Thái Lý Duy nhảy qua nhảy lại trên đường, hoàn toàn coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.

Làm trâu làm ngựa trong trường học hơn ba năm. . . . . . Rốt cuộc đại gia ta cũng thoát khỏi biển khổ rồi ~!

Nghĩ tới đây Thái Lý Duy vui sướng kích động mãnh liệt lấy cái phong thư trong ngực ra—

200 vạn học bổng. . . . . . Mẹ ơi. . . . . . 200 vạn đấy nha. . . . . .

Hôn một lát, Thái Lý Duy tiếp tục động kinh, đem thư thông báo từ trong phong thư rút ra, chăm chú nghiêm túc đếm số không bên trên. . . . . .

Một, hai, ba. . . . . . Sáu số không. . . . . . 200 vạn. . . . . . Quả nhiên là 200 vạn. . . . . . Đô la. . . . . . Ha ha ha. . . . . .

Thái Lý Duy không nhịn được liền ngửa mặt lên trời cười lớn —- Hàaa...! Ha ha ha! Ta Thái Lý Duy rốt cuộc đứng đầu Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!

Bởi vì cộng hưởng, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, gió nổi mây phun, bụi mù cuồn cuộn. . . . . .

Trên ban công lập tức có vô số cái đầu ló ra: "Sấm đánh ~! Trời mưa ~! Mọi người mau cất quần áo a ~!"

(Mặc Mặc: Yên tâm, bạn học Tiểu Thái cũng không có mặc. . . . . . Thái Lý Duy: Tác giả, ngươi cho là độc giả đều ngu như ngươi à. . . . . . Giải thích ngu như vậy. . . . . .)

Cười toét miệng suốt cả đoạn đường cho đến lúc về đến cửa nhà, Thái Lý Duy mò tay vào túi quần - - ách, không đem chìa khóa.

Không nhịn được đạp hai cái vào cửa không có phản ứng gì, Thái Lý Duy lại như trước gõ cửa nhà bên cạnh.

“Mượn ban công nhà các người. . . . . .”

Lời còn chưa dứa, Thái Lý Duy đã ngựa quen đường cũ mà nhảy lên ban công, không chút hoang mang mò mẫm trèo đến phòng ngủ của mình.

Lúc Thái Lý Duy chỉ còn thiếu chút chút nữa thì bay qua thành công. . . . . . Một con nhện to đùng xuất hiện ~!

Con nhện bay tới trên mặt bạn học Thái Lý Duy vô tội. . . . . . Thái Lý Duy không nhịn được buông tay nắm tường kia để gạt con nhện đi.

"A —————–! !"

Không biết là một hay nhiều bạn học nữ phát ra tiếng thét chói tai, dọc theo tung tích Thái Lý Duy từ lầu bảy, kiên quyết dị thường rơi xuống đất. . . . . .

“Pia~!” một tiếng, không biết là máu hay là óc bắn tán loạn ra ngoài, trong lòng Thái Lý Duy thầm kêu một tiếng – xong rồi!

200 vạn của ta!!

“Tiểu thư tỉnh rồi tỉnh rồi.”

Thái Lý Duy từ từ mở mắt giữa một tràng hoan hô, từ từ muốn ngồi dậy. Một cô bé bên cạnh lập tức tới cẩn thận từng li từng tí đỡ cô dậy.

“Tiểu thư người tỉnh rồi! Mọi người đều rất sợ người chết rồi!” Cô bé vừa nói vừa đặt chiếc gối đầu thoải mái ra sau lưng Thái Lý Duy, để cho cô dựa vào.

Mình đang ở đâu đây. . . . . . Ý thức Thái Lý Duy mơ hồ túm tóc, mờ mịt nhìn những người nam nữ tóc dài quần áo cổ trang trước mắt, họ là ai. . . . . .

“Tiểu thư, người uống thuốc đi. . . . . .” Cô bé kia đưa tới một bát nước thuốc đen bóng.

Thái Lý Duy nhận lấy cái bát, cúi đầu chuẩn bị uống. . . . . .

“Không đúng! Ngươi vừa gọi ta là gì?!” Thái Lý Duy giật mình một cái làm thuốc đổ hết rồi nắm lấy tay cô bé ấy.

"Tiểu thư cẩn thận!” Người đứng bên cạnh nhất loạt xông lên, ba chân bốn cẳng dọn dẹp bát và vết bẩn trên giường.

Thái Lý Duy không để ý tới bọn họ, chỉ khẩn trương nắm chặt tay cô bé không ngừng hỏi tới: “Ngươi mới vừa gọi ta là gì, gọi ta là gì?"

“Gọi người là tiểu thư ạ. . . . . .” Cô bé nhíu mày buồn bã đáp.

“Tiểu thư ngươi là ai?”

“Tiểu thư chính là người mà. . . . . .”

“Vậy ta là ai?”

“Người chính là tiểu thư. . . . . .” (Thái Lý Duy: Tác giả, cái lời kịch này quá kém! Yêu cầu cắt bỏ! Mặc Mặc: không chấp nhận!)

“. . . . . .” Thái Lý Duy cảm thấy mình nghĩ thế nào cũng không xong. . . . . . Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đây là chuyện gì không. . . . . . Cô phiền não dùng cả hai tay ra sức vò đầu.

“Tiểu thư người đừng vò đầu nữa!” Cô bé khẩn trương kéo tay cô ra, “Người mới vừa ngã từ trên lầu đập đầu xuống đất, đại phu nói phải chú ý đầu.”

Đập đầu. . . . . . Một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Thái Lý Duy.

Mẹ nó! Không phải ta té xuống từ lầu bảy sao! Tại sao ta vẫn còn sống!

Coi như không nhìn thấy những người xung quanh ân cần hỏi han, Thái Lý Duy bình tĩnh xem xét lại tình hình.

Ừm, ta té từ lầu bảy xuống, não phọt cả ra, có thể khẳng định là đã chết rồi. Nhưng bây giờ vẫn sống sờ sờ ở đây bị một đám người quần áo lố lăng vây quanh, hơn nữa xung quanh lại còn giống như trên phim cổ trang vậy. . . . . .

. . . . . . Chẳng lẽ là ta. . . . . . Một ý niệm xuất hiện trong đầu Thái Lý Duy. . . . . .

"Không cần oa! ! Ta không muốn xuyên qua oa! ! 200 vạn của ta a a a! !”

Mọe nó! Không phải đại gia ta chỉ gầm lên một tiếng thôi sao! Có nhất thiết phải làm to chuyện như vậy không!

Thái Lý Duy bị trói ở trên ghế, miệng bị vải nhét chặt, bi phẫn nhìn đám người trước mặt đi tới đi lui dọn dẹp đồ.

Một nam nhân dáng vẻ đạo sĩ được cung kính mời đến trước mặt Thái Lý Duy.

“Đại sư, ngài xem tiểu nữ đây là bị trúng cái tà gì, ta và đứa con thứ vừa về đến nhà liền thấy con bé ầm ĩ, ngày hôm trước còn nhã nhặn yên tĩnh. . . . . .” Vừa nhìn qua ước chừng là một đại thúc xinh đẹp tầm 50 tuổi khách khách khí khí với cái người được gọi là đại sư kia.

“Tiểu thư bị yêu ma ám, chỉ có thể làm phép tiêu trừ.” Đồng chí đại sư bí hiểm trả lời.

“Vậy làm phiền đại sư ạ.” Một mỹ nam tầm 20 tuổi cúi mình vái chào đại sư, dìu đại thúc bước đi.

Thái Lý Duy nghe bọn họ nói chuyện liền trợn tròn mắt, nam nhân mấy người! Ta không phải trúng tà! Ta là xuyên qua! Ta không phải là tiểu nữ nhà các người!!

Nhưng không ai có thể nghe được tiếng hô hào trong lòng Thái Lý Duy, đại sư đang chuẩn bị đồ làm phép.

“Lập tức tuân lệnh! Lập tức tuân lệnh!" Đại sư đốt kiếm gỗ đào lên lá bùa, bắt đầu chạy đến bên cạnh Thái Lý Duy, trong miệng niệm niệm lập tức tuân lệnh không dứt . . . . . .

Ta vẫn rất khỏe mạnh! Lập tức tuân mệnh cái đầu ngươi ấy!

Thái Lý Duy đạp cho đại sư kia một cái. Đại sự giật mình, sắc mặt đại biến - -

"Lão gia thiếu gia ~! Sợ là tiểu thư bị lão yêu Ô Cốt gà ngàn năm nhập vào người rồi ~!"

Lấy cái gì cứu vớt ngươi đây, người yêu của ta.

Trải qua không biết bao nhiêu gian nan khó nhọc, rốt cuộc đám người Trâu Đình cũng tìm được Bạch Như Y.

(Quần chúng: kháng nghị kháng nghị ~! Tác giả ngươi lừa bịp chúng ta ~! Mặc Mặc: ta chỉ một câu nói hết gian nan hiểm trở a~! Quần chúng: . . . . . . Cút! )

Vậy mà, người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng hứng thú ác độc của tác giả nổi lên.

Trâu Đình 囧囧 nhìn cô gái có dáng dấp và khuôn mặt giống mình như đúc, người giới thiệu nói như có như không trước mặt nàng: “. . . . . . Đây là sư muội của chưởng môn phái Nga mi, pháp danh Diệt Tuyệt. . . . . ."

Bạch Như Y a, Bạch Như Y, sao ngươi lại xuất gia vậy ~!

. . . . . . Ngươi xuất gia Trâu Đình ta không có ý kiến. . . . . . Nhưng ngươi có thể không lấy một cái pháp danh như vậy có được không. . . . . .

Diệt Tuyệt sư thái. . . . . . A di đà phật, tường ở đâu, ta muốn thanh tỉnh một chút. . . . . .

Người giới thiệu đã lặng lẽ khép cửa rời đi, Bạch Như Y kia, hay là Diệt Tuyệt sư thái dường như không nhìn thấy Trâu Đình, miệng không nhanh không chậm lẩm bẩm gõ mõ.

Ta nên mở miệng thế nào? Nói là “Cô cô, kiểu tóc này của người thật phong cách cũng rất tiết kiệm dầu gội đầu’ hay là ‘Sư thái, cái mõ người gõ chất lượng thật tốt, gõ phát nào chuẩn phát ấy’? (Quần chúng:. . . . . . . Lời dạo đầu như vậy. . . . . . Khiến cho người ta rất, kinh diễm. . . . . . )

Được rồi được rồi, chúng ta vẫn nên là sử dụng câu hỏi thăm tiêu chuẩn của nhân dân cả nước ‘ngươi ăn cơm chưa’ thôi. . . . . .

Trâu Đình hắng giọng một cái dứt khoát quyết định, lời vừa định nói ra khỏi miệng, đột nhiên nhìn thấy chuỗi ngọc Phật trên tay Bạch Như Y.

“Này này ~!” Trâu Đình bổ nhào tới nắm tay Bạch Như Y: “Vòng ngọc này ngươi mua ở đâu thế? Lần trước ở Bách Châu Các ta nhìn thấy vòng này nhưng vẫn chưa kịp mua đã bị người ta mua mất ~!”

Nhìn trúng vật gì đó lại bị người khác nhanh chân mua trước, trong lòng Trâu Đình vẫn cứ tiếc hoài không thôi.

Bạch Như Y mặt không biến sắc từ từ gạt tay Trâu Đình ra, đặt gậy gõ mõ xuống, đọc câu A di đà Phật: “Thí chủ tìm Diệt Tuyệt có chuyện gì?”

Trâu Đình từ nỗi đau mất đi vòng ngọc yêu quý tỉnh táo lại, nghĩ lại nhiệm vụ hoàng đế đại thúc giao phó.

"Là hoàng thượng muốn ta tới tìm người. . . . . . Cô cô, người mau hoàn tục về với hoàng thượng, gương vỡ lại lành, thống nhất giang hồ đi ~!”

". . . . . ." Bạch Như Y yên lặng hồi lâu, rồi mới khoan thai nói: “Đa tạ thí chủ đã khổ tâm một phen, Diệt Tuyệt đã thoát tục, mời thí chủ về cho.”

"Cô cô ~! Người là mệnh nữ chủ điển hình trong ngôn tình ~! Bao nhiêu nữ nhân đỏ mắt mong chờ một nam nhân có tiền có quyền ~! Vậy mà người lại không thèm ~! !” Trâu Đình bực mình giậm chân. Ngươi xem nữ chính như ta phải chịu rất nhiều chuyện thê lương ~! Bạn học Bạch Như Y, ngươi nên quý trọng cơ hội của ngươi nha ~!!

“Thế gian tất cả đều là vô thường, hữu tình vô tình cuối cùng cũng không trốn thoát Sinh Lão Bệnh Tử, thành trụ hư vô. . . . . .”

Bạch Như Y cứ như vậy nói ra những lời này khiến đáy lòng Trâu Đình tuyệt vọng một hồi: ". . . . . . Người như vậy, ta biết ăn nói sao với hoàng đế đại thúc đây ~!”

Bạch Như Y trầm ngâm một lúc, chân thành đi tới bàn đọc sách, cầm lên một tờ giấy nhỏ sẫm màu, cầm bút thấm mực, chậm rãi viết lên giấy.

Trâu Đình bình tĩnh, đợi Bạch Như Y viết xong, gấp lại đưa tới.

“Thí chủ đem thơ này về đưa cho Thánh thượng đi.”

Trước khi vào cung, Trâu Đình gọi Thẩm Tư Viện tới nhìn lén xem Bạch Như Y viết cái gì.

Chỉ thấy trên giấy viết mấy hàng chữ kiểu hành thư - -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play