Trâu Đình ngái ngủ mở mắt. . . . . . Màn trướng trắng như tuyết, vắt trướng đơn giản, bình sứ cắm hoa cúc vạn thọ, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu trên mặt đất. . . . . . Bốn phía im ắng. . . . . .
Đây là nơi nào vậy. . . . . . Trâu Đình dụi mắt ngồi dậy.
Đúng lúc này, một nữ tử váy vàng bưng chậu nước đẩy cửa vào.
Có khách viếng thăm! Trâu Đình chợt hoàn toàn thanh tỉnh, cả người vội vàng co lại lui đến góc giường.
"Tiểu thư ngươi đã tỉnh rồi hả?" Khách viếng thăm đặt chậu nước xuống bàn,
ngâm khăn lông trong nước, vắt một cái rồi đưa tới cho Trâu Đình, "Tiểu
thư lau mặt."
Trâu Đình nghi ngờ quan sát nàng mấy lần, cuối cùng vẫn là không chống lại được ánh mắt ôn nhu mà kiên trì của nàng nhận
lấy khăn ướt. Nàng. . . . . . Hẳn sẽ không gây bất lợi đối với ta chứ. . . . . .
"Ngươi biết ta sao?" Trâu Đình vừa lau mặt vừa vụng trộm phóng tầm mắt nhìn khách viếng thăm.
Khách viếng thăm mỉm cười, "Tiểu thư ngươi lại diễn mất trí nhớ sao?" Nói
xong nhận lấy khăn mặt trong tay Trâu Đình, "Người là tiểu thư của tôi,
Bạch Thứ Chân . Trả lời như vậy tiểu thư có vừa lòng hay không?"
Bạch Bạch Bạch. . . . . . Bạch Tố Trinh!
Trâu Đình kinh ngạc há mồm miệng có thể nhét được hai quả đấm. Hóa ra thân
thể này được gọi là Bạch Tố Trinh! Qúa shock! ( là chính ngài thính lực
không tốt. . . . . . )
( Thứ Chân và Tố Trinh phát âm gần giống nhau )
"Như vậy ngươi có phải được gọi là Tiểu Thanh hay không?" Thật lâu sau
khi Trâu Đình phản ứng kịp vội vàng hư hư thực thực hỏi Tiểu Thanh đang vắt khăn mặt. ( Trâu Đình: tác giả ngươi rất buồn nôn! Mặc Mặc: ta
chính là buồn nôn! Ngươi làm gì được ta! Tới đánh ta đi ha ha ha. )
"Hi hi." Khách viếng thăm nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu hung hăng
trừng Trâu Đình, "Tiểu thư người không cần chê cười Nghê Hồng!"
Trâu Đình sợ tới mức lại co vào góc giường lạnh run
Mẹ ơi ta không phải là tiểu thư sao vì sao ngay cả nha hoàn cũng khi dễ ta 5555. . . . . .
"Cái kia. . . . . . Thiên ngoại phi tiên [1] tỷ tỷ. . . . . . Chúng ta bây giờ ở nơi nào?" Nín thở thật lâu
Trâu Đình rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi Tiểu Thanh đang rót
nước. . . . . . À không, tiểu cô nương Nghê Hồng.
[1] Tên một chiêu thức võ công, nghĩa là tiên bay ngoài không gian.
"Chúng ta đang ở Kim Lăng." Nghê Hồng nói xong đưa chén nước cho Trâu Đình.
"Gì!" Cốc nước trên tay Trâu Đình mất thăng bằng thiếu chút nữa quang vinh hi sinh, "Nơi này không phải là Dương Châu? ! Không cần! Ta muốn trở về
Dương Châu! !"
"Không được!" Nghê Hồng trực tiếp cự tuyệt."Hiện
tại lão thái gia phái người tới buộc ngươi trở về không phải là tứ công
tử, là thất công tử. Chỉ bằng mánh khóe của thất công tử cùng với việc
hai ta ở Dương Châu một đuổi một chạy, phỏng chừng người trong sơn trang đã sớm vây quanh Dương Châu đến con kiến cũng chui không lọt. . . . .
." Nghê Hồng vừa nói vừa cau mày nhìn Trâu Đình vẻ mặt mê mang, "Như vậy ngươi còn muốn trở về Dương Châu đi?"
". . . . . ." Nghê Hồng biểu tình vặn vẹo! "Tiểu thư ngươi không cần giả
ngu! Khi đó ngươi mang theo Phi Cảnh lão thái gia yêu thương nhất chạy
ra sơn trang ngươi nên sớm giác ngộ! Hiện tại ta tới tìm người giúp
người tránh được một kiếp ngươi vẫn còn muốn giả bộ! Tiểu thư người thật sự làm cho ta thất vọng!"
"Nhưng là. . . . . ." Trâu Đình nước
mắt ròng ròng giả trang thiếu nữ ngu ngốc đáng thương nhìn Nghê Hồng,
"Người ta thật không biết chứ sao. . . . . . Tiểu Hồng Hồng ngươi nói
cho người ta. . . . ."
". . . . . . Như vậy đúng là hiện tại ta không thể quay về Dương Châu?"
"Phải!"
". . . . . . Ta không cần mà 555555 ta muốn ăn cháo thịt Từ tỷ tỷ làm. . . . . ."
". . . . . ."
( ngươi thật không có lương tâm! )
Phiên dịch bằng máy –
Huyên thuyên bô bô: tiểu thư mùa đông năm ngoái không biết vì sao ngươi vụng
trộm đưa con ngựa Phi Cảnh bảo bối của lão thái gia ra khỏi sơn trang.
Lão thái gia dưới cơn tức giận phái tứ công tử đuổi theo trói ngươi trở
về. ( Trâu Đình xen vào: nhưng là con ngựa kia nhìn thực kém a. . . . . . ) con ngựa kia là một loại ooxx mã, thế hệ di truyền, nghe nói cả nước
chỉ có một. . . . . . ( Trâu Đình thầm nghĩ: nữ nhân này thế nào ánh mắt tốt như vậy hả, chọn cái quý nhất khó trách lão đầu nàng giận. . . . . . ) nhưng là tứ công tử rất thương ngươi cho nên đuổi theo rất không để
tâm. ( Trâu Đình: hô. . . . . . )
Bô bô huyên thuyên: sau tứ công tử ở trong rừng tìm được Phi Cảnh, vì vậy đuổi theo ngươi càng thêm
không để tâm. Lão thái gia thấy lâu như vậy không có bắt được ngươi phi
thường tức giận, vì vậy đầu tháng gọi tứ công tử trở về đổi lại thất
công tử đuổi theo người ( Trâu Đình xen vào: có cái gì khác nhau sao. . . . . . ) tiểu thư chẳng lẽ người không biết thất công tử và người thời
gian qua không đội trời chung sao! ( Trâu Đình buồn bực vẽ vòng vòng. )
Tiểu thư nếu người rơi vào tay thất công tử chỉ sợ cho dù là lão gia ra
mặt cũng không thể nào cứu được người . . . . . . ( Trâu Đình im lặng:
mẹ nó thân thể này vì sao cuộc sống riêng lại hỗn loạn như vậy hả! )
"Tiểu thư. . . . . . Người nhất định phải đi vào?"
"Đương nhiên rồi!" Trâu Đình mặc nam trang quạt chiết phiến tiêu sái đứng
trước đại môn nơi được gọi là Kim Lăng đệ nhất tiêu hồn – Lệ Nhan các.
Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ! Xuyên qua không đi nam kỹ quán. . . . . . Ngươi nghĩ Trâu Đình ta ngồi không chắc!
"Đi!" Trâu Đình anh tuấn vỗ quạt chiết phiến ở trên tay, tác phong nhanh nhẹn bước vào đại môn Lệ Nhan các!
Ở thời điểm Trâu Đình nuốt nước miếng mê đắm nhìn từng cái từng cái tiểu
quan hoặc quyến rũ hoặc thanh lệ đi qua thì một giọng nói phong tình vạn chủng bay tới –"Xin hỏi khách quan cần gì?"
Trâu Đình nhất thời cảm giác xương cốt mềm oặt. . . . . . Chính là ngơ ngác nhìn nam nhân kiều mỵ mỉm cười trước mặt. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . ." Nghê Hồng mặc nam trang đi sau nhịn không được ho một
tiếng, "Tiểu. . . . . . Công tử, cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . ."
Nghê Hồng thật sự nói không được, dứt khoát đưa tới một cái khăn tay.
Trâu Đình bất mãn lườm nàng một cái, không phải chỉ chảy nước miếng thôi. . . . . . Ngạc nhiên cái gì. . . . . .
Lấy tới lau miệng . . . . .
Hả ~? ! Vì sao lỗ mũi lành lạnh. . . . . .
Trâu Đình cúi đầu nhìn khăn tay, "Phịch" ngã xuống phía trước. . . . . .
Mẹ nó. . . . . . Ta chảy máu mũi. . . . . .
"Công tử. . . . . . Công tử. . . . . ." Nghê Hồng thét lên ở bên tai Trâu Đình.
Không phải là nàng không muốn làm Trâu Đình tỉnh. . . . . . Mà là, Trâu Đình giờ phút này. . . . . . Gắt gao ôm chân nam nhân vô tội làm Trâu Đình
chảy máu mũi. . . . . .
"Công tử. . . . . . Công tử. . . . . ." Trâu Đình vẫn không có phản ứng.
". . . . . ."
"Bốp" Nghê Hồng rốt cục nhịn không được cho Trâu Đình một bạt tai. ( Trâu
Đình: Tiểu Hồng Hồng ngươi bạo lực quá 5555 Nghê Hồng: Người giả bộ! Có
ai vừa té xỉu vừa cười! )
Bị đánh trở về thực tế Trâu Đình vẻ mặt không hiểu: "Ta đây là làm sao . . . . . ." Ngẩng đầu thấy mỹ nam phì
cười thâm ý nhìn nàng.
Xạo mà xạo quá! Nghê Hồng liếc mắt xem thường.
Trâu Đình trong lòng có ôn hương nhuyễn ngọc cũng quăng lại ánh mắt xem thường. Nữ nhân chết tiệt, để cho ta ôm thêm sẽ chết hả.
Nhuyễn ngọc mỹ nam nhịn cười ho khan hai tiếng: "Công tử ôm đủ rồi sao?"
Nghe tiếng Trâu Đình lưu luyến không rời buông nhuyễn ngọc mỹ nam ra.
Nhuyễn ngọc mỹ nam mỉm cười nói: "Ta là quản gia Phiêu Liên của Lệ Nhan
các. Xin hỏi công tử cần gì?"
Trâu Đình lại nhìn đến choáng váng. . . . . . Nghê Hồng vội vàng cầm ống tay áo che mũi Trâu Đình, phất tay với Phiêu Liên: "Ngươi không cần cười với hắn!"
Phiêu Liên lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được cười lên ha hả.
Lệ Nhan các tiểu quan cùng vói khách nhân và Nghê Hồng tập thể đổ mồ hôi
lạnh. . . . . . Hóa ra chuyện tình khủng bố nhất trên thế giới, không
phải là thấy một người cười thực khủng bố. . . . . . Mà là thấy một mỹ
nam cười đến thực khủng bố. . . . . . ( Mặc Mặc: Ý nghĩ này của các
ngươi hảo lãnh. . . . . . Nghê Hồng: Là người chính mình tự nghĩ ra! Mặc Mặc ở phía xa kêu rên: ta là lãnh nữ ta là tủ lạnh. . . . . . )
Bình tĩnh lại Phiêu Liên đưa một tập tranh cho Trâu Đình: "Mọi người ở Lệ Nhan các. . . . . . Công tử tùy ý lựa chọn."
Trâu Đình bị Nghê Hồng đè đầu không nhìn được mặt Phiêu Liên, giọng buồn
bực hờn dỗi: "Ngươi tìm cho ta một công một thụ là được rồi. . . . . ."
Ta muốn nhìn hiện trường GV! !
"Hả?" Phiêu Liên không hiểu nhìn Trâu Đình.
"Chính là . . . . ." Trâu Đình hưng phấn muốn ngẩng đầu lại bị Nghê Hồng chế
ngụ, Trâu Đình bất đắc dĩ tiếp tục buồn bực hờn dỗi, "Chính là một người có vẽ nữ tính, một người có vẻ nam tính!"
"Hả?" Phiêu Liên xinh
đẹp cau mày, khiến tim Nghê Hồng cũng lỡ một nhịp. Phiêu Liên rất có
hiểu biết, một hồi đã nghĩ thông suốt: "Tiểu Cảnh, gọi Minh Chi tới."
"Nhưng là Minh Chi công tử bồi Hoàng lão gia. . . . . ."
"Tùy tiện đổi người đi, gọi Minh Chi tới."
". . . . . . Vâng" gã sai vặt Tiểu Cảnh khom người rời đi.
"Như vậy chúng ta đi lên lầu thôi." Phiêu Liên mỉm cười, giọng nói mềm giống như bánh hoa quế. ( Nghê Hồng: Lại là ăn uống! Tác giả ta khinh bỉ
ngươi! )
"Sao? !" Nếu không phải bị Nghê Hồng đè nặng, Trâu Đình
nhất định phải nhảy dựng lên, "Ta muốn chính là hai người ~! Vì sao
ngươi chỉ cho ta một người!"
Phiêu Liên vẫn duy trì tươi cười quyến rũ, "Còn một người khác là ta mà."
"Phốc –" một gã sai vặt đi ngang qua té ngã trên đất.
"Công tử mời đi theo ta." Phiêu Liên tùy ý nắm tay Trâu Đình lả lướt đi lên
lầu. Trâu Đình chẳng qua là kỳ quái nhìn gả sai vặt thần trí mơ hồ bò
dậy.
. . . . . .
Khi bóng dáng ba người biến mất trong tầm mắt, Lệ Nhan các sôi trào!
Mặt trời muốn mọc từ đằng Tây rồi!
Quản gia Phiêu Liên cao ngạo của Lệ Nhan các sao lại có thể muốn đích thân đi tiếp khách!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT