“Niệm. . . . . Chàng thật sự. . . . Muốn tự đẩy ta vào lòng một nam nhân khác sao?”
“Đình. . . . . Nàng rõ ràng biết. . . . . Đây là cảnh ta không muốn nhìn thấy
nhất. . . . . Vì sao còn nói ra. . . . . Khiến lòng ta tan nát. . . . .”
“Sao ta có thể quên! Sao ta không thể oán! Sao ta không thể nói! Yêu chàng
khiến ta mệt mỏi. . . . . . Ta không thể gánh nổi nữa. . . . . Niệm. . . . . Ta thật sự rất mệt mỏi. . . . .”
“Đình. . . . . Kỳ thực
người đau nhất bây giờ. . . . . Là ta. . . . . Là ta! Ta quả thực không
biết về sau sẽ đối đãi với nàng thế nào. . . . . Ta hiện tại. . . . .
Nên đối mặt với tình cảnh này thế nào. . . .”
“Niệm. . . . .”
“Đình. . . . . Chúng ta hãy bỏ trốn đi! Thanh xuân của chúng ta không có bao
nhiêu! Đình. . . . . Tới đây, nắm tay ta, đường đờn còn lại, chúng ta
đồng hành. . . . .”
“Niệm. . . . . Người như ta, không hiểu có gì để chàng thương xót, vứt bỏ vinh hoa phú quý giang sơn gấm vóc. . . . . Đáng giá sao. . . . .”
“Đáng giá, Đình! Đời người chỉ có một, cỏ cây cây chỉ đâm chồi khi xuân đến. Hữu tình vô duyên là mối hận suốt
đời. Vinh hoa phú quý như mây bay, chỉ có chân tình là mãi mãi! Đình! Vì nàng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không do dự! Huống chi
những thứ này chỉ là vật ngoài thân!”
“Không không không. . . . . Niệm. . . . . Không thể như vậy được. . . . .”
“Đình! Nàng đừng bi thương như vậy! Nàng đau, ta cũng đau! Nàng đau, ta càng đau!”
“Niệm. . . . . .”
“Đừng khóc! Đình, nàng đừng khóc! Mỗi một giọt nước mắt của nàng, đều là một
mũi đao nhọn đâm trong lòng ta, khiến lòng ta đau đớn tột cùng. . . . .”
“Niệm!”
“Đình!”
——— ————– Tuyến phân cách chợt nổi da gà ——— ————–
“Tiểu thư tiểu thư! Nghĩ cái gì vậy! Nước miếng chảy dài rồi!” Nghê Hồng lắc lắc Trâu Đình đang ngẩn người.
Trâu Đình giật mình hồi thần, lau chùi nước miếng bên miệng.
Thì ra một màn vừa rồi là ảo giác. . . . . Thật nguy hiểm thật nguy hiểm. . . . . Thiếu chút nữa bị sấm chết. . . . . (Mặc Mặc: tôi thấy cô diễn
rất nhập tâm! Trâu Đình: Đồ đáng chết!)
“Ừm. . . . . Bọn họ sao vậy?”
Trâu Đình kinh ngạc nhìn trai lẫn gái nằm trên đất.
“Không sao cả.” Nghê Hồng phủi phủi quần áo, “Vừa rồi dùng mê rượu làm gục họ.”
“. . . . .”
“Được rồi tiểu thư, bây giờ chúng ta chạy thôi.”
“. . . . . Ừ. . . . .”
Tại màn đêm giơ năm ngón tay không thấy, người bạn nhỏ Trâu Đình được Nghê Hồng mang theo, bay ra khỏi vương phủ. . . . .
(Quần chúng: tác giả, thế thôi à? Mặc Mặc: ừ, vậy mọi người muốn thế nào? Quần chúng:. . . . .)
“Thời tiết hanh khô, đề phòng cháy. . . . .”
Tiếng gõ vang trên con đường vắng vẻ, làm người ta nổi cáu.
“Nghê Hồng. . . . . Hơn nửa đêm rồi. . . . . Chúng ta ngủ ở đâu. . . . .”
Trâu Đình đứng đầu đường bất lực cảm thán.
Đây không phải là hiện đại. . . . . Không có trạm xe cho chúng ta trú. . . . .
“. . . . . Tiểu thư mệt sao?”
“. . . . .” Trâu Đình gật đầu.
“. . . . . .” Nghê Hồng nghĩ nghĩ, lôi Trầu Đình đến ngồi trong một ngõ
hẻm, kéo đầu Trâu Đình lên vai mình, nói: “Như vậy tiểu thư dựa vào vai
em mà ngủ, trời sáng em gọi tiểu thư dậy, chúng ta ra khỏi thành.”
Tình cảm ấm áp tràn ngập lòng Trâu Đình.
Xuyên đến cổ đại lâu như vậy, vậy mà mình làm gì cũng không suy nghĩ, ngày nào cũng náo loạn. . . . .
Tựa vào vai Nghê Hồng, Trâu Đình cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, hơi hơi muốn khóc.
Kỳ thực mình vẫn muốn được người khác quan tâm. . . . .
Trâu Đình giống như con chó nhỏ sợ lạnh, dựa vào người Nghê Hồng.
“Phốc. . . .” Nghê Hồng bật cười, ôm Trâu Đình: “Hôm nay tiểu thư làm sao vậy, nói chuyện không đầu không đuôi.”
“. . . . .” Trâu Đình co người trong lòng Nghê Hồng, tìm vị trí thoải mái: “Nghê Hồng, ngày mai chúng ta đi đâu?”
“. . . . . Chúng ta về sơn trang đi tiểu thư. . . . .”
“. . . . . Được. . . . .”
Lang thang bên ngoài lâu như vậy, cũng nên đi đối mặt rồi.
Trâu Đình, phải kiên cường lên.
“Nghê Hồng. . . . .”
Trâu Đình ngủ không được, khẽ gọi.
“. . . . . Có chuyện gì, tiểu thư?”
“. . . . . Nghê Hồng rất tốt với ta. . . . . Hàng sáng bảo ta rời giường,
sau đó hầu hạ ta rửa mặt, ta lấy áo làm váy mặc em cũng không mắng, chỉ
im lặng cởi ra rồi mặc lại cho ta. . . . .” Trâu Đình bắt đầu liệt kê ưu điểm của Nghê Hồng.
“. . . . .”
“Còn có. . . . Ơ. . . . .” Trâu Đình đột nhiên thấy mặt mình ướt ướt: “Nghê Hồng. . . . Em khóc sao?”