Thân pháp Bạch y lão đầu này thật là nhanh, chưa tới mười giây, bạch điểu sơn trang liền bay đến chân trời không thấy bóng dáng.
Bay chừng khoảng mười phút, bạch y lão đầu chợt hạ xuống, thả Trâu Đình đang choáng váng đầu óc trên mặt đất.
Cảm nhận được mặt đất chân thật dưới chân, nước mắt Trâu Đình tuôn rơi.
Không mất tiền Yun-night Speed lại thêm nhảy Bungee, có phải ta buôn bán trở mình may mắn rồi không?
Nhìn lại một chút sắc mặt như không có gì của bạch y lão đầu cùng Việt Nhiên Nhược, Trâu Đình lệ càng thêm lệ.
Ngươi nói xem khinh công thật tốt vì sao lại thất truyền ở Trung Quốc chứ? Có khinh công chúng ta còn phải làm phi cơ sao. . . . . . Không có việc gì liền bay qua Thái Bình Dương đi du lịch. . . . . .
Nước đánh ba ngàn dặm. . . . . . bao nhiêu mạnh mẽ. . . . . .
Run rẩy.
“Tốt rồi tốt rồi, hiện tai hai đứa bái đường thành thân đi thôi~!” Bạch y
lão đầu nói xong vô cùng cao hứng, hoàn toàn không thấy Trâu Đình lệ rơi đầy mặt.
“Gia gia!” Việt Nhiên Nhược nổi giận.
Nguyên lai là gia gai hắn! Mẹ nó chứ, tính tình thế nào kém nhiều như vậy!
Trâu Đình im lặng nhìn hai ông cháu.
“Tiểu Nhiên, nếu con cảm thấy làm như vậy vẫn chưa đủ cẩn trọng? Kiểu cách
bên ngoài~! Có gia gia ở đây, các con trước động phòng gạo nấu thành
cơm, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ long trọng khiến gia gia hai nam nhân kia
sững sờ ~!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Hai đứa im lặng cái gì! Đến đây đi đến đây đi, quỳ xuống bái ta xong là có thể rồi!”
Vừa nói xong bốn viên bị thép đang kẹp như gió bay về phía Viên Nhiên Nhược cùng Trâu Đình, hai người chỉ cảm thấy trên đầu gối đau xót, không tự
chủ quỳ xuống.
“Bé ngoan, đứng lên hết đi, động phòng thôi ~!”
Lão đầu cười híp mắt đỡ hai người dậy.
Trâu Đình thật không biết nghĩ thế nào nữa.
Lão đầu ông nhanh đem thê tử ông đi giám định, ta dám cam đoan tuyệt đối không phải tôn tử nhà ông! !
“Gia! Gia!”
Hai chữ này từ trong kẽ răng Việt Nhiên Nhược phun ra.
“Ai nha nha! Ta quên mất! Nơi hoang sơn cùng cốc này hai đứa sao có thể
động phòng nhỉ ~!” Lão đầu huơ tay múa chân khẩn trương kêu to, Trâu
Đình hoảng hốt cảm giác người trước mặt này như Chu Bá Thông.
“Không nên gấp không nên gấp, người trẻ tuổi muốn có thể chịu đựng tịch mịch
~! Gia gia lập tức đưa hai đứa đến địa phương tốt ~!”
Lão đầu vừa dứt lời, Trâu Đình cảm thấy thân thể chợt nhẹ, phản ứng kịp thì ba người đã đang bay với tốc độ ánh sáng.
Ta say máy bay a, lão đầu ông có thể bay chậm một chút không. . . . . .
Dạ dày Trâu Đình sôi trào một hồi, muốn nói lại không nói nên lời, chỉ đành chấp nhận mặc cho lão đầu vuốt ve.
Ông trời ~ muốn ~ ta ~ chết ~ hả ~!!!
Lần này bay không quá lâu, khoảng năm phút đồng hồ ba người rơi xuống một cái viện.
Mọi người bận rộn trong sân hiển nhiên bị ba người hù sợ, cứng đờ nhìn ba người bọn họ, cuộc thi đấu trừng mắt bắt đầu.
“Cháu của ta và cháu dâu muốn thành thân, các vị đừng nghi ngờ đừng nghi ngờ!”
Lão đầu vung tay lên, nhưng mọi người không có cuống quýt tránh ra như trong dự liệu.
Người trong sân không để ý đến ông, sau khi khôi phục hóa đá liền việc ai người nấy làm.
Bề ngoài lão đầu nén giận, cười hắc hắc hai tiếng: “Bằng không chúng ta đi khách điếm đi, tìm một cái thật sa hoa cho haii đứa được không?”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Trâu Đình cùng Việt Nhiên Nhược thật không phản bác được. Chẳng nhẽ đây chính là. . . . . . Sự khác biệt trong truyền thuyết?
Tích chút đức cho con cháu đi.
“. . . . . . Không được sao?” Lão đầu ngượng ngùng, gãi gãi cái ót: “Vậy thì ở đây đi. . . . . .”
Quay đầu lại vung ra một chưởng, chum nước phía xa lập tức bị đánh vỡ, mảnh
vụn bay tán loạn, nước trong chum chảy giàn giụa đầy đất.
“Kẻ trái ý ta! Sẽ bị như cái chum kia! Các người mau lui đi! Nếu không đừng trách ta vô tình!”
Oa! Giáng Long Thập Bát Chưởng!
Mắt Trâu Đình lập tức lấp lánh ngưỡng mộ lão đầu.
Lão đầu lão đầu, ông thật lợi hại thật uy mãnh rất có phong cách nha~!
Lão đầu muốn làm một lần nữa như vậy, người trong sân lập tức hóa đá.
Hai bên giằng co không biết nên điều chỉnh hòa khí như thế nào thì một người mặc quần áo vải thô gánh hai thùng nước đi vào cửa.
Ngẩn người nhìn mảnh vụn rơi đầy đất nước chảy lênh láng, chân mày nhíu thành hình chữ xuyên. ( 川 )
“Là ai đập vỡ chum nước?”
Người nọ lạnh giọng hỏi.
“Là ta! Các ngươi còn không ra dọn sân đi. . . . . . Hừ hừ, lần sau phá hỏng chính là đầu của các ngươi!”
Thắng lợi ngay trước mắt, lão đầu thần thanh khí sảng hăng hái nói.
“Chum nước này là vật báu gia truyền của nhà ta, ông phá hỏng nó là có ý gì?”
“Ách! !” Lão đầu trợn tròn mắt: “Ay ya sao các ngươi lại không nói sớm, nói
sớm thì có phải ta đã không đánh vỡ cái chum nước này rồi sao~! Các
ngươi cũng quá sơ xuất rồi, tại sao không dán tờ giấy trên chum nước nói cho mọi người biết đây là cái chum vô cùng trân quý ngàn vạn lần không
được đánh vỡ. Xem đi xảy ra chuyện rồi ~?”
“Ông không cần ngụy biện, mau trả tiền bồi thường!”
“Không trả không trả đấy, ngươi làm gì được ta~!” Lão đầu vừa nói vừa xông tới trước mặt người gánh nước làm mặt quỷ.
“Gia gia!” Việt Nhiên Nhược liếc mắt, móc thỏi bạc từ trong túi ra ném qua: “Nhiều như vậy đủ rồi chứ?”
Người gánh nước đưa bạc lên miệng cắn cắn, cẩn thận từng li từng tí cất đi.
“Tiểu Nhiên Nhược, sao con lại cho hắn tiền chứ ~!”
Lão đầu mất hứng.
“Đi thôi, đừng làm phiền người ta làm việc.”
Việt Nhiên Nhược mạnh mẽ lôi kéo lão đầu đi ra cửa. Trâu Đình nhìn bốn phía, vội vàng đuổi theo đội ngũ.
Có một người chẻ củi còn đặc biệt nhiệt tình tiễn bọn họ ra cửa: “Lần sau
nhớ tới chơi nha~! Chúng ta sẽ lấy thêm mấy cái chum nước cho các ngươi
đập ~!”
“Thật ra thì cái chum nước ấy không phải vật bảo gia truyền gì đó đúng không?”
Trâu Đình nhắm mắt theo đuôi Việt Nhiên Nhược và lão đầu.
“Dĩ nhiên.” Việt Nhiên Nhược trả lời.
Lão đầu bộc phát.
“tnnd! Bọn họ dám lừa gạt tình cảm của ta! Ta trở lại diệt cả nhà hắn!”
Trâu Đình và Việt Nhiên Nhược vội vàng kéo lão đầu lửa giận đã bốc lên ba trượng lại.
“Gia gia!”
Việt Nhiên Nhược vừa quát, lão đầu như bị một chậu nước lạnh giội xuống, nhất thời không náo loạn nữa.
Sau đó. . . . . . Không tới hai phút. . . . . .
“Đi mau đi mau! Khách điếm ở ngay phía trước!”
Yên ổn được một lát, Trâu Đình lại bay lên trời.
Khóc không ra nước mắt. . . . . . TAT.
“Ông chủ! Cho hai gian phòng hảo hạng!”
Lão đầu vỗ bàn một cái, tiểu nhị lập tức hấp tấp chạy tới dẫn bọn họ lên lầu.
“Này ~! Sao hai đứa không lên đây?”
Lão đầu quay đầu lại hằm hằm nhìn Việt Nhiên Nhược và Trâu Đình.
Trâu Đình rơi lệ rồi.
Sao ta phải thành thành thật thật theo ông chứ. . . . . . Đùa sao. . . . . .
Vội vàng chạy. . . . . .
Trâu Đình vừa mới nhấc chân, lão đầu đã thở phì phò điểm hai đại huyệt trên người nàng.
“Nhóc con, thật may là hỏa nhãn kim tinh của ta thấy rõ ý đồ của ngươi! Cháu
dâu ngoan~! Nhanh tới động phòng với tôn tử của ta đi. . . . . .”
Lão đầu vừa nói vừa khiêng Trâu Đình muốn bỏ chạy lên lầu.
Trâu Đình mở miệng muốn kêu bất lịch sự liền phát hiện không thể lên tiếng. . . . . . Bị điểm huyệt câm. . . . . .
Trâu Đình lần nữa rơi lệ.
555555555555555 May mắn của ta giảm rồi ~!
Trâu Đình nằm thẳng đờ ở trên giường nhìn Việt Nhiên Nhược bất mãn.
Việt Nhiên Nhược thở hổn hển giải huyệt cho nàng, hơi ngượng ngùng nói: “Ông nội ta chính là như vậy. Chờ ông hăng hái đi xuống ta sẽ đưa nàng trở
về bạch điểu Sơn Trang.”
Trâu Đình vuốt vuốt cơ mặt cứng ngắc, nhảy bật lên đi đến bên bàn cầm ly trà lên uống một hớp lớn.
Kết quả là càng uống càng khát, Trâu Đình dứt khoát cầm bình trà lên tu ừng ực.
Trâu Đình uống xong một bình trà to, kêu một tiếng sảng khoái, xoay người trực tiếp tấn công Việt Nhiên Nhược.