[1] Xuân mệt, thu ngủ, hạ lim dim. Là câu cửa miệng của những người hay
buồn ngủ. Suốt mùa đông bộ não làm việc với lượng máu dồi dào, sang xuân chưa thể kịp thích ứng với việc lượng máu giảm dẫn tới tình trạng mệt
mỏi, buồn ngủ. Mùa hè nóng bức đêm ngủ không ngon nên sáng dậy dễ uể
oải, gà gật. Mùa thu thời tiết mát mẻ ít đổ mồ hôi, cơ thể bước vào giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, nhưng lúc này cơ thể mệt mỏi, dẫn đến tình
trạng “thu khốn”.
Ở thời điểm Trâu Đình còn đang buồn ngủ, Trầm
Tư Viện trực tiếp kéo nàng lên để cho Nghê Hồng mặc quần áo, nhấc lên xe ngựa, kéo xuống xe ngựa, kéo vào vườn. . . . . .
Thời điểm Trâu Đình hoàn toàn tỉnh táo lại. . . . . . Phát hiện có một đình người mở to hai mắt nhìn nàng.
"Ách. . . . . ." Trâu Đình nuốt một ngụm nước miếng, mê mang nhìn Trầm Tư Viện.
"Ngươi đến làm thơ Trâu cô nương." Trầm Tư Viện cười nói với Trâu Đình.
"Gì!!" Trâu Đình phản ứng dị thường kịch liệt, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên.
Một đình người bị kinh thiên động địa nhảy dựng này làm giật mình. . . . . . Ân, Trâu Đình không cẩn thận bật lên liền nhảy lên người một người đi. . . . . . (Trầm Tư Viện: tác giả ngươi quá thô tục! Mặc Mặc: . . . . . . )
"A a a a ngượng ngùng a!" Trâu Đình vội vàng nhảy dưng lên từ trên người
đệm lưng đồng chí đáng thương. Mới vừa đứng lên cái chân không cẩn thận
lại giẫm lên người người nọ —
"Rắc!" Mọi người nghe tiếng tập thể mặc niệm. . . . . . Là thanh âm xương gãy sao. . . . . . Vẫn còn suy
nghĩ nơi phát ra thanh âm. . . . . .
"A a a a thật xin lỗi a!" Trâu Đình lại vội vàng bò dậy, lần này đã có kinh nghiệm, trực tiếp nắm đệm thịt đồng chí kéo lên.
(Lúc này Mặc Mặc đấu tranh! Rốt cuộc là muốn thô tục hay là buồn nôn. . . . . . Đây là vấn đề khó chọn lựa cỡ nào a. . . . . . Vì vậy cuối cùng Mặc
Mặc thỏa hiệp. . . . . . Chúng ta tiếp tục thô tục đi! . . . . . . Dù
sao cũng là tiểu bạch văn. . . . . . )
"Nhị ca!" Trầm Tư Viện mặt lo lắng đỡ đệm thịt đồng học. Trâu Đình khinh bỉ nhìn Trầm Tư Viện,
tiểu tử ngươi hiện tại đang cười trong lòng đi. . . . . . Tiểu tử ngươi
hiện tại đang cười trong lòng đi. . . . . . Giả bộ! Ngươi lại đang giả
bộ!
"Ta không sao Tư Viện ngươi không cần lo lắng." Đệm thịt
đồng chí sờ sờ đầu Trầm Tư Viện, "Mặc dù Trâu cô nương hơi nặng một
chút, nhưng là còn không đến mức có thể đem ta đè chết. . . . . ."
Trâu Đình lại một lần nữa ở trong lòng khinh bỉ mình một vạn lần. . . . . .
Không có cốt khí không có cốt khí! 55555 vì sao đối mặt mỹ nam ta ngay cả tôn nghiêm cũng không có. . . . . .
Sau khi phong ba lắng xuống, Trâu Đình lại bắt đầu nhức đầu. . . . . . Ta muốn làm thơ ta muốn làm thơ a nương a. . . . . .
Trâu Đình ở trong vườn bước đi thong thả . . . . . . Lại bước đi thong thả. . . . . . Lại tiếp tục bước đi thong thả . . . . . . Lại tiếp tục bước đi thong thả. . . . . .
Mọi người rất có kiên nhẫn chờ.
Điều này làm cho Trâu Đình càng thêm phiền não. Mẹ kiếp! Các ngươi không thể không nhịn được trực tiếp pass ta a!
Mặc kệ! Tùy tiện trộm một bài đi! Truyện xuyên qua không phải đều thích
trộm Lý Bạch sàng tiền minh nguyệt quang sao (cái này chắc ai cũng
biết)! Lão nương chọn một bài của Mạnh Hạo Nhiên là được!
Trâu
Đình sau khi quyết định chủ ý liền dừng bước, trong lòng có dự tính nói, "Một bài đây!" Sau khi nói xong Trâu Đình lắc đầu sáng ngời não ngâm
thơ —
[2] Bản dịch nghĩa: Dời thuyền đến đậu bên bến sông đầy khói, lúc chiều tối nỗi buồn của khách vừa mới khơi lên, đồng rộng bao la trời dường như kề sát xuống hàng cây, mặt sông trong vắt trăng đến gần người.
Như
thế nào! Hù dọa đến các ngươi đi! Trâu Đình đắc ý chậm rãi liếc nhìn vẻ
mặt vô cùng kinh ngạc của mọi người. Ách, Trầm Tư Viện vì sao một bộ táo bón biểu tình?
Ở thời điểm Trâu Đình kỳ quái vì biểu tình của
Trầm Tư Viện, đệm thịt đồng chí — cũng chính là Trầm Tư Viện nhị ca Trầm Tư Lương ho khan một tiếng, giọng nói quái dị: "Này thủ thơ của Mạnh
Hạo Nhiên ta cũng rất thích. . . . . . Nhưng là. . . . . . Trâu cô nương lúc này. . . . . . Tại sao lại muốn. . . . . . Muốn. . . . . . Đọc bài
thơ này đây?"
-||||||| Trâu Đình hắc tuyến đầu đầy. . . . . .
Bọn họ biết Mạnh Hạo Nhiên. . . . . . Nương a a. . . . . . Mất hồn rồi. . . . . .
"Ách. . . . . . Bởi vì bài thơ . . . . . Biểu đạt một loại. . . . . . Cuộc
sống lạnh lẽo của kẻ tha phương. . . . . . Ách. . . . . . Rất phù hợp
với tình hình của ta. . . . . . Cho nên. . . . . . Ách. . . . . . Ta rất có cảm xúc. . . . . ." Trâu Đình do do dự dự nói lộn xộn lung tung.
"Nga?" Trầm Tư Lương rất có nghiền ngẫm nhìn Trâu Đình.
Nương a! Mặc kệ! Ta muốn chạy trốn! Trâu Đình nghĩ vậy thẳng chỉ lên trời một cái, hét lớn: "Oa! Máy bay!"
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.
Trâu Đình xoay người bỏ chạy, "Mọi người từ từ làm thơ a ta đi trước một
bước! Nghê Hồng nhà ta muốn ta nhanh mua kẹo hồ lô về cho nàng!"
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phương hướng Trâu Đình rời đi, đồng loạt lắc đầu một cái —"Ai. . . . . ."
Hủ mộc bất khả điêu. . . . . . [3]
[3] Cây mục không thể chạm.
Trầm Tư Viện chẳng qua là nhìn phương hướng Trâu Đình bỏ trốn cười lạnh.
Chạy đi ngươi chạy đi! Máy bay ông lớn ngươi a! ( Trâu Đình: thật ra thì lúc ấy ngươi chờ ta làm trò cười đúng không? Trầm Tư Viện chợt nhíu mày:
đúng thì thế nào?! Trâu Đình: ta @#¥%%#¥¥%! )
Được rồi. . . . . . Trâu Đình rất không may lại lạc đường. . . . . .
5555555. . . . . . Mệnh ta thật khổ a. . . . . .
Thật may là vườn kia thẳng đến đại môn, Trâu Đình chạy thẳng liền ra. . . . . .
Mở to mắt. . . . . .
Đường Tô Châu ta không quen a. . . . . .
Trâu Đình khóc không ra nước mắt. . . . . . (. . . . . . Xin hỏi ngươi quen thuộc đường nơi nào?)
Có kinh nghiệm nhiều lần lạc đường Trâu Đình hiểu rõ không nên đi loạn,
nên đứng im một chỗ chờ mọi người tìm được ngươi . . . . .
. . . . . . Nhưng là. . . . . . Trăng cũng đã sáng. . . . . .
Trâu Đình im lặng nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, sờ sờ bụng đói dẹp của mình. . . . . .
"Oa! Máy bay!" Trâu Đình ra vẻ hưng phấn chỉ trời: "Một đoàn đi qua. . . . . . Lại một đoàn tới. . . . . . Thật nhiều thật nhiều máy bay a. . . . .
."
Tự tiêu khiển. . . . . .
"Bàng. . . . . . bàng. . . . . ." Trâu Đình bắn súng, "Hừ! Đi chết đi máy bay!"
"Ha ha ha. . . . . ." Trên nóc nhà một hồi cười khẽ.
"Người nào!" Trâu Đình khẩn trương đứng lên.
Vèo một tiếng, một người hạ xuống trước mặt nàng.
"Đã lâu không gặp a tiểu sư muội. . . . . ."
"Ách!" Trâu Đình cảnh giác lui về phía sau, thanh âm run rẩy hỏi, "Ngươi là ai?!"
Nương a, không phải là biến thái sư huynh của Bạch Tố Trinh chứ!
"Ta là thất sư huynh a." Thất công tử tà ác trong truyền thuyết tà ác cười, từ từ đến gần Trâu Đình, "Thế nào? Rời đi sơn trang một năm, ngay cả
thất sư huynh ngươi cũng không nhớ? Ân?"
Cư nhiên chính là hắn. . . . . . Lão thiên gia ngươi đùa ta hay sao? Trâu Đình im lặng hướng
trăng lưỡi liềm trên bầu trời mông lung. (Lão thiên gia: không phải là
ta đang đùa ngươi, là tác giả đang đùa ngươi. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . . Không cho tiết lộ!)
Ta nên phản ứng thế nào? Chạy? Đánh? Cắn? Ở thời điểm tâm tư rối loạn Trâu Đình lui về phía sau lại lui về phía sau. . . . . .
Chết. . . . . . Lùi đến tường rồi. . . . . .
Trâu Đình trong lòng một trận gào khóc, nhìn thất công tử từ từ đi tới, cắn răng một cái trực tiếp nhào tới, áp đảo!
"Thất sư huynh người ta rất nhớ ngươi nha. . . . . . Ngươi tại sao cũng không tới xem người ta a. . . . . . Ngươi thật đáng ghét a. . . . . . !!"
Thất công tử cả người ngơ ngác. . . . . .
Cái này. . . . . . Chính là tiểu sư muội xảo trá tai quái trong quá khứ?
"Pound!" Trâu Đình thừa cơ thất công tử không chú ý tay nhanh nhẹn hạ xuống muốn đem hắn giải quyết. . . . . . Ai biết. . . . . .
"Đau đau đau
đau. . . . . ." Trâu Đình vung tay bị đánh đau lăn lộn trên mặt đất,
nương. . . . . . Không có đến đến cổ . . . . . Đánh tới trên đầu!
"Hừ! Bạch Thứ Chân ngươi những ngày qua thật là có tiến bộ a!" Thất công tử
chẳng biết lúc nào đã bò dậy, cao cao tại thượng nhìn Trâu Đình đang lăn lộn trên đất, "Cư nhiên biết dùng mỹ nhân kế a!"
Nhìn thất công
tử dáng vẻ không có việc gì, Trâu Đình rất tức giận! Không phải nói lực
tác dụng lẫn nhau sao! Vì sao tay của ta đau như vậy thế nhưng hắn không có chuyện gì!
"Ngươi rất không phục sao?" Thất công tử trừng mắt phẫn nộ hướng tới Trâu Đình
. . . . . . Đúng! Ta chính là không phục!
Nhưng cùng lắm thì Trâu Đình cũng chỉ có thể ở trong lòng vừa rống vừa hô. . . . . . 5555 ta là nữ nhân đáng xấu hổ không có cốt khí. . . . . .
"Ai. . . . . . Ngươi a. . . . . . Ta nên nói ngươi như thế nào. . . . . ."
Thất công tử mềm lòng nhìn Trâu Đình mắt rưng rưng nhưng lại quật cường, "Một mình ở bên ngoài cũng không biết chăm sóc mình tốt sao. . . . . .
Cũng gầy thành như vậy rồi. . . . . ." Thất công tử vừa nói vừa ngồi xổm xuống sờ sờ mặt Trâu Đình.
Nha nha nha ~!! Đây chẳng lẽ chính là người cùng Bạch Tố Trinh không đội trời chung trong miệng Nghê Hồng
sao!? Vì sao đối với ta dịu dàng như thế?! Trâu Đình hoảng hốt không
biết phản ứng thế nào. . . . . .
"Còn không muốn trở về sao?" Thất công tử nhìn Trâu Đình dứt khoát gật đầu cười khổ nói, "Ta như vậy làm ngươi thấy sợ sao?"
Nha? Ta không muốn trở về vì sợ xử lý không tốt cuộc sống hỗn loạn của nữ
nhân này. . . . . . Cùng ngươi có quan hệ gì. . . . . .
"Như vậy
ta đưa ngươi trở về phủ thái thú đi." Thất công tử nói xong một phen bế
ngang Trâu Đình, không để ý Trâu Đình liều mạng giãy giụa gắt gao ôm
chặt nàng, "Ngươi đói bụng một ngày không nên cử động!"
Trâu Đình biết tránh thoát vô vọng dứt khoát giả bộ xác chết.
Thất công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ở trong túi ta có bánh mật dầu heo mà ngươi thích ăn nhất, tự mình lấy ra ăn đi."
Trâu Đình nghe lời đem bánh mật ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực thất
công tử đỏ bừng. . . . . . Thất sư huynh này thật là ân cần. . . . . .
Trâu Đình trong lòng cười hắc hắc, hồi tưởng mới vừa rồi tay chạm vào cơ bụng rắn chắc kia. . . . . .
"Cẩn thận!" Thất công tử thấp giọng nói một câu sau đó nhảy lên. . . . . .
Gió vù vù thổi qua mặt Trâu Đình, phố xá nhanh chóng lui về phía sau. . . . . .
Trâu Đình ánh mắt có chút mông lung nhìn thất công tử. . . . . .
Ân, cằm của hắn thật đúng là đẹp mắt. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT