Bữa cơm này Trâu Đình ăn thật sự an tĩnh không gây gổ nhưng cũng thật kinh tâm động phách.
Thật may là Tức Hà Lệ cũng không ở trên bàn cơm làm khó nàng.
Trâu Đình sau khi ăn cơm xong không nói gì vội vàng chạy về phòng ngủ.
Một đêm không nói gì.
Trong mộng đẹp Trâu Đình mơ hồ cảm thấy có thứ lành lạnh liếm mặt nàng.
Trâu Đình đầu rụt vào trong chăn, tiếp tục ngủ: "Zzzzzz. . . . . ."
Ách, vì sao cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn đây. . . . . .
Trâu Đình lòng buồn bực mắt hơi hở ra một đường nhỏ, thấy rõ trước mắt có thứ gì đó. . . . . .
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác. . . . . . Trâu Đình tự an ủi mình rồi nhắm mắt lại.
Nhưng là thứ lành lạnh kia lại bắt đầu ở trên mặt nàng liếm.
"Tê tê tê. . . . . ." Còn không ngừng bật hơi trên mặt Trâu Đình.
Lần này Trâu Đình trực tiếp thanh tỉnh —- nương, không phải là ảo giác . . . . . .
Sau đó, âm hưởng nữ cao luyến láy như Pavarotti [1] xuyên suốt vương phủ ——
[1] Ca sĩ opera giọng nam cao người Ý.
"A. . . . . ."
"Tiểu thư ngươi sao lại không chú ý một chút a!" Nghê Hồng vừa lẩm bẩm vừa
đau lòng xoa dược lên mặt Trâu Đình: "Thấy xà cũng không cần kêu loạn
kinh động nó a! Thật may là ngươi không sợ độc, bằng không chúng ta
chẳng phải phải nhặt xác cho ngươi rồi!"
"Nhẹ một chút Nghê Hồng! Đau đau đau đau. . . . . ." Trâu Đình nghiến răng nhếch miệng kêu. Mẹ
nó! Nếu là ngươi nhìn thấy trước mắt có một con rắn độc to khạc lưỡi
nhìn chằm chằm ngươi ngươi có thể bình tĩnh sao? Đây cũng không phải là
chuyện bình thường!
"Con rắn nào xử lý thế nào a Trâu tỷ tỷ ~?"
Mộc Hề Hề chán ghét đá đá con rắn độc nằm trên đất bị thất công tử xông
tới một kiếm đoạt mạng.
"Ách. . . . . . Từ tỷ tỷ." Trâu Đình quay đầu nhìn về phía Từ Quân Ngưng: "Ngươi bắt đi làm cháo thịt rắn đi, ta muốn ăn."
Nghe vậy, mọi người đều 囧.
Sau khi đuổi mọi người đi, Trâu Đình nằm ở trên giường cái miệng nhỏ từng
ngụm từng ngụm ăn nồi cháo vừa làm, bắt đầu suy xét vấn đề.
Mùa đông làm gì có rắn, không phải chúng đều ngủ đông sao? Coi như con rắn không ngủ đông, nó tại sao lại tiến vào phòng ta?
Chỉ có thể nói, rõ ràng là có người muốn trả thù ta. . . . . .
Nghĩ đến đây, Trâu Đình không khỏi run lên, nương a, Trâu Đình ta tuân thủ
luật pháp, một công dân đi ở trên đường ngay cả đờm cũng không dám khạc, ta có thể đắc tội người nào a. . . . . .
Chẳng lẽ là. . . . . .
Nghĩ đến vẻ mặt bí hiểm ngày hôm qua của Tức Hà Lệ, Trâu Đình mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống. . . . . .
Xong rồi xong rồi, Tức nữ vương phát uy. . . . . .
Ngày kế, Trâu Đình ở bên gối thấy một con cá sấu chết.
Ngày thứ ba, là một con sói chết.
Ngày thứ tư, là một con gấu chết.
Ngày thứ năm. . . . . .
Trâu Đình thét chói tai càng thêm mãnh liệt, đến khi thanh âm tiêu tán, lặng yên ngồi ở trên giường chờ đám người Nghê Hồng đi vào dọn thân thể động vật.
Tức nữ vương ngươi chơi thật là hăng hái.
Những động vật này ngươi săn ở nơi nào a, dữ dội như thế, kinh hãi như thế. . . . . .
Hơn nữa, nữ nhân hù dọa nữ nhân không phải đều là dùng con gián con nhện
con cóc sao. . . . . . Tức nữ vương ngài chơi đùa cũng quá khác người
rồi. . . . . .
Trâu Đình nghĩ tới thật sâu thở dài, quả nhiên là —–
Thà đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân a!
Đang bị phần tử kinh khủng Tức Hà Lệ đe dọa, Trâu Đình đồng học đồng thời vinh quang tiêu chảy!
Mặc dù rất cẩn thận tránh các sự vật Tức Hà Lệ dã từng chạm vào, Trâu Đình vẫn còn bị tiêu chảy rất lâu.
Lâu đến mức Trâu Đình tiều tụy, thể trọng giảm xuống.
Thật ra thì Tức nữ vương còn rất hiền lành. . . . . . Trâu Đình lơ là, nàng
sau khi hạ thuốc xổ cũng không hạ phấn ngứa gì, tâm địa thuần lương a!
Ai. . . . . . Ngồi trên hố xí, Trâu Đình thâm tình ngâm một câu thơ —–
Nhà cầu nhà cầu là nhà ta, hắn yêu ta ta yêu hắn. . . . . .
Ở trong kéo kéo bủm bủm, năm mới đã qua. . . . . .
(Quần chúng: tác giả! Chúng ta cho là ngươi đến năm mới phải có hành động
kinh người gì!Cư nhiên cứ như vậy bình thường đi qua! Cho lời giải
thích! Mặc Mặc: ta cũng muốn viết chút gì về quét bụi đón giao thừa a,
thế nhưng bài tập phải làm thật lâu, ai. . . . . . Quần chúng: lười cứ
việc nói thẳng! Lấy cớ làm gì!)
Một ngày nào đó trong tháng giêng.
Trâu Đình suy yếu nằm ở trên giường chờ Nghê Hồng đem cơm tới cho nàng ăn.
Nhưng là chờ mòn chờ mỏi, đợi đến khi Trâu Đình đói bụng đến hai mắt mờ trời đã tối rồi Nghê Hồng vẫn chưa đem cơm tới .
Đã xảy ra chuyện gì? Trâu Đình giùng giằng ngồi dậy, lần mò xuống giường,
đổ nước trong bầu, khoác áo choàng lên, đẩy cửa đi kiếm đồ ăn.
Cầu người không bằng cầu mình, tự lực cánh sinh gian khổ phấn đấu!
Trâu Đình thầm nghĩ, ở trong hành lang vương phủ gian nan bước.
Nhưng là, nhưng là. . . . . . Phòng bếp ở nơi nào a. . . . . . Trâu Đình ngay cả khí lực khóc cũng không có.
Đông dạo tây dạo, một tiếng ca bay vào tai Trâu Đình —–
". . . . . .
Ta vốn là, hoa sen nữ,
Nỗi lòng chưa nói, lệ như mưa.
Quân nếu thấy hoa sen lệ,
Có biết hoa sen bao nhiêu khổ?
. . . . . ."
Ách. . . . . . Giai điệu thật thương cảm a. . . . . . Là ai nha? Trâu Đình buồn bực tiến đến nơi phát ra thanh âm
". . . . . .
Ta vốn là, hoa sen nữ,
Chỉ vì cùng quân tâm tương hứa
Đêm nay vì quân ca hát
Mỗi câu đều là khúc thương tâm.
. . . . . ."
"Tức Tức Tức nữ vương!" Trâu Đình kinh ngạc chỉ vào Tức Hà Lệ ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, không biết nên làm thế nào.
Tức Hà Lệ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Trâu Đình một cái, hai chân khoanh lại tiếp tục xướng ca, âm thanh vô cùng ôn nhu, lại mang theo u oán đau
thương không tan ——
"Ta vốn là, hoa sen nữ,
Sớm sớm chiều chiều vì quân múa.
Xem hết sự tình nhân gian?
Tri kỷ chỉ có ta cùng quân,
Ta vốn là, hoa sen nữ,
Trong mộng cùng quân làm thơ lữ.
Chỉ mong thiên hạ người hữu tình,
Một ngày nào đó thành thân thuộc.
Ta vốn là, hoa sen nữ,
Tâm tình này thỉnh ghi nhớ
Năm nào hoa sen nở rộ trời,
Đóa đóa mang đến ta chúc phúc.
. . . . . ."
Nhìn bóng lưng đơn bạc mà cô tịch của Tức Hà Lệ, Trâu Đình im lặng.
Nữ nhân a nữ nhân, tội gì đi yêu đơn phương. . . . . . Cố hết sức không có kết quả tốt oa. . . . . .
Tức Hà Lệ hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần rốt cuộc dừng lại nghỉ
một nhịp, vỗ vị trí bên cạnh giống như đang nói chuyện với Trâu Đình:
"Tới đây ngồi đi."
"Ách. . . . . ." Nhiều ngày tích lũy, Trâu Đình đối với Tức Hà Lệ có sợ hãi, phản xạ có điều kiện nhảy về phiếu sau hai bước.
"A. . . . . . Nàng không cần phải sợ, ta hôm nay không có tâm tình chỉnh nàng."
Đúng rồi đi đúng rồi đi, thẳng thắn đi, thừa nhận là ngươi chỉnh ta đi. Dĩ
nhiên, lời này Trâu Đình chỉ dám ở trong lòng càu nhàu. Mặc dù tâm bất
cam tình bất nguyện, Trâu Đình đi đến bên cạnh Tức Hà Lệ rồi ngồi xuống.
Tảng đá này lạnh như vậy, Tức nữ vương ngồi cũng không sợ trúng gió phong
hàn a. Trâu Đình xê dịch mông, muốn ma sát cho tảng đá nóng lên. Chẳng
lẽ đây chính là sự khác biệt giữa võ lâm cao thủ cùng tay mơ? Thất vọng
a.
"Ta. . . . . ." Tức Hà Lệ do dự không biết mở đầu thế nào.
"Uh, ngươi. Sau đó thì sao?" Trâu Đình rất tự nhiên nói tiếp lời Tức Hà Lệ.
"A. . . . . ." Tức Hà Lệ cười nhẹ, "Trâu cô nương, có đôi lúc ta hâm mộ ngươi."
"A?" Trâu Đình có chút thụ sủng nhược kinh, Tức nữ vương ngươi dáng người
đẹp lại có võ công, độc phẩm gì cũng không thiếu, ngươi hâm mộ ta làm
gì?
"Ngươi đơn thuần không giấu diếm tâm sự, bất kể người khác
đối với độc ác thế nào ngươi cũng vẫn đối tốt với hắn, tính tình ngay
thẳng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là người lơ mơ muốn mơ hồ
là mơ hồ được ngay, lại lơ mơ làm người khác cảm thấy đáng yêu. . . . .
." Tức Hà Lệ nói liên tiếp không nghĩ. Trâu Đình nghe vậy mồ hôi chảy
ròng ròng. Ta tốt như vậy sao. . . . . . (Mặc Mặc: thật ra thì ta viết
như vậy mồ hôi lạnh cũng chảy ròng, nữ nhân ngươi không cần phải lo
lắng, khuyết thiếu phải có tiếng nói chung. Trâu Đình: . . ……. Ta hận
ngươi. . . . . .)
"Cho nên," Tức Hà Lệ tổng kết, "Thích ngươi,
cũng là rất tự nhiên thôi." (Mặc Mặc: soonera đại nhân! Thấy Mặc Mặc nói rõ không?! Quần chúng: ngươi không cần kêu to. . . . . . Lời này sợ là
ngay cả chính ngươi nói ra cũng không phục. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . . Rơi lệ! Các ngươi để ta tự gạt mình một chút không được sao? Người
xấu!)
". . . . . ."
"Trâu cô nương tại sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
"Đã như vậy, lần sau Tức nữ vương ngài không cần hạ thuốc xổ vào trong đồ
ăn của ta . . . . . Ngươi xem ta cũng không ra hình người rồi. . . . .
." Trâu Đình đáng thương nói.
"Ân?" Tức Hà Lệ có chút không hiểu, "Ta cũng chỉ để một ít sủng vật bên gối mà thôi a. Thuốc xổ? Bản cô
nương khinh thường dùng loại thủ đoạn cấp thấp này."
Gì?! Không
phải là nàng? Chẳng lẽ ta vô tình đắc tội một người khác mà không biết?
Trâu Đình trong lòng cả kinh. Quá kinh khủng! Cuộc sống ở cổ đại quả
thật vô cùng nguy hiểm!
"Bây giờ cũng không còn sớm." Tức Hà Lệ nhìn ánh trăng treo cao, đứng lên, "Trâu cô nương, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."
". . . . . ." Trâu Đình im lặng kéo vạt áo Tức Hà Lệ.
"Trâu cô nương có chuyện gì?"
". . . . . ." Trâu Đình mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Tức nữ vương, ngươi có thể cõng ta đến phòng bếp không? Ta đói bụng đi không nổi. . . . . ."
Biết không phải là Tức Hà Lệ hạ dược, Trâu Đình ăn cơm càng thêm cẩn thận.
Nhưng là vẫn khó lòng phòng bị. Trâu Đình như cũ tiếp tục mỗi ngày ba điểm trên một đường thẳng —
Phòng ngủ — phòng ăn — nhà xí.
"Ai. . . . . ." Trâu Đình mệt lả nằm ở trên giường thở dài. Hiện tại buổi
sáng thức dậy một chút vui mừng cũng không có, cuộc sống thật đúng là
không thú vị. Dành thời gian đi tìm Tức Hà Lệ nói ta nhớ sủng vật của
nàng . . . . . . (Quần chúng: . . . . . . Mặc Mặc: các ngươi. . . . . .
Ta cũng vậy. . . . . .)
"Trâu tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?" Mộc Hề Hề vừa nói vừa đem trái táo đã gọt đưa tới.
"Không có gì. Tâm tình phiền não. Thời mãn kinh đến thôi." Trâu Đình cắn quả táo một cái.
"A. . . . . ." Mộc Hề Hề cầm tay Trâu Đình véo véo, "Uh, gầy vừa phải, có thể không cần uống thuốc. . . . . ."
"Khụ khụ khụ!" Quả táo trực tiếp mắc kẹt ở cổ họng Trâu Đình, ho khụ khụ
không ngừng. Mộc Hề Hề khẩn trương vỗ lưng cho Trâu Đình thuận khí,
"Trâu tỷ tỷ, tỷ ăn chậm một chút a. . . . . ."
Sau khi phun ra quả táo trong cổ họng, Trâu Đình nắm chặt tay Mộc Hề Hề: "Ngươi nói uống thuốc gì?!"
"Thuốc xổ a. . . . . ." Mộc Hề Hề không chút nghĩ ngợi nói.
". . . . . ." Trâu Đình nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong gần hai
tháng qua, "Hề Hề ta không có đắc tội ngươi a! Vì sao ngươi lại hạ thuốc xổ!"
"Ân ~? Chẳng lẽ ngươi phải đắc tội ta ta mới có thể hạ thuốc xổ sao ~?" Mộc Hề Hề hỏi đúng lý hợp tình.
"Không phải, dĩ nhiên có thể hạ. . . . . . Không đúng không đúng! Đang tốt lành sao ngươi lại làm vậy a?"
"Trâu tỷ tỷ a ngươi xem gần đây ngươi béo như vậy, ngươi lại đắc tội với cung chủ Tức Hà cung, ngộ nhỡ hai người trở mặt, ta mang ngươi bay ra khỏi
vương phủ thế nào a ~!"
". . . . . . Hề Hề ngươi đối với ta thật tốt. . . . . ." Trâu Đình nức nở.
"Đó là đương nhiên ~! Ai nha Trâu tỷ tỷ làm sao lại cảm động đến khóc đây ~!"
". . . . . . Ta. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Trâu Đình bi phẫn nói
không rõ ràng, "Nhưng là Hề Hề. . . . . . Chẳng lẽ chúng ta cũng không
biết đường đi ra bằng cổng chính sao. . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT