mắt dịu dàng từng bước dẫn dắt.
Hứa Mộ
Triều trầm mặc chớp mắt một cái: “Không có, đương nhiên là không rồi.”
Minh
Hoằng hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt. Giết Hudgens tôi không do dự chút nào,
nhưng Thẩm Mặc Sơ là trợ thủ đắc lực giúp ta san bằng Đại lục, nếu như cậu ta
động tới em, em không còn sạch sẽ. Tôi không thể giết anh ta, thì chỉ có thể
giết em.”
Hắn
ngẩng đầunhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, rồi quay sang nhìn chằm chằm vào Hứa
Mộ Triều: “Thời tiết đẹp lắm, chúng ta đi tắm thôi.”
Trò
chơi cấm dục này chơi liền ba ngày, mặc dù kinh nghiệm của Minh Hoằng đối với
việc yêu đương và gần gũi gần như không có, nhưng dựa vào trí não siêu cấp và
tinh thần cần cù tìm hiểu, ngoại trừ bước cuối cùng giữa nam và nữ, gần như hắn
ta đã ăn Hứa Mộ Triều sạch sẽ.
Hứa Mộ
Triều cũng có phần chết lặng, nghĩ rằng hắn ta không làm được gì sẽ chán nản.
Nhưng mỗi ngày diễn đi diễn lại những trò kia, có vẻ hắn ta càng thêm thích thú
mà những trận thắng cũng càng lúc càng nhiều.
Một dấu
hiệu tốt khác là sức mạnh trong cơ thể Hứa Mộ Triều hình như đang từ từ hồi
phục. Cô nghĩ có thể cơ thể của mình đã từ từ miễn dịch với thuốc của của Minh
Hoằng. Tuy bây giờ vẫn chưa có cách chống lại được Minh Hoằng, nhưng một khi
tìm được cơ hội, cô sẽ không chút do dự chạy trốn.
Cho nên
khi tin tức bùng nổ truyền từ tiền tuyến về thì Hứa Mộ Triều biết cơ hội đã
tới.
Khi
nhận được tin tức thì trên mặt Minh Hoằng lộ ra vẻ khiếp sợ và nụ cười tự giễu:
“Quân đội loài người xuất hiện người máy? Dựa vào trình độ lạc hậu của bọn họ
mà cũng làm ra được những binh sĩ người máy hùng mạnh sao?”
Mặc dù
khinh thường, nhưng dựa vào tính cách vốn dĩ kiêu ngạo của Minh Hoằng, không
thể đích thân đi tới tiền tuyến một chuyến. Trước khi đi hắn có phần không yên
lòng, nhưng lại không tiện mang Hứa Mộ Triều theo bên cạnh. Dùng đầu ngón chân
để nghĩ, cũng biết càng đến gần tiền tuyến, loài người và toàn thể Thú Tộc sẽ
điên loạn tới tranh giành cô, cứ ở lại hậu phương là an toàn hơn cả.
“Ngoan
ngoãn chờ tôi quay về.” Minh Hoằng ôm cô vào lòng, hôn rồi lại hôn, “Tôi đã nói
chuyện với Hudgens, anh ta sẽ không dám đụng vào cô nữa.”
Hứa Mộ
Triều gật đầu, cuối cùng còn nói thêm một câu thật lòng: “Bao giờ thì ngài quay
về, nhớ trở về sớm một chút!”
Minh
Hoằng cười: “Hai ngày. Nếu như chạy trốn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“. . .
. . . Tôi biết.”
Mười
một giờ trưa, máy bay Minh Hoằng rời khỏi doanh địa. Một người máy nữ dũng mãnh
tới đưa cơm trưa, Hứa Mộ Triều làm như không biết gì tự giác ăn hết. Chờ đến
khi người máy kia rời đi, Hứa Mộ Triều lập tức chạy tới nhà vệ sinh, ọc ọc ọc.
. . . . . Sau khi nôn hết các thứ, cô sảng khoái đưa lưng đứng phía sau rèm
cửa, quan sát phòng ngự xung quanh.
Mỗi
ngày, Minh Hoằng không hề cho cô uống thuốc, thuốc dĩ nhiên là bỏ vào trong
thức ăn. Sau khi nghỉ trưa một chút, Hứa Mộ Triều cảm thấy tứ chi lại tràn đầy
sức lực, trời tối dần.
Mất
chút công sức, mới giải quyết xong bốn tên người máy bên ngoài phòng. Đi tới
cầu thang, cô có phần khẩn trương. Lầu dưới phòng vệ rất nghiêm mật, cô không
chắc chắn lắm.
Đúng
lúc này, lại nghe thấy mấy tiếng kêu rên, cô ngẩng đầu, thấy gần một cửa lầu
trong hành lang, một người máy thẳng tắp ngã xuống đất, đầu bị đánh xuyên qua.
Trong
lòng cô căng thẳng, ngước mắt, thấy dưới ngọn đèn hành lang, có một. . . . . .
Zombie cao lớn khôi ngô, im lặng không một tiếng động đi tới.
Bóng
đêm ngoài cửa sổ u ám như có quỷ, doanh địa người máy lặng yên không một tiếng
động. Bởi vì người mới tới có thân thủ rất nhanh, vệ sĩ máy giữ cửa không kịp
cảnh báo đã gục xuống.
Hứa Mộ
Triều nấp trong bóng tối lùi dần về phía cửa gian phòng khóa trái. \xông lên
đánh ngã tên Zombie này tiếp tục chạy trốn, chỉ do dự trong một giây đồng hồ, rồi tựa
như mũi tên rời dây cung, lao thẳng qua đó ——
Bây giờ
cô mới chỉ khôi phục được một hai phần năng lực chiến đấu, cần phải một kích
tất trúng!
“Hứa
thống lĩnh!” Zombie phát ra tiếng hô vui mừng rất khẽ, khiến quả đấm đang đi về
phía trái tim anh ta của Mộ Triều ngừng lại, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm
vào anh ta.
Anh ta
dường như sắp phát khóc: “Thống lĩnh, cuối cùng cũng tìm được cô! Tôi là con
người!”
Hứa Mộ
Triều quan sát những vảy da màu xám tro rắn chắc phủ đầy hoa văn, cùng đôi mắt
xanh biếc, mùi máu tươi trên người anh ta suýt làm cô nôn mửa. Nhưng hóa trang
khoa trương như vậy, lại làm Mộ Triều có trực giác anh ta thật sự là con người!
Đêm đã
khuya, cũng không có ánh sáng mặt trăng. Trong doanh địa, ở góc không có ánh
đèn u tối mơ hồ, giơ tay không thấy rõ năm ngón.
Zombie
cao lớn, trên vai vác theo bao bố sải bước đi tới. Người máy đứng canh trạm gác
nhìn thấy, ngăn lại hỏi: “Đây là cái gì?”
Zombie
phun một đống máu lên mặt người máy: “Đây là phụ nữ Hudgens đại nhân chơi chán
thưởng cho ta, đừng có cản đường! Ta đang muốn ăn lúc còn tươi!”
Cho dù
không biết sỉ nhục là gì, nhưng thấy nước bọt lẫn máu của tên Zombie phun lên
mặt mình, khiến mấy tên vệ sĩ người máy cũng cau mày. Liên minh hai quân như
nước sông không phạm nước giếng, người máy lặng lẽ nhường đường.
Đã đến
gần ranh giới đại doanh. Cho dù là Zombie hay Hứa Mộ Triều ở trong bao, đều đổ
đầy mồ hôi lạnh.
“Thống
lĩnh, cửa này không thể qua được.” Anh ta nói, “Lát nữa tôi sẽ dốc sức chạy qua
cửa gác phía Tây, cô chạy hướng ngược lại. Có thể bay không?”
“. . .
. . . Có thể. Cám ơn.” Trong lòng Hứa Mộ Triều đau xót.
“Thống
lĩnh, đội chúng tôi có mười lăm người, toàn bộ đều do Nguyên soái tự tay huấn
luyện, chỉ nghe mệnh lệnh của phủ Nguyên Soái, bây giờ chỉ có tôi còn sống. Nếu
như có thể cứu được cô ra ngoài, cái chết của tôi chính là cái chết vinh quang
nhất.”
“Đã
giới nghiêm rồi, trong bao là thứ gì, phải kiểm tra mới có thể cho ra khỏi
doanh địa.” Trong mắt người máy canh phòng lóe lên từng đợt ánh sáng màu đỏ.
“Hừ,
đây là người phụ nữ ngài Hudgens thưởng cho ta, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn
chia phần? Đừng mơ!”
“Nhất
định phải kiểm tra!”
“Cút
ngay!”
Hứa Mộ
Triều chợt thây thân thể bay lên không trung, bị anh ta vứt xuống mặt đất.
Tiếng bước chân truy đuổi kéo dài, Hứa Mộ Triều lập tức phá rách bao bố chui
ra.
Từ phía
xa truyền đến ánh lửa và tiếng vang của súng, chỉ cần nhìn qua, cũng biết người
kia đã thu hút được rất nhiều người máy phòng vệ. Hứa Mộ Triều hít sâu một hơi
quay người, vội vã chạy theo hướng ngược lại!
Hai tên
người máy chặn đường, khi thấy Hứa Mộ Triều thì sợ hãi vô cùng. Mấy ngày trước,
Minh Hoằng ôm cô rêu rao đi khắp đại doanh, ai mà không biết thân phận của cô.
Bọn họ không dám nổ súng, kỹ thuật bắn súng của Hứa Mộ Triều không hề giảm sút
chút nào, hai phát đã giải quyết xong bọn họ, đâm đầu chạy thẳng vào trong bóng
tối!
Nhưng
bộ Tổng chỉ huy canh gác nghiêm mật, sao có thể chạy trốn dễ dàng như vậy! Hứa
Mộ Triều mới chạy dọc theo chân tường được mấy phút, đã thấy một lượng lớn
người máy đuổi theo!
Bọn họ
không dám tổn thương mình! Hứa Mộ Triều tự động viên, hét một tiếng tiếng, cơ
thể vút lên, mở rộng cánh bay thẳng lên trời!
Bầu
trời bị màn đêm âm u che khuất, người máy dưới đất cũng không phát hiện được
bóng dáng của cô, mà quả nhiên cũng không ai dám nổ súng. Hứa Mộ Triều dùng
toàn bộ sức lực bay lên với tốc độ cao. Mặc dù tốc độ không bằng một phần ba
ngày thường, nhưng bằng sự linh hoạt cô cũng không e ngại mấy viên đạn của
người máy thông thường.
Chỉ còn
con đường chạy về phía Đông! Cô âm thầm nghĩ, theo lời người kia vừa nói, chạy
về phía Đông cách hai trăm cây số có một phân đội nhỏ của con người đang mai
phục, sẽ tiếp ứng cho cô! Mà sự hy sinh của bọn họ cũng sẽ không uổng phí!
“Bằng
bằng bằng ——” mấy tiếng súng sắc bén vang lên, từng tia lửa lửa hiểm độc xẹt
qua bên người cô! Cô hít sâu một hơi. Cô đã đánh giá quá cao địa vị của mình ở
bên cạnh Minh Hoằng sao?
Tiếng
chuông cảnh báo trong lòng rung lên mãnh liệt, còn chưa kịp điều chỉnh cơ thể,
liền nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên sát bên tai, mấy tia lửa hắt vào
mặt! Cô cắn chặt răng, thân thể dừng lại giữa không trung, đột nhiên tay đổi
phương hướng! Làn gió sắc bén quật vào cánh đau đớn, nhưng cuối cùng đã tránh
được một trận tập kích!
Cô giận
dữ xoay người, ngước mắt nhìn lại, trong lòng chấn động!
Từ
phương hướng lửa đạn bay tới, cách cả gần cây số, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ
ràng như thế. Một bóng người cao lớn anh tuấn, vai vác pháo cối đang nhắm về
phía mình. Bóng đêm u ám như vậy, nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ đôi tròng mắt
xanh biếc quen thuộc, chăm chú khóa chặt mình.
Trong
lòng cô cả kinh, càng bay càng điên cuồng!
Cũng
may anh ta không tập kích tới đây! Có thể cô đã bay ra khỏi tầm bắn của anh?
Bay như
thế tầm nửa giờ, doanh địa đã tụt về phía xa không thể nhìn thấy, mà bóng cô ẩn
vào trong mây cũng không dễ bị người máy và Zombie dưới mặt đất phát hiện.
Cảm
giác mặt vùi vào trong mây, trong lòng Hứa Mộ Triều cuối cùng có thể thả lỏng.
Thật tốt quá, đã trốn ra được!
Anh
Triệt! Cuối cùng cô cũng có thể trở về bên cạnh anh Triệt!
“Rừm
rừm rừm ——” tiếng động cơ khởi động mơ hồ truyền đến ngay sau lưng! Hứa Mộ
Triều sợ hãi vô cùng, rút súng lục ra nhìn, cả cơ thể đang bay lượn gần như
cứng lại!
Một
chiếc máy bay chiến đấu màu đen, giống như đại bàng giương cánh trong màn đêm
nhất định phải đuổi theo bằng được. Mà ngồi trên vị trí điều khiển là một người
đàn ông có khuôn mặt anh tuấn giống như điêu khắc, hiện ra giữa tầng mây u tối,
uy nghiêm đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT