Mùa
đông ở Đại lục chưa bao giờ lại lạnh buốt như năm nay. Những cơn bão tuyết
dường như vĩnh viễn không bao giờ ngừng rơi, khiến cả căn cứ bị bao phủ bởi một
tầng tuyết trắng xóa thật dày không thể xuyên thủng. Thời tiết như vậy, lại
càng khiến người ta dễ dàng mệt mỏi.
Nguyên
soái đã làm việc suốt đêm lại không hề ủ rũ chút nào, ngước mắt nhìn về phía
tầng lầu nơi xa. Nơi đó đã bao phủ một lớp màn trắng bạc, ngay cả song cửa cũng
đọng tuyết, tỏa ra khí lạnh mơ hồ.
Người
hầu đang đưa bữa sáng lên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như vô tình nói:
“Hứa Thiếu tướng sau ngày hôm qua đến bái các, nghe nói đến giờ còn chưa rời
giường. Tôi nghĩ chắc là cô ấy quá mệt mỏi nên đã dặn cảnh vệ đừng quấy rầy.”
Nguyên
soái khẽ gật đầu, nhìn nhìn thức ăn trong tay người hầu, người hầu lập tức nói:
“Khi cô ấy tỉnh, sẽ có người chuẩn bị đồ ăn chu đáo ngay.”
Nguyên
soái nhìn người do chính tay cha mình tỉ mỉ chọn lựa, đã làm bạn với mình từ
nhỏ đến lớn, bỗng nhiên nói: “Có phải sự quan tâm tôi dành cho cô ấy đã vượt
quá giới hạn của cấp trên dành cho cấp dưới rồi không?”
Người
hầu đương nhiên là lắc đầu: “Mọi chuyện Nguyên soái làm đều không hề vượt quá
giới hạn.”
Cố
Triệt không nói câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hai cánh cửa sổ đóng chặt kia.
Hai cánh cửa sổ trắng như tuyết, đường nét đơn giản vô cùng bình thường, thế
nhưng trong màn tuyết bay múa đầy trời này lại trở nên vô cùng sinh động.
Một lúc
sau, người hầu đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Nguyên soái – người
cho tới bây giờ không có gì không làm được, thấp giọng lầm bầm: “Chuyện này
nên làm sao đây?”
Đối lập
với khung cảnh trời giá rét đất đông lạnh bên ngoài chính là những màn kịch
liệt nóng bỏng trong phòng nghỉ của Hứa Mộ Triều.
Bây giờ
đã là chín giờ tối, suốt mười tám tiếng đã trôi qua.
Cho dù
đứng đầu Thú tộc về sức chiến đấu, nhưng Hứa Mộ Triệu mới nếm thử việc đời cũng
mệt mỏi không chịu nổi. Mà vua Zombie thì tinh lực dư thừa, tràn trề sức lực.
Khi cô nghỉ ngơi, anh ta chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô, thưởng thức mái tóc của
cô, thân thể của cô, mà khi không nhẫn nhịn được nữa, lại tiếp tục thể hiện tình cảm mãnh
liệt.
Xâm
nhập, lại xâm nhập, quấn quít, lại quấn quít. Trong phút giây đó, vua Zombie
trông thấy giữa tấm gương to là thân hình cao lớn dẻo dai màu lúa mạch, kết hợp chặt chẽ với thân thể
mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, hòa nhịp đong đưa trong cùng một tần suất
thì cảm thấy thật thoải mái, thật thỏa mãn.
Mà Hứa
Mộ Triều dĩ nhiên đã sức cùng lực kiệt. Trở thành bán thú, dục vọng bị ý chí mãnh liệt áp chế, không
ngờ lại bùng nổ mạnh mẽ dưới phương thức như vậy. Cô nằm trong vòng ôm mãi cũng
không muốn buông ra của vua Zombie, chỉ cảm thấy ngay cả ngón chân cũng mềm
yếu, không nghe theo lệnh mình.
Dung
túng suốt một ngày một đêm, vua Zombie rốt cục cũng hài lòng thỏa nguyện ngừng
đòi hỏi.
“Bán
thú bé bỏng….Cả đời này, cả ngày lẫn đêm, em đều là của tôi.” Anh ôm cô lên,
“Ngoan, đi tắm rửa một lát.”
Cô mở
hai mắt mờ mịt như sương mù, hai tay cuốn lấy cổ anh, mặt dán vào ngực anh.
Động tác nhỏ xuất phát từ bản năng này lại khiến vua Zombie nhịn không được cúi
đầu, cướp lấy sự ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng của cô. Mãi cho đến khi cô thở
hồng hộc, anh mới rời đi.
Nhưng
khi tắm rửa nhìn thấy thân thể trắng như tuyết mềm mại của cô dập dềnh trong
nước, định lực mạnh mẽ vừa mới trở lại của vua Zombie cũng tan thành mây
khói. Ngước
đôi mắt xanh, vua Zombie bỗng nhiên cười khẽ: “Thì ra tôi yêu em như vậy, Hứa
Mộ Triều.”
Hứa Mộ
Triều nghe vậy, cũng cười cười: “Em nghĩ em không yêu anh, Thẩm Mặc Sơ. Nhưng
em yêu vua Zombie.”
Vua
Zombie im lặng trong chốc lát, nâng tay, dễ dàng đặt cô ở giữa bồn tắm. Bàn tay
quen thuộc dò đường, đôi môi không ngừng cắn mút tấm lưng bóng loáng của cô.
Chỉ là
va chạm lúc này, so với mỗi lần trước đó, lại càng thêm kịch liệt.
Mãi cho
đến khi cô thở hổn hển, mềm nhũn tựa trong ngực anh, vua Zombie mới đưa tay
nâng khuôn mặt trong sáng của cô lên.
“Chúng
ta đi giết Cố Triệt. Sau đó mãi mãi ở bên nhau nhé.”
“Được,
vua Zombie.”
Chiến
tranh ngoài tiền tuyến vô cùng đáng lo ngại và kịch liệt, căn cứ chỉ huy trong
đêm đông lại càng yên lặng đến cô tịch.
Sau khi
ngủ một chút vào buổi chiều, Cố Triệt trở lại trước bản đồ tác chiến, căn cứ vào
báo cáo ở tiền tuyến, anh một mình cân nhắc sách lượt hành quân kế tiếp. Tiểu
Bạch tự do tự tại vui vẻ chạy tới chạy lui bên chân anh, tựa hồ đã quen dần với
tính cách lạnh lùng của chủ nhân.
Mà khi
cánh cửa yên lặng bị mở ra, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng vào, thân hình
của Cố Nguyên soái cũng khựng lại một chút.
“Ngài
lại làm việc đến tận giờ?” Giọng nói trong trở nhu hòa vang lên sau lưng, “Tôi
bưng bữa ăn khuya người hầu chuẩn bị cho ngài tới.”
Anh
quay đầu lại, nhìn cô gái với mái tóc dài buông xõa trên đầu vai. Mà khuôn mặt
trắng trong như ngọc dường như hơi khác với lúc trước. Nó mờ ảo như phủ kín một
tầng ánh sáng vô hình, thản nhiên mà nhu hòa. Khiến tâm thần người ta rung
động.
Anh đi
qua, ngồi xuống trước bàn. Tiểu Bạch lúc trước mỗi lần thấy cô là vui mừng chạy
ra, hôm nay dường như mệt mỏi, không biết từ khi nào đã chui vào dưới sô pha,
không thấy tung tích.
Cô rũ
mắt, nhu thuận để mấy món ăn nhẹ vừa tinh xảo vừa nhiều màu sắc lên trên bàn.
Khi cô xoay người để cháo dinh dưỡng nóng hầm hập trước mặt anh, anh nhìn thấy
ngón tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô trên chiếc bát sứ men xanh. Mà mái tóc
đen dài mềm mại cũng phất qua đầu vai anh.
Cô
không biết, thế giới của Nguyên soái đã tạm dừng một giây trong khoảnh khắc đó.
Anh yên
lặng nâng tay, đợi cô buông cái bát ra, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay mềm mại,
xinh đẹp như đang trêu người trong bóng đêm kia.
Anh
ngước cặp mắt trong suốt thâm trầm, nhìn cô gần trong gang tấc. Trong mắt thồng
lĩnh loài người, lần đầu tiên lộ ra thần sắc kiên định đối với một cô gái.
Đúng
vậy, anh sẽ không dùng lời nói để bày tỏ, cũng không ngả ngớn trêu đùa. Động
tác như vậy, đối với Nguyên soái – người đã trải qua ngàn vạn lần sống chết, đã
là vượt quá giới hạn. Cùng với sự kiên trì của anh, ngón tay trắng như tuyết
cũng gắt gao giữ chặt bàn tay cô, giống như một lời tuyên ngôn lơ đãng mà vô
cùng kiên định.
Thân
thể của cô cũng khẽ run lên khi bị anh đụng vào. Cô rũ mắt, dấu đi những cảm
xúc kỳ lạ dưới hàng mi dày.
“Ăn
chút gì đi.” Cô thấp giọng nói, vừa giống ngượng ngùng, lại tựa khẩn trương.
Anh gật
đầu, tay kia bưng thức ăn lên, chậm rãi, từng muỗng từng muỗng ăn hết cháo mà
cô mang tới. Mà bàn tay còn lại nắm chạt tay Mộ Triều, kéo cô ngồi xuống bên
cạnh mình.
Ánh mắt
anh lẳng lặng lướt qua cô, cô ngồi bên cạnh anh, dịu dàng mà thẹn thùng, khiến
trong lòng anh dâng lên một niềm vui xa lạ. Chỉ là thống lĩnh loài người đã
quên mất một việc, cô vốn là người rất giỏi trong việc che dấu bản thân.
“Mỗi
ngày ăn cơm muộn như vậy không tốt đâu, về sau nên ăn sớm một chút.” Cô cúi đầu
dịu dàng nói.
“…..Ừ.”
“Đánh
giặc cũng không cần liều mạng như vậy, anh là thủ lĩnh loài người, nếu thân thể
suy sụp thì biết làm sao?”
“Ừ.”
“Anh
thật không cẩn thận….Trên áo có dính cháo kìa” Cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu,
trong hai tròng mắt đen có cảm xúc chớp động,”Tôi….giúp anh lau nhé.”
“Ừ.”
Cô chậm
rãi tới gần ngực anh, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, sạch sẽ đầy nam tính
gần trong gang tấc. Tay cô chậm rãi tiếp cận cổ họng anh. Mà đôi mắt anh, chỉ
lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, vô cùng trìu mến.
“Phập
——”
Một
tiếng động rất nhỏ.
Là
tiếng khi lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt.
Đôi mắt
Cố Triệt đột nhiên khiếp sợ co rút lại! Tại khoảng cách gần như vậy, đối phương
lại là một cao thủ như Hứa Mộ Triều, một đòn vốn dĩ nhắm ngay cổ họng lại bị Cố
Triệt vốn không hề phòng bị, dùng tốc độ phi thường tránh thoát. Chỉ là mũi dao
nhọn giấu trong tay áo cũng kịp thời xuyên thật sâu vào vai trái của anh!
”
Rầm——” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Chỉ trong nháy mắt, Cố Triệt đã phản
kích bằng phản xạ có điều kiện. Tung một chưởng đánh trúng giữa ngực của Hứa Mộ
Triều, khiến thân thể cô bay vọt ra, đập mạnh vào vách tường kim loại trong
phòng!
Thế
nhưng cũng trong giây phút đó, thân ảnh màu lam đậm bật dậy, mau hơn cả cung
tên, chạy như bay về phía Hứa Mộ Triều. Đầu vai bị cô đâm đến máu chảy dầm dề
lại ôm cô vào lòng thật chặt, cả hai người ngã lăn ra đất.
“Mộ
Triều….” Đôi mắt lạnh lẽo thanh tú lại chất đầy sự kinh hoàng đau đớn đến thấu
xương.
Thì ra,
thì ra đôi mắt của cô, đã sớm tối tăm như sắc trời vào đông.
Anh một
tay ôm cô, một tay rút dao nhỏ ra. Dòng máu đỏ đậm, như đóa hoa tươi mùa xuân,
nở rộ nơi đầu vai anh. Mà một đòn của anh, vốn dĩ là phản xạ có điều kiện, vốn
dĩ là trí mạng, nhưng trong khoảnh khắc đánh vào cơ thể cô, lại gắng gượng giảm
bớt hơn phân nửa sức lực.
Cô vẫn
còn có thể công kích anh.
Thế
nhưng cô lại như dại ra, mềm nhũn trong lòng anh, hai mắt tối tăm như mất đi
tất cả ánh sáng, bình tĩnh nhìn anh, giống như con rối vô hồn.
Anh lui
từng bước về phía sau, đặt cô lên sô pha, đang muốn đứng dậy gọi người hầu,
thân hình cao lớn bỗng nhiên cứng đờ. Anh quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt
cô vẫn cứng đơ như cũ, giọng nói thê lương không có chút sức sống: “Đúng vậy,
tôi đã hạ độc trong cháo.”
Là loại
kịch độc, đủ để người có sức chiến đấu hàng đầu ở đại lục phải thất khiếu* đổ
máu mà chết.
(*thất
khiếu: 7 lỗ, bao gồm 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.)
Đột nhiên,
cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó khép lại.
“Thịch
——” một cơ thể cao ngất thẳng tắp ngã xuống, nện lên mặt đất. Đó là người hầu
cận của Cố Triệt. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, không biết sống chết.
Sau đó,
là mấy thân hình cao lớn âm u đi vào. Dưới sự trợ giúp của Hứa Mộ Triều, bọn họ
tránh khỏi sự bảo vệ nghiêm mật, lặng lẽ tập kích người hầu, thuận lợi tiến vào
phòng Nguyên soái.
“Cố
Triệt” Vua Zombie cầm đầu cất giọng bình thản vô tình, “Tao tới lấy đầu mày.”
Vua
Zombie lướt mắt qua Cố Triệt, dừng trên người Hứa Mộ Triều.
Vua
Zombie hơi sửng sốt.
Đó là
thần sắc mà anh chưa từng gặp qua. Cô của tối hôm qua, có vẻ hờ hững trời sinh
của zombie, nhưng thân thể lại nóng bỏng, sắc xanh trong mắt như thiêu như đốt.
Mà hôm nay, cô giống như một thi thể, nằm trên sô pha, hai mắt ảm đạm không ánh
sáng.
“Mộ
Triều” Vua Zombie kêu lên” Trở lại bên cạnh tôi.”
Thế
nhưng Hứa Mộ Triều lại không có phản ứng gì.
“Mày đã
làm gì cô ấy?” Ngữ khí Cố Triệt cực lạnh, ẩn chứa sự tức giận đủ khiến bất cứ
kẻ nào không rét mà run. Máu tươi lại không ngừng từ vai anh chảy ra, chất kịch
độc trong dạ dày cũng theo máu tuần hoàn không ngừng tản ra toàn thân. Thân
mình anh thậm chí hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch không bình thường, khiến cho
dung nhan thanh nhã sáng như ngọc càng thêm rung động lòng người.
Nhưng
anh lúc này lại dường như không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn vua zombie.
“Tao
với cô ấy sẽ bên nhau mãi mãi.” Vua Zombie nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng
xanh của thủ lĩnh loài người, “Mà mày thì sẽ cùng diệt vong với loài người .”
Thẩm
Mặc Sơ phất phất tay, vài tên Zombie phía sau tiến lên vây quanh Cố Triệt.
Mà sau
lưng Cố Triệt, Hứa Mộ Triều lẳng lặng nằm trên sô pha, vẫn mở to hai mắt im
lìm. Giống như không nghe được hiệu lệnh của vua Zombie, cũng không thấy thân
ảnh cô đơn, bất khuất sừng sững của Cố Triệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT