Chỉ trong chớp mắt, mùa hè đã đến.

Mùa hè, là mùa mưa dông.

Tiểu bằng hữu Trâu Đình của chúng ta rất thích cầm chiếc ô nhỏ đi dạo trong mưa. Cho nên, bạn mới bị sét đánh; cho nên, bạn mới xuyên không; cho nên, mới có câu chuyện mà ngay cả tác giả cũng phải phỉ nhổ này. . .

Lại là một buổi chiều mưa to tầm tã, tiểu bằng hữu Trâu Đình cầm chiếc ô làm bằng giấy dầu, từ từ đi vào trong làn mưa.

Tiểu Thất híp mắt nhìn nữ tử duyên dáng trong mưa, hơi thất thần.

Đúng lúc đó, một tia sét đánh xuống!

"Không ——— ————"

Tiếng kêu thê lương của Tiểu Thất vọng khắp Bạch Điểu sơn trang!

Chưa kịp tỉnh táo lại, hắn đã xông ra ngoài nâng Trâu Đình bị sét đánh dậy.

"Không! Không! Không!"

Tiểu Thất ôm Trâu Đình mà phát run, đây là vì sao! Vì sao! Ông trời cho ta hạnh phúc lại cướp đi hạnh phúc của ta! Trời xanh a! Đại địa a! Tác giả a! Các ngươi thật tàn nhẫn!

"Thất sư huynh. . . Đừng khóc. . ."

Tay Trâu Đình run rẩy xoa gò má của Tiểu Thất, lau đi nước mắt của hắn: "Đây là mệnh. . . Đây là mệnh của ta. . ."

"Tiểu Thứ Chân, muội phải cố gắng! Muội phải cố gắng!"

"Thất sư huynh. . . Chúng ta đều biết. . . Bà tác giả nóng lòng. . . Kết thúc chuyện này. . . Cho nên. . . Kết cục của ta. . . Rất bình thường. . ."

"Đồ tác giả đáng chết! Mụ già đáng chết! Lăn ra đây cho ta! Mau lăn ra đây!"

"Đừng gọi nữa thất sư huynh. . . Tác giả sẽ không đi ra. . . Huynh xem. . . Mụ ta lúc này không viết đưa ta đi bệnh viện. . . Mà là. . . Hai người ở trong này nói nhảm. . . Có thể thấy rằng. . . Mụ ta không muốn. . . Để ta sống nữa. . ."

"Không, không, không, Tiểu Thứ Chân! Muội nghe ta nói! Muội nhất định có thể sống sót! Muội sẽ sống sót, sinh rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, nhìn bọn họ lớn lên rồi an hưởng tuổi già, ngủ trên giường ấm, không phải hôm nay, không phải kết cục như vậy! Muộu hiểu chưa?! Muội hiểu chưa?!"

"Thất sư huynh. . ."

"Ta ở đây Tiểu Thứ CHân!"

"Thất sư huynh. . . Huynh xem titanic chưa?"

"Ta là người cổ đại, làm sao có thể xem qua!"

"Vậy vì sao huynh lại nói lời kịch kinh điển như vậy. . ."

". . . Kịch bản là của tác giả. . ."

"Ừm. . . Khụ khụ khụ. . . Thất sư huynh. . . Ta chịu không nổi nữa. . . Ta đi trước một bước. . . Huynh bảo trọng. . ."

Nói xong, Trâu Đình gục đầu, hồn phách tiêu tán. . .

"Không! ! ! ! !"

Tiểu Thất ngửa đầu rống to, tê tâm liệt phế.

(Mặc Mặc: khụ khụ, hai người ra đây. Tiểu Thất, Trâu Đình: làm gì? Mặc Mặc: Tiểu Thất, mi rít gào không đúng lúc. . . Tiểu Thất: Ta sẽ tiến bộ! Mặc Mặc: Trâu Đình! Vừa rồi sao mi lại cười chứ! Lãng phí cuộn phim của ta! Trâu Đình: Tác giả, em biết sai rồi. . . Mặc Mặc: biết sai rồi sửa là đứa bé ngoan. Quay lại! Action ~! Trâu Đình, Tiểu Thất:. . . Bà là đạo diễn sao? Mặc Mặc: Ta bao toàn bộ rồi!)

——— ———– Tuyến phân cách: Ta muốn kết thúc truyện này nhanh ——— ———–

Trâu Đình một bước hai bước, vui vẻ đi dạo quanh Bạch Điểu sơn trang.

Á! Vị thần xui xẻo ở bên kia. . . Chuồn mau. . .

"Bạch Thứ Chân!"

Xong rồi, bị thần xui xẻo nhìn thấy. . .

Trâu Đình bất đắc dĩ, thành thật xoay người, cúi đầu hỏi: "Ông nội có việc gì vậy?"

". . . . ."

Lão thái gia uy nghiêm nhìn cô, một lát sau mới nói: "Ngươi đi theo ta."

Vì thế Trâu Đình đi theo lão thái gia tới thư phòng.

"Đây là Việt gia đưa tới, đây là Quý gia đưa tới, đây là Thẩm gia đưa tới. . ."

". . . . ." Trâu Đình không hiểu, cầm lên phong thư đỏ thẫm, đây là cái gì, chẳng lẽ bọn họ đưa tiền mừng tuổi năm mới cho ta?

Mở thư ra, lấy trang giấy hồng bên trong.

". . . . ."

Bọn họ đưa hồ sơ cá nhân của Việt Nhiên Nhược, Quý Liễm Hàn, Thẩm Tư Lương làm gì vậy. . . . .

Khi Trâu Đình còn chưa nghĩ ra, lão thái gia đã âm trầm mở miệng nói: "Đây là thu hoạch lúc xuất môn của ngươi?"

". . . Hả?"

"Giả ngu với ta?"

". . . . ."

Không dám không dám, cọng lông tơ của ngài còn thô hơn cánh tay ta, Trâu Đình bé nhỏ không dám chọc ngài. . .

"Sao lại không nói chuyện nữa? Bị dọa choáng đầu?"

". . . Không có. . . Nhưng mà ông nội, rốt cuộc mấy thứ này là gì?"

"Cái gì!? Đây là bát tự ba nhà Việt Quý Thẩm đưa tới!"

"Bát tự. . . Bọn họ muốn chúng ta châm vào con rối nhỏ sao?"

"Hừ!" Lão thái gia lười giải thích, vẫy tay: "Ngươi đi ra ngoài, ngày mai cho ta đáp án!"

". . . . ."

Đáp án gì a. . .

Trâu Đình lẩm bẩm đi ra thư phòng, ông già này nói không rõ ràng. . .

"Tiểu ~ Thứ ~ Chân ~"

Thất công tử đang luyện kiếm nhìn thấy Trâu Đình liền chạy tới.

". . . . ."

"Thế nào?" Nhìn thấy Trâu Đình khác thường, thất công tử cúi đầu hỏi.

"Hôm nay ông nội bảo ta vào thư phòng. . . Cho ta nhìn bát tự của bọn Việt Nhiên Nhược. . . Bảo ta lựa chọn. . ."

Thất công tử nhíu mày.

"Chọn cái gì chứ. . . Lão nhân gia giả tạo, muốn châm con rối của ai thì cứ tự chọn. . . Hỏi ta làm gì. . ."

Thì ra là vậy. . .

"Tiểu Thứ Chân, muội không biết thật sao?"

"Hả?" Trâu Đình nghiêng đầu nhìn thất công tử.

Thất công tử cúi đầu im lặng, đặt tay lên vai Trâu Đình, nghiêm túc nhìn cô nói: ". . . Muội đi bảo với lão thái gia. . . Muội chọn Tử Y. . ."

". . . Tử Y là ai?"

"Tử Y là ta. . ."

"Ớ!" Trâu Đình kinh hãi: "Không phải lần trước huynh bảo huynh là Hứa Tiên sao?"

"Đồ ngốc." Thất công tử gõ đầu cô: "Lừa muội thôi. . ."

"Ừm. . . Huynh xem 'Tân bạch nương tử truyền kỳ' rồi sao?"

"Không phải 'Tân bạch nương tử truyền kỳ', là 'Bạch nương tử truyền kỳ'. Muội mau nói với lão thái gia là muội chọn ta. . ."

"Ừm!"

Nhìn bóng lưng đi ra của Trâu Đình, Tiểu Thất im lặng ——

Hừ! Ba người này xuống tay thật nhanh! Sơ suất quá, ta còn cho rằng bà mối tới cửa làm mối cho bảy huynh đệ chúng ta! Thì ra là làm mối cho Tiểu Thứ Chân!

Không được! Ta phải sai người canh cửa!

(Trây Đình: Hừ! Thì ra là vậy! Tác giả, mi không muốn gặp ta cũng đừng gả ta ra ngoài nhanh thế chứ. . . Mặc Mặc:. . .)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play