Hứa Mộ
Triều nghiêng mặt nhìn nhưng chỉ thấy bóng người mơ hồ di động, còn có mùi máu
tanh thoang thoảng.
Toàn
thân cô tê liệt. Rất nhiều gương mặt lần lượt xuất hiện trong tầm mắt cô, bất
kể là ánh mắt nóng rực hay lạnh lùng trong trẻo đều không ngừng xẹt qua trước
mắt.
Cô chỉ
cảm thấy chết lặng, trống rỗng lạ kỳ. Giống như chỉ trong một đêm bố cục đại
lục đã hoàn toàn thay đổi mà bản thân cô và những người trước mặt thì cách xa
nghìn trùng. Cô cảm giác linh hồn của mình như thoát khỏi thân thể, im lặng mà
bàng quan chứng kiến tất cả.
Mặc kệ
là Cố Triệt, đám Zombie, hay là vua Zombie mà mới hôm qua cô còn tuyên thệ trung
thành.
Đã xảy
ra chuyện gì? Sao mọi chuyện lại giống như một giấc mơ? Hôm qua rõ ràng cô đã
biến thành Zombie! Dấu răng trên đầu vai, sự hờ hững phát ra từ nội tâm, cảm
xúc thần phục cuồng nhiệt đối với vua Zombie rõ ràng đã xâm nhập vào cốt tủy. Vậy
mà hiện tại, vua Zombie cũng như một người xa lạ?
Những
biến hóa này đã bắt đầu từ lúc nào?
Đầu cô
bắt đầu đau đớn, trí nhớ từng chút, từng chút quay về….
Cô lấy
dao nhỏ ra đâm vào vai anh…..Đôi mắt tuấn mỹ vô song hiện lên vẻ khiếp sợ….Vai
anh đầm đìa máu tươi như đóa hoa nở rộ….Anh ôm cô, trong mắt hiện lên nỗi đau
kinh hoàng.
Đúng
rồi, chưa bao giờ loại đau đớn kinh hoàng đó xuất hiện trong mắt thống lĩnh
loài người. Từ giây phút đó —— cô bỗng nhiên cảm thấy chết lặng, mạch máu toàn
thân cũng đông lại.
Ánh mắt
của anh, cho tới giờ vẫn luôn cao ngạo lạnh như băng, làm sao có thể xuất hiện
vẻ đau đớn như vậy?
Là ai
nhẫn tâm khiến anh đau đớn đến thế?
Cô
không nghe thấy gì, toàn thân cũng không thể động đậy. Trong cơ thể bắt đầu
xuất hiện sự đau đớn, chậm rãi xâm nhập ăn sâu vào xương cốt. Bởi vì đánh mất
thính giác, xúc giác, sự đau đớn kia càng lúc càng trở nên rõ ràng, từng chút
từng chút mãnh liệt hơn.
Nhưng
lúc này cô quên cả đau đớn. Thứ duy nhất còn sót lại trong đầu là hình ảnh
không tiếng động mà cô đang nhìn chằm chằm trước mắt.
Đêm
đông lạnh lùng, trong phòng sách của Nguyên soái. Những tên Zombie lão luyện
nhất, chậm rãi bao vây anh. Từ góc độ của cô, chi có thể nhìn thấy thân ảnh màu
lam đậm gầy gò se lạnh, đứng im không nhúc nhích.
Vua
Zombie khoanh tay đứng ngoài vòng chiến, đôi mắt đen thẫm vô tình, nhìn chằm
chằm đối thủ đã từng vang danh với mình.
Mấy
Zombie nói vài câu gì đó, bọn họ đều nở nụ cười hèn hạ đáng khinh. Mà bóng dáng
màu lam đâm kia, vẫn kiên cường như cũ.
Nhóm
Zombie dùng tốc độ cực nhanh xông lên! Thống lĩnh loài người đang bị trọng
thương trúng kịch độc rốt cục cũng ra tay!
Cuộc
giao đấu đầu tiên kết thúc khi thân hình của hai gã Zombie, giống như diều đứt
dây bị xé ráchvăng mạnh ra ngoài, đập vào tường máu chảy lên láng, hẳn là đã
xong đời!
Hứa Mộ
Triều chứng kiến tất cả, ngay cả vua Zombie cũng lộ vẻ kinh ngạc. Đúng vậy,
trong lúc trúng kịch độc, lại bị một đao của cao thủ hàng đầu Thú tộc mà anh ta
vẫn có thể sừng sững bất khuất như gốc tùng đầy kiêu hãnh?
Thế
nhưng những tên Zombie còn lại đã bắt được thống lĩnh loài người. Hai kẻ túm
lấy cánh tay, tên còn loại, đá vào đầu gối anh. Nếu lúc này Hứa Mộ Triều có
thính giác, cô có
thể nghe được tiếng xương gãy răng rắc.
Thế
nhưng cô không nghe được, thậm chí còn không thấy sắc mặt kiên cường bất khuất
của Cố Triệt. Cô chỉ thấy bọn chúng đá mạnh vào chân anh, nhìn thấy thân thể
anh bị va chạm thật mạnh, nhìn thân hình vốn cao ngất của anh, yếu đuối giữa
gọng kìm của hai gã Zombie.
Đó là
một cơn đau buốt đến tận xương cốt khiến cô ở trong góc phòng phải run rẩy toàn
thân. Khiến cô nhớ tới những ký ức từng xa xôi mà quen thuộc đó.
Đúng
rồi, khi Quang ảnh thú hợp thể cùng cô, cô cũng từng có đau đớn thế này. Là
loại cơn đau bạo liệt giống như mỗi một tế bào đều nhỏ máu!
Trong
đầu xẹt qua những tia ánh chói lòa, vừa rực rỡ vừa hỗn độn. Hô hấp của cô bắt
đầu dồn dập, tuyệt vọng cùng hi vọng đồng thời trào dâng trong lòng —— lần này,
gien của ai sẽ tiêu diệt ai đây?
Hứa Mộ
Triều,mày không thể khuất phục, không thể chết, tuyệt đối không thể. Mặc kệ là
Hứa Mộ Triều….hay là Quang ảnh thú, cũng không thể khuất phục sự xâm nhập này.
Bởi vì
Cố Triệt….Bởi vì anh….
Con
người cao quý vô lực rũ đầu xuống, dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng yên lặng chảy
ra. Nếu nhân dân đế đô nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ đau lòng đến chết. Là âm mưu
và ám sát, tình yêu và phản bội đã thuận lợi xảy ra như thế. Lặng yên tiến hành
ởnơi tiền tuyến cách đế đô mấy ngàn kilomet, ở lều Bộ chỉ huy của Nguyên soái
vĩ đại.
Không
thể dùng súng, bất kể loại súng không âm thanh nào, cũng sẽ có khói thuốc súng
làm kinh động bộ phận giám sát. Cũng không có dao, bởi vì khi lẻn vào căn cứ,
tất cả những dụng cụ có lưỡi sắc đều không thể tránh khỏi tia hồng ngoại ở
phòng tuyến.
Cho nên
nhóm Zombie chỉ dùng tay không tấn công Nguyên soái đang hôn mê.
Một đấm
lại một đấm!
Một gã
Zombie mặt lạnh nghiêm nghị, đánh một quyền thật mạnh vào bụng Cố Triệt! Thân
mình Cố Triệt cong lại vì đau đớn, ngửa đầu kêu lên, máu tươi phụt ra từ miệng!
Dòng máu kia đến từ lục phủ ngũ tạng, như đang truy điệu giờ phút tử vong của
thống lĩnh loài người, từng giọt từng giọt rơi tí tách trên nền đá trơn bóng.
Máu
tươi kích thích thị giác của vua Zombie. Dù sao anh vẫn kính trọng vị Nguyên
soái loài người bất khuất này, vua Zombie nhíu mày yêu cầu họ nhanh chóng giải
quyết, không đành lòng làm nhục Cố Nguyên soái từng vang danh bốn bể.
Một quyền,
một quyền, lại một quyền! Bụng, ngực, bên hông….
Mỗi một
quyền, đều khiến thân thể anh đâu đớn thấu xương, lại phun ra máu tươi! Ngay cả
Zombie cũng có chút không đành lòng, vì sao hắn còn chưa tắt thở, vì sao mất đi
ý thức mà vẫn cố gắng gượng chống đỡ?
Phía
sau Cố Triệt, trên sô pha mà Cố Triệt và Hứa Mộ Triều thường ngồi.
Dưới
quyền cước, trong màn máu tươi. Thân ảnh màu lam đậm mềm nhũn suy yếu đến không
chịu nổi kia như đá nặng ngàn cân đè lên trái tim Hứa Mộ Triều. Mỗi một quyền,
mỗi một giọt máu như những lưỡi đao li ti, đâm thật sâu vào lòng cô.
Cố
Triệt…Cố Triệt ơi….
Nỗi đau
trong thân thể không biết khi nào lại càng thêm mãnh liệt, khiến toàn thân cô
bắt đầu run rẩy. Quá trình lột xác của cô càng nhanh chóng hơn. Ba loại gien
thảm thiết giao thỏa, Hứa Mộ Triều như một cánh bướm lột xác bên bờ vực sống
chết.
Rốt
cục, nhóm Zombie cũng bỏ qua phương thức giết người vô dụng này.
Một gã
Zombie tiến lên, một tay bắt lấy mái tóc đen ngắn của Cố Triệt, tay kia đặt vào
cổ anh, muốn dùng sức bóp chặt, chỉ cần dùng sức bóp chặt….
“A ——”
một tiếng gào thét ngân nga, chợt vang lên. Giọng nói này trong trẻo như của
một cô gái, lại tràn ngập sự thống khổ tan nát cõi lòng.
Tiếng
gào thét đủ để xuyên qua vách tường cách âm trong phòng, đủ để vang vọng cả căn
cứ, đánh động bốn đội bảo vệ tăng cường bên ngoài. Đủ để đội hộ vệ tinh anh của
Nguyên soái, xuất hiện ở nơi phát ra thanh âm, cứu viện trong vòng năm phút!
Nhóm
Zombie đều biến sắc, đôi mắt vua Zombie trầm xuống. Bọn họ đồng thời dừng tay
lại, nhìn về phía phát ra tiếng thét ——
Phía
sau Cố Triệt, Hứa Mộ Triều chậm rãi đứng lên, hai đấm nắm chặt.
Một
dòng máu tươi màu đỏ đậm đến gần chuyển thành màu đen từ khóe môi cô yên lặng
chảy xuống. Trên khuôn mặt trắng trong như ngọc, đôi mắt đen chậm rãi ánh lên
màu xanh biếc. Mà cô thì không để ý bất cứ ai, chỉ cúi đầu,nhìn người đang bị
nhóm Zombie vây quanh kia.
“Không
ai có thể giết anh ấy.” Giọng cô lạnh lùng đến mức vua Zombie cũng tỏ vẻ sợ hãi
kinh ngạc, “Cho dù là ngài cũng không thể.”
Cho dù
là vua Zombie, cho dù là người mà gien Zombie buộc tôi phải trung thành, vua
Zombie.
Vua
Zombie nghe vậy liền biến sắc, ngước đôi mắt phức tạp nhìn cô, đột ngột lắc
mình tiến lên! Thế nhưng đã chậm! Hứa Mộ Triều đã sử dụng tốc độ nhanh gấp mấy
lần ngày thường xuất hiện giữa bọn Zombie lão luyện: “Rầm rầm ——” Không biết có bao nhiêu cú đấm
đã giáng xuống, ba gã Zombie không kịp rên lên một tiếng đã bay thẳng ra ngoài,
ngã vật xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, không biết sống chết.
Mà cô
thì nâng tay nhanh chóng tiếp được thân hình cao lớn suy yếu kia.
“Cố
Triệt, anh thật khờ….” Cô ôm anh, dịu dàng không coi ai ra gì, ghé vào tai anh
nói nhỏ, “Nếu không có anh, loài người biết làm sao?”
“Để em
chết thay đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Để em
vì anh mà chết. Để anh yên lặng cầm tay em, sau khi anh trọng thương vẫn mang
biểu tình kinh ngạc đau đớn, để anh ở bên cạnh em không bao giờ rời đi.
Cô nhẹ
nhàng đưa anh lên sô pha. Cô đứng lên, đôi mắt xanh biếc quỷ mị, đôi cánh lớn
màu đỏ cũng sải rộng ra.
Vua
Zombie cũng trầm mặc đứng yên.
“Thẩm
Mặc Sơ…” Cô gằn từng chữ một, “Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”
Đôi mắt
vua Zombie xám xịt, thân hình run lên nhè nhẹ. Thế nhưng, anh nhanh chóng ngẩng
đầu, đôi mắt đỏ lạnh lẽo: “Zombie phản bội, giết!”
Không
có súng, không có đao. Cuộc vật lộn nguyên thủy nhất được triển khai trong căn
phòng nhỏ hẹp. Đây là cuộc quyết đấu giữa vua Zombie và thống lĩnh Thú tộc,
cũng là cuộc chiến giữa những loại gien thần bí!
Sức
mạnh khủng khiếp tràn ngập cả phòng, cho dù ngoài hành lang đã có cảnh vệ vội
vàng chạy tới, cũng bị loại sức mạnh này chấn động phải lui lại mấy bước, miệng
phun máu tươi!
Đây là
trận đấu liều chết mà Hứa Mộ Triều chưa bao giờ trải qua. Sau khi dung hợp
gien, cô càng mạnh càng nhanh hơn trước. Bóng lưng vua Zombie trước đây không
thể với tới, hiện nay đã thành đối thủ ngang sức ngang tài!
Thế
nhưng việc dung hợp gien sao có thể hoàn thành trong một sớm một chiều? Hứa Mộ
Triều trước đây, ngủ say trăm năm mới có được sức chiến đấu đứng đầu Thú tộc,
mà giờ phút này, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, căn bản không đủ để cô hoàn toàn
thích ứng và nắm giữ sức mạnh. Cô chỉ biết dựa vào cơn tức giận bừng bừng và
tinh thần một lòng chịu chết để giao đấu với vua Zombie!
Rốt
cục, sau mấy hiệp, cô ngã vật xuống đất. Mà vua Zombie cũng bị thương văng ra. Cánh
tay trái của anh đã không thể nâng lên, dưới bụng máu tươi đầm đìa.
Hứa Mộ
Triều nằm trên mặt đất, dưới chân Cố Triệt, cũng đã không thể nhúc nhích. Vốn
đã bị Cố Triệt đánh trúng, còn chịu được, cơ thể thống khổ như bị tra tấn lại
còn đi giao đấu với vua Zombie thì chẳng khác gì tự mình hại mình.
Vì thế,
cô rốt cụộc bị vua Zombie đánh gảy xương cốt tứ chi, ngay cả cánh cũng không
thể nâng lên, toàn thân đầm đìa máu nằm trên mặt đất.
“Vì sao
lại phản bội tôi, Hứa Mộ Triều?” Vua Zombie tới gần, từ trên nhìn xuống, một
bàn tay bắt lấy cổ cô, nhấc
thân thể vô lực của cô lên.
“Ngày
hôm qua…. không phải chúng ta rất thỏa mãn sao?” Anh để sát mặt cô vào mình,”
Em đã quên, chúng ta đã nói ngày ngày đêm đêm sẽ không bao giờ xa cách lần nữa
sao.”
“Thẩm
Mặc Sơ…” Cô dùng chút sức lực còn sót lại, nhẹ nhàng nói, “Không có gì là không
thể chiến thắng, cho dù là gien xâm nhập vào tận máu thịt xương cốt. Anh đã
quên sao?”
Vua
Zombie nghe vậy, bỗng nhiên bật cười ha hả.
“Đó là
Thẩm Mặc Sơ của ngày xưa.” Anh lạnh lùng nói, “Mà giờ phút này, không còn Thẩm
Mặc Sơ, chỉ còn vua Zombie.”
Vua
Zombie vĩnh viễn không thể quay đầu lại, vĩnh viễn không thể thoát khỏi lời
nguyền của gien.
Ngoài
hành langđã vang lên tiếng bước chân dày đặc, tiếng cảnh báo trong nháy mắt
vang vọng cả căn cứ.
Nhưng
vua Zombie lại không không hề sợ hãi, thiên quân vạn mã anh cũng có thể ra vào
như chỗ không người. Anh nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm, hai tròng mắt trầm tĩnh
hơi khác thường, nói: ” Chặt đầu hắn. Tôi sẽ tha thứ cho em. Nếu không….”
Tay anh
chợt siết chặt: “Tôi sẽ chậm rãi tra tấn em, giết em.”