Hứa Mộ
Triều cảm thấy mấy ngày mình ở đại bản doanh của người máy cứ như là một giấc
mơ.
Những ngày
sống như trong mơ khiến cô không biết phải nói sao. Nếu gương mặt Minh Hoằng
không xuất hiện hàng ngày, nhắc nhở hắn là kẻ địch hùng mạnh nhất của cô thì cô
gần như cảm thấy mình chỉ là một người khách du lịch bình thường.
Không
có điều gì hài hước hơn khoảng thời gian này. Rõ ràng cô đang gánh trên vai mối
hận nước thù nhà, sẵn sang hi sinh anh dũng vì đại cuộc. Nhưng gã người máy
này, lại cứ khăng khăng muốn tính chuyện yêu đương với cô?
Ánh mặt
trời dịu dàng chiếu sáng căn phòng, rèm cửa sổ màu xanh lam thật ấm áp. Hứa Mộ
Triều mở mắt ra, nhìn thấy lồng ngực rộng mà vững chắc, ngẩng đầu lên, là khuôn
mặt tươi cười dịu dàng của Minh Hoằng kề sát cô.
Thân
thể nằm bên cạnh, chắc chắn được chế tạo phối hợp theo tỉ lệ hoàn mỹ nhất. Mà
hắn lại si ngốc nhìn mình cả một đêm như vậy, mang theo nụ cười anh tuấn đủ để
điên đảo chúng sinh.
Nhưng
Hứa Mộ Triều tuyệt đối không ngốc đến mức cho rằng hắn yêu mình. Chính xác mà
nói, hắn chỉ đang “mô phỏng tình yêu”.
“Chào
buổi sáng, anh Hoằng.” Cô thở dài trong lòng, vươn cổ ra, mà hắn rất phối hợp
cúi đầu xuống, để cô hôn nhẹ lên trán mình.
Mỗi
ngày một nụ hôn chào buổi sáng . . . Đây là yêu cầu đầu tiên Minh Hoằng đưa ra
cho cô.
Yêu cầu
như vậy ngây thơ mà giản đơn đến ngoài sức tưởng tượng. Hứa Mộ Triều hôm nay đã
là cá nằm trên thớt, tuyệt đối không vì một nụ hôn mà chọc giận tên Minh Hoằng
“điên điên khùng khùng” này.
Minh
Hoằng có được nụ hôn thì có vẻ cũng hài lòng thỏa dạ, nhưng biểu tình này có
thể cũng là mô phỏng. Hắn đứng lên, thân thể nhẵn bóng tựa như tác phẩm nghệ
thuật tinh xảo dưới ánh mặt trời. Mà khi Hứa Mộ Triều ngoan ngoãn mặc bộ quân
trang thẳng thớm màu xanh lam cho hắn, rồi chỉnh lại cổ áo và vành nón cho hắn,
hắn nắm nhẹ lấy ngón tay mảnh mai nhẵn mịn của cô, đưa lên khóe môi hôn nhẹ.
Chịu
đựng. . . Hứa Mộ Triều ráng kiềm chế tâm trạng, không nói gì nhìn hắn, hôm nay
lại có trò gì nữa đây?
Quả
nhiên, hắn lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi áo, mở ra, vật bên trong rực sáng
khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Năm
mươi năm trước, trong lễ vật cầu hòa Cố thị tặng cho Zombie nghe nói có sợi dây
chuyền kim cương quý giá nhất.” Đầu ngón tay của hắn nhấc sợi dây chuyền tinh
tế lên, “Đeo vào đi.”
Dây
chuyền kim cương tinh xảo lộng lẫy, khiến làn da nhẵn bóng trắng ngần của thiếu
nữ càng thêm lung linh hoàn mỹ. Minh Hoằng ngắm nghía rồi kết luận: “Đây
chính là vẻ đẹp tuyệt trần mà loài người vẫn tán tụng đó ư?”
“Tôi
vẫn còn kém xa ba chữ đẹp tuyệt trần nhiều lắm.” Hứa Mộ Triều nhìn hình ảnh
trong gương của mình, ngón tay chạm vào viên kim cương quý giá, cười khổ trong
lòng. Hơn một trăm năm, người đầu tiên chiều chuộng lấy lòng cô, coi cô như một
phụ nữ lại là kẻ địch vĩ đại nhất của cô. Một người máy muốn học cách yêu.
“Tôi đã
từng tạo ra người máy đẹp hơn.” Nụ hôn của Minh Hoằng nhẹ nhàng lướt qua sau
tai cô, “Nhưng không có ai động lòng người hơn em.”
Lời yêu
thương buồn nôn như vậy, khiến Hứa Mộ Triều im lặng trong chốc lát. Tuy nhiên
từ trong gương, cô lại thấy đôi mắt đỏ rực của Minh Hoằng, bình tĩnh không hề
gợn sóng.
Quả
nhiên. . . Lại bắt chước. . .
Sau khi
thưởng thức bữa sáng ngon miệng do người máy nữ đưa tới trong ánh nhìn chăm chú
của Minh Hoằng. Đợi hắn ta rời khỏi phòng ngủ đến quân bộ họp, Hứa Mộ Triều mới
có thể thả lỏng.
Lúc vừa
mới bị bắt thì căng thẳng và hoảng sợ tột độ, đến lúc này, thì lại là tâm trạng
dở khóc dở cười, và nỗi giày vò thân bất do kỷ.
Minh
Hoằng thật sự tuân thủ lời hứa, không cải tạo cô, cũng không dấy bẩn thân thể
cô. Hắn chỉ hơi biến thái, chiều chuộng cô, đồng thời cũng muốn cô chiều chuộng
mình như vậy. Điều này đã khiến Hứa Mộ Triều căng thẳng như gặp địch lúc ban
đầu vừa mừng vừa lo.
Tư duy
của hắn thật kì quặc, nhưng Hứa Mộ Triều ngẫm lại cẩn thận, lại không thấy kì
quặc nữa. Tên Minh Hoằng này, lúc trước thì làm theo ý mình, kiêu ngạo theo
đuổi sự hoàn mỹ của người máy. Nếu như hắn có hứng thú học về tình yêu, trong
lòng hắn việc này có khi còn quan trọng ngang bằng việc san bằng đại lục. Cho
nên hắn mới có thể làm được chuyện hoang đường như một mình xâm nhập, dùng mười
thành thị để đổi lấy cô. Mà Hứa Mộ Triều trước đây xui xẻo chọc vào hắn, bây
giờ cô trở thành người đầu tiên mà hắn muốn luyện tập cùng cũng là việc khó tránh.
Minh
Hoằng càng biến thái thì cô lại càng thấy may mắn trong bất hạnh. Nhưng những
ngày thế này đến khi nào mới có thể kết thúc đây? Chiến tranh còn rất dài, chờ
mong có người xâm nhập vào thủ phủ cứu cô là điều hoàn toàn không tưởng. Nếu
Minh Hoằng cảm thấy “tình yêu” giữa hai người đã có thể đạt đến mức linh hồn và
thể xác hợp nhất, đưa ra yêu cầu tiền thêm một bước thì cô phải làm sao đây?
Anh
Triệt, em phải làm sao đây?
Quan
Duy Lăng nói ngón tay của anh đã cử động rồi, em rất muốn trở về gặp anh! Nhưng
lại bị nhốt ở đây, giống hệt một kẻ tàn phế!
Hơn nữa
. . . Nếu Triệt có tỉnh lại thật, đương đầu với kẻ địch mạnh, gánh vác trọng
trách quốc gia, anh có thể làm gì được? Với tính cách lạnh lùng hà khắc của
anh, sao lại có thể để người ta uy hiếp chứ? Cho dù anh ấy có thích mình, liệu
anh ấy có hi sinh mình vì đại nghĩa của loài người và Thú Tộc không?
Cô thở
dài, quyết định không nghĩ về những việc phù phiếm này nữa. Rời khỏi Đế Đô nửa
năm, niềm nhớ nhung dành cho Cố Triệt, lúc đầu thì nồng đậm như rượu Mao Đài,
rồi đến hôm nay thơm ngọt dịu nhẹ như rượu gạo, kiên định, không còn quấy nhiễu
cô nữa.
Chưa
đến buổi trưa, Hứa Mộ Triều vừa xem vài tài liệu liên quan đến quy trình công
nghệ sản xuất của người máy, Minh Hoàng đã trở về. Dáng người anh tuấn, khuôn
mặt dịu dàng, thật sự giống như người đàn ông không thể chờ được, rất muốn về
nhà gặp vợ.
Hắn đến
gần cô, lồng ngực rộng dần dần kề sát, dịu dàng hôn lên trán cô.
Hứa Mộ
Triều gắng sức xem nhẹ cảm giác kỳ lạ trong lòng, bình tĩnh nói: “Hôm nay không
bận à. . . A!” Cơ thể đã bị hắn kéo vào trong ngực, dễ dàng ôm lấy.
Hắn đi
tới ngồi xuống bàn làm việc, đặt cô trong lòng mình.
“Rất
bận.” Hắn đáp, “Còn một cuộc họp nữa.”
“Vậy. .
.”
“Ôm em
họp.” Hắn ôm chặt lấy cô, cánh tay vừa vặn vòng quanh lưng cô, bàn tay đặt lên
một bên ngực cô, “Cảm giác vẫn tuyệt vời như trong trí nhớ.” Hắn dịu dàng thầm
thì, “Tôi rất thoải mái, còn em?”
Tuy
rằng năng lực kiềm chế dục vọng của Hứa Mộ Triều đã rất mạnh, nhưng tình cảnh
địch mạnh ta yếu như vậy, cho dù chỉ là bầu không khí mờ ám mô phỏng nhưng sự
vuốt ve của hắn cũng khiến cô hơi tê dại. Tuy nhiên sợ chọc giận kẻ điên tâm
trạng thất thường này, cô đắn đo rồi trả lời: “Trên sinh lý. . . Có cảm giác
hơi thoải mái.”
Đáp án
này đủ để Minh Hoằng hài lòng. Hắn hoàn toàn không phân biệt hàm nghĩa trong
lời nói của Hứa Mộ Triều, thực tế hắn cho rằng, thoải mái về mặt sinh lý, không
phải là đáp án thẳng thắn nhất, tốt nhất sao?
Hắn cởi
nút áo, ôm cả người cô vào trong lòng: “Không biết vì sao lại muốn ôm em họp.”
Hắn có vẻ vô tình thốt lên, sau đó nhấn nút truyền tin, hàng loạt những màn
hình lơ lửng to to nhỏ nhỏ trước mặt sáng lên, hội nghị chính thức bắt đầu.
Mà câu
nói vô tình này của hắn, lại là câu nói khiến Hứa Mộ Triều kinh hồn bạt vía
nhất từ khi bị bắt tới nay.
Nhưng
cô không hề để lộ, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn. Chấp nhận những cái
vuốt ve và những nụ hôn bất chợt của hắn.
Nếu như
cứ tiếp tục động chạm ở mức độ này, trước khi Hứa Mộ Triều cô tìm được cách
chạy trốn, e rằng dần dà sẽ chấp nhận mất.
Nhưng
sau khi Minh Hoằng bắt giữ cô, kinh ngạc với sức chiến đấu tăng vọt của cô. Thủ
đoạn đề phòng cô chạy trốn có thể nói là vô cùng chặt chẽ. Cô tạm thời vẫn chưa
có phương pháp nào.
Song
trên những màn hình trước mặt, là khuôn mặt đại tướng của mấy đại quân người
máy. Khi bọn họ thấy trong lòng thống soái có một người phụ nữ, cũng không có
ai chất vấn gì. Người máy không bao giờ chất vấn cấp trên. Nhưng dưới ánh mắt
chăm chú của nhiều người xa lạ, bị Minh Hoằng thân thiết ôm trong lòng như thế
này, Hứa Mộ Triều chung quy vẫn cảm thấy ngại ngùng. Bất giác, cô cúi đầu dựa
sát vào ngực Minh Hoằng, che kín mặt mình. Mà cô không hề biết, hình ảnh lúc
này, đã bị Minh Hoằng sai người phát tới quân đội loài người và Đế Đô. Khi tư
lệnh quân đội loài người và hai người Quan Tạ thấy hình ảnh này, không nói được
bất cứ lời nào.
Cuối
cùng hội nghị cũng kết thúc. Dưới sự trêu chọc không cần học tập cũng tự tinh
thông của Minh Hoằng, thân thể của Hứa Mô Triều cũng dần khô nóng. Nhưng cô
không dám để lộ ra, mặc cho Minh Hoằng ôm lấy, đặt cô lên giường.
Minh
Hoằng bắt đầu cởi quần áo. Cởi sạch của mình xong, lại đưa tay về phía cô.
Lòng cô
cực kỳ sợ hãi: “Anh làm gì vậy?”
Minh
Hoằng bật cười, một tay dễ dàng giữ lấy hai tay cô, tay kia, dịu dàng cởi chiếc
váy dài được hắn cẩn thận lựa chọn ra.
“Tôi đã
nói tôi chỉ muốn em yêu tôi, không ép buộc em. Em bảo tôi thả đám người Quan
Duy Lăng đó, tôi đều thả rồi. Em còn lo lắng gì nữa?”
Trong
gương, thân thể nhẵn bóng nhỏ bé cân đối của thiếu nữ, bị người đàn ông cao to
anh tuấn, dịu dàng ôm vào trong lòng. Minh Hoằng nhìn chằm chằm vào gương, cảm
thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Nào. .
.” Giọng nói của hắn dịu dàng gần như có thể mê hoặc bất cứ cô gái nào, “Chúng
ta cùng tắm.”
“Khoan
đã!” Hứa Mộ Triều hỏi, “Điều này không phải là ép buộc sao?”
Tuy
rằng hắn đã sớm nhìn qua thậm chí mơn trớn thân thể của cô, mà Thẩm Mặc Sơ thậm
chí còn. . . Nhưng nghĩ tới Cố Triệt, cô hoàn toàn không muốn bất kỳ người đàn
ông nào chạm đến mình, sự nhượng bộ ban ngày đã khiến cô buồn bực lắm rồi, vậy
mà bây giờ còn đòi cởi hết tắm chung?
“Đừng
quên.” Hắn chậm rãi lắc đầu, “Bất kì sự thân mật nào giữa người tình, em đều
phải dành cho tôi. Em là tù binh, nếu như không thể thỏa mãn chừng ấy nhu cầu
của tôi, vậy chỉ có thể đưa đi cải tạo như tù binh bình thường thôi. Đây là sự
thực. Nếu như em vô dụng thì hà cớ gì tôi phải bảo toàn một tù binh?”
Hứa Mộ
Triều yên lặng trong chốc lát: “Anh nói rất đúng.”
Cô
không lấy lòng hắn, hắn thật sự nói đúng. Nếu như chỉ để hắn động chạm, sắm vai
hùa theo hắn đã đủ để bảo toàn tính mạng, thậm chí không cần hi sinh thân thể
thì còn có đãi ngộ nào tốt hơn nữa đây? Cô bị loài người bán đứng, hôm nay hắn
muốn giết cô, cải tạo cô, thật ra chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.
Nghĩ
tới đây, cô vẫn còn run rẩy.
Hắn là
người máy. . . Thật ra, cũng không coi là chịu thiệt. . . Mong rằng với hứng
thú Minh Hoằng dành cho mình, có thể chống đỡ đến khi mình chạy thoát, có lẽ sẽ
có người tới cứu mình.
Cô cam
chịu nhìn Minh Hoằng ôm cô cực kỳ cẩn thận, đi vào phòng tắm ở phòng bên, bước
vào bồn tắm xa hoa mới tinh siêu lớn.
Thế
nhưng. . . Trời ơi. . . Ai dạy Minh Hoằng mấy cái trò chết tiệt như vầy chứ?
Hứa Mộ
Triều được đặt trên cạnh bồn, hai mắt mơ màng nhìn hơi nóng trên đỉnh đầu, chỉ
cảm thấy toàn bộ thân thể như đang bị người ta nướng trên ngọn lửa.
Hai tay
bị Minh Hoằng cố định bằng một tay, đùi cũng bị hắn giữ chặt. Phía sau là cạnh
bồn tắm cứng ngắc ẩm ướt trơn tuột, khiến cô không thể nhúc nhích.
Mà môi
lưỡi và một tay khác của Minh Hoằng, giống như ngọn lửa bỏng rát lướt qua khắp
người cô. Hắn thích mút lấy vành tai cô, thích hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Mà khi cô thở hổn hển, hắn mới thỏa mãn rời đi, môi lưỡi tiếp tục hướng xuống,
liếm mút bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết của cô nhiều lần.
“Minh
Hoằng. . .” Cô nôn nóng, “Chúng ta có thể đi từng bước không? Không phải anh
muốn học yêu sao, yêu một người thì cảm phải đạt đến mức độ nhất định, mới có
hành động thỏa mãn sinh lý. . . “
Môi
lưỡi của Minh Hoằng không hề ngừng lại vẫn tiếp tục hướng xuống dưới, di chuyển
tới nơi vùng đất bí mật giữa đôi chân thon dài trắng ngần của cô.
“Đêm
nay không liên quan tình yêu.” Hắn trầm giọng nói, “Đêm nay. . .chỉ là tự dưng
tôi muốn làm như vậy thôi.”
Lòng cô
chấn động, cùng lúc đó, cảm giác tê dại kì lạ đột ngột kéo đến. Cô cúi đầu thì
thấy, hắn đã ngậm lấy cánh hoa của cô, nháy mắt đầu lưỡi linh hoạt đã mạnh mẽ
xâm nhập vào.
Sau một
lần thăm dò cấp tốc, hắn đã nhanh chóng tìm thấy một điểm gồ lên. Vuốt ve, tìm
kiếm, liếm mút, cái lưỡi của người máy dường như còn linh hoạt chính xác hơn cả
người thật. Khiến thân thể cô càng thêm ẩm ướt mẫn cảm.
“Thật
thú vị. . .” Hắn vừa thưởng thức vừa lẩm bẩm, ” Sau này mỗi đêm đều như vậy. .
.”
Hứa Mộ
Triều cắn chặt răng —— coi như bị chó cắn đi!
Màn tắm
chung kéo dài đến hai mươi phút cũng đã khiến Hứa Mộ Triều cạn kiệt sức lực. Mà
Minh Hoằng thì rất thỏa mãn thưởng thức dáng vẻ yếu đuối của cô, bế cô đến bên
giường, ôm chặt cô vào lòng.
“Ngủ
ngon.” Hứa Mộ Triều lập tức nhắm mắt lạị, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng
cô biết, cặp mắt sáng trong, không hề có chút dục vọng kia, sẽ nhìn chằm chằm
vào cô tìm tòi, như thể muốn tìm được ý nghĩa của cuộc sống và tình yêu trên
người cô.
Rạng
sáng ngày hôm sau, Hứa Mộ Triều bị Minh Hoằng ôm ra khỏi giường, mặc quân trang
số nhỏ cho cô xong, lại siết chặt cô vào lòng.
“Làm gì
vậy?” Cô vừa mới tỉnh giấc không hiểu mô tê gì.
“Mang
em đến một nơi.”
Đứng
trên đỉnh núi, từng cơn gió nhẹ phất qua, ngắm tầng mây mù bay lượn bao quanh
núi, mà mặt trời đỏ tràn đầy sức sống đang dần nhô lên cuối chân trời. Cho dù
Minh Hoằng ở ngay bên cạnh, lòng Hứa Mộ Triều vẫn đan xen nhiều loại cảm xúc.
“Thích
không?” Hắm ôm lấy eo cô.
“Cũng
được.” Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, cũng từng có người đưa cô lên đỉnh núi trong
đêm, cùng ngắm cảnh mặt trời mọc tuyệt diệu, thậm chí. . . Nói cho cô biết, nếu
có một ngày, cô không chết, anh không chết, anh sẽ đến tìm cô. Mà hiện giờ. . .
Có lẽ
anh đang ở cách đây nơi không xa, anh thậm chí đã cướp đoạt thân thể của cô. .
.
Anh đã
trầm luân, sau khi trầm luân lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của cô.
“Thẩm
Mặc Sơ đã từng đưa em đến ngắm mặt trời mọc phải không?” Như thể hiểu rõ suy
nghĩ trong lòng cô, Minh Hoằng đột nhiên hỏi.
Hứa Mộ
Triều hoảng hốt, không chắc ý của hắn là gì, muốn thăm dò ư? Cô không lên
tiếng.
Lại
nghe Minh Hoằng nghiêm túc nói: “Nếu không, vua Zombie mạnh mẽ đã đánh mất nhân
tính một lần nữa, tại sao cho dù đại quân đi đến đâu, hàng đêm đều chạy lên
đỉnh núi ngẩn ngơ nhìn mặt trời mọc?”
Lòng
Hứa Mộ Triều bỗng dưng vô cùng chua xót.
Sau đó,
Minh Hoằng mỉm cười ấm áp, gương mặt tuấn lãng cúi xuống hôn lên môi cô, giọng
điệu tràn đầy khí phách: “Đây là sức mạnh của tình yêu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT