Mẹ nó! Lão nương không có việc gì làm nên nhảy vào vũng nước đục này!
Cảm thụ được những ánh mắt ào ào phóng tới của mọi người, Trâu Đình hối hận, vắt óc suy nghĩ phương pháp giải quyết. . . . . .
"Hi vọng Trâu cô nương đừng nhúng tay vào chuyện nhà của Trầm gia!" Trầm
thái thú ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Trâu Đình.
Trâu Đình nổi giận! Mẹ nó! Không muốn ta xen vào ta càng xen vào! Con mèo không thành cọp nên ngươi nghĩ ta bệnh tình nguy kịch!
"Đồ bảo thủ nhà ngươi! Ngươi có hiểu hay không vì sao gọi là cắt đứt nhân
duyên gì gì gì gì gì a!" (Mặc Mặc: là đoạn người nhân duyên trời tru đất diệt. . . . . . )
". . . . . ." Uy phong của Trâu Đình ngay lập tức trấn áp mọi người.
Trâu Đình thở lấy hơi rồi tiếp tục rống: "Gay thì sao! Hán gì Đế̀ đó còn
không phải là đoạn tụ! Thời Càn Long còn thịnh hành nam phong! BL vĩ đại làm sao, lão đầu nhà ngươi là đồ đui mù!" (Mặc Mặc: là Hán Ai Đế. . . . . . Còn lại đoán chừng bọn họ không biết gay là gì bl là gì Càn Long là gì. . . . . . )
Đang lúc mọi người đang bị trấn áp, Trâu Đình
nhanh chóng kéo Hàn Dũ Mạc cùng Việt Nhiên Nhược đang đứng nhìn ngoài
cửa vào — "Nhìn! Hai người bọn họ chính là một đôi! Cỡ nào hài hòa cỡ
nào xứng đôi a! Thiếu nam xinh đẹp như vậy ngươi nhẫn tâm để cho nữ nhân chà đạp sao!"
Hàn Dũ Mạc cùng Việt Nhiên Nhược giờ phút này dở khóc dở cười, nhưng lại không biết nói gì, mặc kệ Trâu Đình vậy.
"Mặc Tử nói kiêm ái phi công [1]! Có thể thấy được Mặc Tử cũng là đồng tính
luyến ái, tục nhân nhà ngươi còn đi chia rẽ một đôi thanh niên triển
vọng! Ngươi tức chết lão nương!"
[1] Kiêm ái phi công: căn nguyên của chiến tranh hỗn loạn là không yêu thương nhau mà ra. Ở đây Trâu Đình hiểu sai.
Mặt Trầm Tư Viện đã bắt đầu rút gân, tài văn chương chết tiệt của nữ nhân
ngươi tức chết lão nương! Ngươi bây giờ lẫn lộn cái gì a!
"Ngươi
xem tiểu tử nhà ngươi, đây là tiểu công đây là tiểu thụ! Ngươi cam lòng
để cho nữ nhân tục tằng làm ô uế hai người bọn họ a! Ngươi chịu nhưng hủ nữ chúng ta không chịu! BL là nam nhân giác ngộ BL là mỹ nam nghĩa vụ
a! Nghĩa vụ của bọn họ chính là trở thành một đôi!"
Trâu Đình ý
tưởng bộc phát kéo Mộc Hề Hề vào với tốc độ ánh sáng rồi gào thét:
"Ngươi sợ đoạn tử tuyệt tôn? Nhìn! Đây chính là hài tử của Hàn Dũ Mạc
cùng Việt Nhiên Nhược! Có sách nói nam nam có thể sinh con! Lần này
ngươi còn lo lắng gì!"
Ba người Hàn, Việt, Mộc chảy mồ hôi. . . . . . Trâu Đình à, ngươi lấy lí do cũng phải đáng tin một chút . . . . .
". . . . . ." Trầm thái thú mặt xanh mét một chưởng vỗ bàn, "Nha đầu chết
tiệt kia! Trầm gia còn chưa tới phiên ngươi chỉ trích! Ngươi cút ra
ngoài cho ta!"
"Đi thì đi! Nếu không phải vì Tư Viện ta còn lâu mới bước vào phủ thái thú! Không nhân tính!"
Trâu Đình nói xong kéo lại Mộc Hề Hề, "Chúng ta rút lui!"
(Trâu Đình: tác giả ta có thắc mắc! Mặc Mặc: nói! Trâu đình: ta không phải là nữ chủ sao! Nữ chủ không phải là vạn năng sao! Vì sao lời nói của ta
không đánh động Trầm thái thú! Mặc Mặc: . . . . . . Bởi vì. . . . . .
Giả sử. . . . . . Ngươi bị nhược trí. . . . . . Trâu Đình: . . . . . .
Nổ tung!)
Đứng ở đại môn phủ thái thú, Trâu Đình không ngừng nhìn lại.
"Trâu tỷ tỷ ngươi đang nhìn cái gì?" Mộc Hề Hề không hiểu cũng nhìn theo Trâu Đình, "Chẳng lẽ đợi có người tới giữ ngươi lại?"
"Rắm!" Trâu Đình phun ra một chữ, "Lão nương đang nghĩ Trầm Tư Viện có thể sai người đưa hành lý của lão nương ra hay không. . . . . ."
". . . . . ." Mộc Hề Hề lau mồ hôi, "Xem ra là không, chúng ta đi thôi Trâu tỷ tỷ. . . . . ."
". . . . . ." Trâu Đình không có hảo ý nhìn về phía Hàn Dũ Mạc: "Tiểu Hàn
Hàn. . . . . . Buổi tối ngươi vào trong lấy giúp ta hành lý. . . . . ."
". . . . . ."
Ta cái gì cũng không nghe ta cái gì cũng không nghe. . . . . . Hàn Dũ Mạc
bắt đầu tự thôi miên. . . . . . Tại sao ta lại gặp phải nữ nhân động
kinh này. . . . . .
(Mặc Mặc: yên tâm, sẽ lập tức phái ngươi đến Đại Tây Dương công tác . . . . . . Hàn Dũ Mạc: . . . . . . Nữ nhân chết tiệt!)
"Trâu tỷ tỷ ngươi không phải lo lắng. . . . . . Các ca ca Trầm gia cát nhân
thiên tướng [2], nhất định có thể qua cửa ải này. . . . . . Trầm bá bá
nhìn nhã nhặn như vậy. . . . . . Chắc sẽ không làm khó bọn hắn. . . . .
." Mộc Hề Hề an ủi gắp một con tôm vào bát Trâu Đình, "Trâu tỷ tỷ hay là bây giờ ngươi ăn cơm trước đi. . . . . . Ta nhớ dạ dày ngươi không tốt
lắm . . . . . ."
[2] Người có lòng tốt thì được trời phù hộ.
". . . . . ." Trâu Đình có chút buồn bực nhìn thức ăn trong chén, "Hề Hề
ngươi không cần gắp thức ăn cho ta. . . . . . Dạ dày không tốt là Từ tỷ
tỷ. . . . . ."
". . . . . . Như vậy ngươi vẫn nên ăn nhiều một
chút a. . . . . . Ngươi xem ngươi rời khỏi chúng ta lâu như vậy cũng. . . . . ." Mộc Hề Hề thấy Trâu Đình mập ra, quyết định đem chữ muốn nói ra
nuốt trở lại.
Trâu Đình nhai thịt, đột nhiên ý thức được một vấn đề — Nghê Hồng!!
Ban đêm gió lớn xx đêm. . . . . .
Nhìn phủ thái thú tường rào thật cao, Mộc Hề Hề khó khăn nuốt vào một ngụm nước miếng: "Trâu tỷ tỷ ngươi nhất định phải đi vào?"
"Ừ!" Trâu đình kiên định gật đầu.
". . . . . . Trâu tỷ tỷ ta nhất định phải dẫn ngươi bay vào sao?"
"Hề Hề ngươi khi nào trở nên dài dòng như vậy! Ngươi trước kia cũng không phải chưa từng mang ta bay qua."
". . . . . ." Mộc Hề Hề im lặng nhìn Trâu Đình béo mập — Trâu tỷ tỷ đó là
ngày trước a. . . . . . Đó là những ngày không thể trở lại a. . . . . .
Mộc Hề Hề cắn răng nhắm mắt nắm tay Trâu Đình — Được! Cùng lắm thì ngã chết!
Mộc Hề Hề thân thủ không tệ, vượt qua mọi loại tai họa ngầm mang theo Trâu Đình an toàn bay vào phủ thái thú. . . . . .
Thời điểm hai người nghênh ngang hạ xuống, Mộc Hề Hề đã toàn thân mồ hôi
lạnh — thật sự là liều mạng a, năm đó mang theo một con heo chạy khắp
núi cũng không nguy hiểm như vậy. . . . . .
Mà Trâu Đình trì độn
cảm giác gì cũng không có, hướng về phía đang Mộc Hề Hề thở dài một
tiếng, lôi kéo Trâu Đình đi men theo bờ tường.
Phải bảo Nghê Hồng cùng nàng rời khỏi nơi thị phi này. . . . . . Trâu Đình trong lòng chỉ
có niềm tin mà quên mất mình trời sinh mù đường. . . . . .
Thượng Đế phù hộ các ngươi, Amen.
Lần nữa đi tới Thanh Nghi viện của tam thiếu Trầm gia Trâu Đình lại đấu
tranh, vì sao lúc này ta cũng không thể thoát khỏi bản năng hủ nữ? Thôi
thôi, hỏi đường a.
Rón rén đi vào Thanh Nghi viện, Trâu Đình chọn phòng không tắt đèn, cẩn thận từng li từng tí gõ một cái.
"Két —–"
Cửa mở ra, Trầm Tư Đức giật mình nhìn Trâu Đình.
Trâu Đình cười gượng, "Tam công tử, ngươi có thể nói cho ta biết đi vào sân trong như thế nào không?"
Trầm Tư Đức trầm mặc rồi vào phòng lấy ra một cái đèn lồng, "Sợ là ta nói
Trâu cô nương cũng đi không tới. Vẫn là ta dẫn Trâu cô nương đi."
". . . . . ." Trâu Đình im lặng.
Chỉ một câu nói đã vạch trần . . . . . . Thực tế thật tàn khốc. . . . . .
Trầm Tư Đức cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường, Mộc Hề Hề cùng Trâu Đình lặng lẽ theo sau.
Rất kiềm chế.
Trâu Đình thật sự rất muốn hỏi sau khi nàng rời khỏi Trầm gia thì chuyện gì
phát sinh, nhưng là nàng không hỏi được. Nàng sợ, sợ đáp án quá đả
thương người.
"Đến." Trầm Tư Đức một câu cắt đứt phiền loạn trong lòng Trâu Đình. Trâu Đình ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn về phía Trầm Tư Đức.
Trầm Tư Đức lại cúi đầu nhìn đèn lồng, dáng vẻ ủy khuất rất đáng yêu, thấy thế Trâu Đình lại rối rắm.
Trâu Đình thở dài một cái, đẩy cửa phòng.
Một bóng dáng nhào tới, "Tiểu thư ngươi chết ở đâu! Sao ta trở lại mà không thấy ngươi trên giường! Chẳng lẽ ngươi lại chạy đến chỗ tam thiếu Trầm
gia rình coi bọn họ ngủ. . . . . ." Thanh âm của Nghê Hồng biến mất
trong tay Trâu Đình.
Trâu Đình che miệng Nghê Hồng thật chặt rồi hướng Trầm Tư Đức cười cười, trợn mắt cảnh cáo nhìn Nghê Hồng một cái.
"Nghê Hồng ta hiện tại ra ngoài ở . . . . ." Trâu Đình nhìn Nghê Hồng một
cái, Nghê Hồng chỉ lặng yên đợi nàng nói tiếp."Cho nên ngươi cũng cùng
ta dọn đi."
"Lý do."
"Ách. . . . . ." Trâu Đình rối rắm. . . . . . Chẳng lẽ nói với Nghê Hồng ta quấy rối chuyện nhà Trầm gia . . . . . Nghê Hồng sẽ chém chết ta. . . . . .
"Xa cách chúng ta lâu
như vậy. . . . . . Trâu tỷ tỷ đương nhiên là muốn cùng chúng ta hảo hảo
ôn chuyện rồi. . . . . . Có phải hay không Trâu tỷ tỷ. . . . . ."
"Đúng! Đúng như Hề Hề nói!" Trâu Đình xông lên thơm má Hề Hề!
Nghê Hồng nhíu mày, cũng không nói gì đi dọn đồ.
Trâu Đình nhân lúc rãnh rỗi cùng Mộc Hề Hề vẻ mặt đưa tình.
Vì sao gọi là cộng sự tuyệt nhất ~! Chính là đây a ~!
Ba người xuất phát chuẩn bị bay khỏi phủ thái thú.
"Xin hỏi. . . . . ." Thanh âm rụt rè thật sự đáng yêu a! "Các ngươi có thể dẫn ta cùng đi hay không?"
". . . . . ." Ba người im lặng nhìn nhau. Phải đáp ứng sao?
". . . . . . Nếu không do ta cha cũng sẽ không tức giận như vậy. . . . . . Đại ca cũng sẽ không khó xử. . . . . . Trong nhà cũng sẽ không biến
thành như vậy. . . . . ." Tiểu bằng hữu Trầm Tư Đức ngây thơ mím môi
nói, "Có lẽ. . . . . . Ta rời đi. . . . . . Mọi chuyện sẽ khá hơn một
chút. . . . . ."
Hề Hề ngươi mau nhìn mau nhìn! Hắn mím môi khả
ái hơn ngươi nhiều!! Trâu Đình rất vô lương mà nghĩ, mà chút lương tri
còn sót lại cũng để cho nàng nói ra những lời này. . . . . . (Nghê Hồng
Mộc Hề Hề: tác giả ngươi thật vô lương. . . . . . Mặc Mặc: viết nhầm
viết nhầm. . . . . . Mọi người quên đoạn văn này đi!)
"Trâu cô nương, ta cầu xin ngươi!" Tiểu bằng hữu Trầm Tư Đức mở đôi mắt đẫm lệ khẩn cầu nhìn Trâu Đình.
Ai — cũng được cũng được, dẫn hắn đi ra ngoài a. . . . . . Trâu Đình nghĩ
vậy nhìn Nghê Hồng. Nghê Hồng hiểu ý, mang theo Trầm Tư Đức bay ra khỏi
phủ thái thú . . . . .
Mộc Hề Hề đau thương nhìn Nghê Hồng biến mất trong nháy mắt, trong lòng rất khổ sở —
Nữ hiệp võ công của ngươi cao cường như thế. . . . . . Tại sao không chọn người nặng hơn. . . . . .
Chẳng lẽ trời muốn diệt Mộc Hề Hề ta. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT