Tất cả đã sớm dùng xong bữa, ai nấy đều thỏa mãn với cái bụng no đầy của mình.
"Song Tử! Khoảng giờ Dậu đoàn xe của Thiên Bình công chúa sẽ tới đây, đệ nhớ nghênh đón đúng lúc, đừng làm mất mặt Hoàng Đạo!" Ma Kết dặn dò.
*giờ Dậu: khoảng 5h
"Chỉ là công chúa của một nước nhỏ. Có cần đích thân đệ đi đón không" Song Tử bất mãn.
"Dù sao cũng nên giữ mặt mủi cho nàng ta." Bạch Dương tiếp lời.
"Cũng đã tới lúc về thôi." Xữ Nữ lên tiếng.
"Ừ. Mọi người cũng nên về nghỉ rồi. Ta cũng buồn ngủ quá" Sư Tử ngáp dài một cái.
"Trâu Vàng. Ta đưa nàng về" Bạch Dương tươi cười đề nghị.
"Vậy làm phiền Cừu Trắng Vương gia." Kim Ngưu hai má hồng hồng nói.
"Hai người đừng gọi nhau như vậy nữa. Bọn ta sẽ tống chỗ thức ăn trong bụng ra mất" Cả đám đồng thanh.
"Mặc kệ các người. Chúng ta đi thôi." Bạch Dương làm lơ, đứng dậy nâng Kim Ngưu lên, nhanh chóng rời khỏi.
"Vậy Xử Nữ và Bảo Bình, ta đưa hai người về" Ma Kết nói.
"Vâng"
"Cho đệ đi nhờ với a" Nhân Mã đu theo.
Bốn người đứng dậy đi khỏi.
"Huynh về sơn trang đây." Sư Tử uể oải nói, thoắt cái đã biến mất.
"Hừ. Bỏ lại mình ta, quá đáng" Chợt nhớ ra điều gì, mặt Song Tử tái mét "Lũ các người quên chưa tính tiền a~~~~~"
Nhìn chén dĩa chất cao, "Bọn họ là người hay "trư" đây?"
Tính tiền xong, Song Tử thở dài bước ra khỏi quán, nắng trưa nay gắt thật, "Haiz, về phủ thôi." Nói rồi, Song Tử dùng khinh công phi thân rời đi.
------
Trên đường về phủ Vinh Xuân.
"Hai người ở chung sao?" Ma Kết thắc mắc.
"Ban đầu thì không, sau khi Song Ngư tiến cung, Bảo Bảo cả ngày buồn chán, nên ta mới qua ở cùng" Xử Nữ giải thích.
"Ngư tỷ đi rồi, đâu ai thử thuốc cho muội a" Bảo Bình tiếc nuối nói.
"Muội còn than thở? Tỷ sợ số thuốc của muội lắm rồi" Xử Nữ lắc đầu ngao ngán.
"Bảo Bảo hứng thú với y dược sao?" Nhân Mã hỏi.
"Ai cho ngươi gọi ta là Bảo Bảo?" Bảo Bình bĩu môi.
"Xử tỷ gọi được, ta cũng gọi được"
"Đừng gây nhau nữa. Tới nơi rồi, Vương gia có muốn vào dùng chút trà?" Xử Nữ khách sáo nói.
"Để bữa . . ." Chưa kịp nói xong, Ma Kết đã thấy Nhân Mã nhảy xuống xe.
"Thật ngại quá" Ma Kết xấu hổ nói.
Xử Nữ nhịn cười, cùng Bảo Bình xuống xe.
Vừa vào phủ, Nhân Mã đã buông lời “khen ngợi” “Phủ Vinh Xuân chỉ bằng một phần tư phủ của Kết huynh a~”
“Vậy thì ngươi vác xác về phủ của huynh ngươi đi.” Bảo Bình khó chịu nói, tới nhà người ta mà còn chê bai. Thật khó ưa.
“Bây giờ ta chưa muốn về.” Nhân Mã liếc Bảo Bình, tự nhiên như nhà của mình mà đi vào.
Hai bên đường đi trồng khá nhiều hoa, ở phía xa còn có một đám thực vật xanh ngắt. Ma Kết thấy lạ, liền hỏi “Mọi người trồng rau trong nhà để ăn luôn sao?”
“Không có. Là dược thảo của Bảo Bảo, đa số đều là loài quý hiếm.” Xử Nữ nhìn về phía thực vật xanh tươi nói.
Ma Kết gật gật đầu “Ra vậy, xem ra Bảo Bảo rất thích y dược a~”
“Ân, đúng vậy, muội đã đọc qua nhiều sách, cũng bỏ không ít công sức để tìm kiếm các loài thuốc quý hiếm, nhờ công Xử tỷ mà có thể đem chúng về phủ trồng.” Bảo Bình tự hào với đám y dược của mình, oanh oanh nói.
“Hừ! Bốc phét” Nhân Mã mỉa mai.
“Bốc phét cái đầu nhà ngươi! Những thảo dược này, sợ là trong cung cũng không có đâu nga!” Bảo Bình tức giận.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Xử Nữ nghiêm giọng.
Mọi người hiện tại đã vô sảnh chính. Xử Nữ đã nhanh chóng đi pha trà.
“Trong phủ yên ắng quá vậy Xử tỷ?” Nhân Mã tò mò hỏi.
“Cha Bảo Bảo chắc đi câu cá, còn nương chắc đi tám với các phu nhân khác rồi. Ở phủ này rất ít hạ nhân, dù sao người ở đây cũng không thích ồn ào, Bảo Bảo cả ngày cũng chỉ loay hoay trong phòng cùng đống thảo dược, tỷ thì cả ngày làm bạn với sách.” Xử Nữ tay bưng trà từ bên ngoài bước vào. Thành thục rót trà, đưa tới trước mặt Nhân Mã và Ma Kết “Mời nhị vị Vương gia.”
Ma Kết cầm tách trà lên, ngửi nhẹ mùi hương của trà “Là Bích La Xuân”
“Ân. Vương gia thật hiểu biết.” Xử Nữ trả lời.
“Không có gì, chỉ là đây là loại trà ta thích nhất.” Ma Kết cười nhẹ, nhấp trà.
“Nga. Xử tỷ cũng thích loại trà này.” Bảo Bình ngây thơ nói.
Tay Ma Kết cầm tách trà khẽ khựng lại, đưa mắt nhìn Xử Nữ, “Thật trùng hợp” Vẻ bất ngờ thoáng chốc giấu đi, khuôn mặt trở lại điềm tĩnh như ban đầu.
Xử Nữ không nói gì, tay cầm tách trà, khẽ cong môi.
----------
Trên đường về phủ Tể Tướng.
“Trâu Vàng. Vì sao nàng không tiến cung?” Bạch Dương bất ngờ hỏi.
“Hở? Vì ta không đủ điều kiện. . . hì hì . . . nhưng ta thích thế giới bên ngoài này hơn, thoải mái, tự do tự tại, được làm những gì mình thích.” Kim Ngưu cười nói.
Bạch Dương không tự chủ được, đưa tay tới gần mặt nàng, nhéo vào cái má phúng phính của nàng.
“Ha ha ha. Thật thích.” Bạch Dương bật cười. Nói rồi, chàng đưa tay bên kia nhéo luôn má còn lại.
“Mềm mềm a” Bạch Dương thích chí nói.
“Vương gia, đau a.” Kim Ngưu đau khổ nói.
“A! Thật xin lỗi, nàng có sao không?” Bạch Dương giật mình, không nhéo nữa, thay vào đó là xoa xoa hai má đã bị nhéo đỏ hồng của nàng.
Kim Ngưu nhìn cử chỉ của nam nhân trước mặt, tim đập thình thịch, hai má càng đỏ hơn.
“Nàng sốt sao?” Bạch Dương hỏi, không đợi câu trả lời từ Kim Ngưu, trực tiếp đưa trán mình áp vào trán nàng.
Kim Ngưu bị hành động đó dọa, xĩu ngay tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng.
Bên trong xe ngựa nhốn nháo cả lên. Chiếc xe vẫn bình thản hướng về phía trước.
--------
Tại Sơn trang.
“Sư Tử, ngài đã về.” Một tên gia đinh từ đâu chạy ra, mặt hớn hở.
“Ừ! Mọi thứ trong Sơn trang vẫn ổn chứ? Bọn họ vẫn siêng tập khi không có ta chứ?” Sư Tử uể oải bước vào trong phòng.
“Ân. Có ai dám làm sai lời ngài đâu”
“Tốt. Tạm thời ta muốn nghỉ ngơi.”
Bước vào trong phòng, buông mình xuống giường, mí mắt nặng trĩu, nặng nề nhắm mắt lại. Khuôn mặt ấy lại hiện ra trong tâm trí chàng, nụ cười hiền lành, ôn nhu, đôi mắt long lanh, như chứa cả ngân hà bên trong, dáng vẻ thướt tha, dịu dàng, giọng nói êm tai như một bản nhạc buồn, nhẹ nhàng đưa chàng chìm sâu trong giấc mộng, một giấc mộng mà nơi ấy hai người có thể thuộc về nhau, khóe môi chàng khẽ mỉm cười, cơ mặt giãn dần ra, thật bình thản . . .
. . .
“Sư Tử ca ca, muội muốn chơi cưỡi ngựa.” Một giọng nói trong trẻo của con nít vang lên.
Nhìn về hướng nữ hài tử, Sư Tử cười tươi, khóe mắt cong lại thành hình vòng cung, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Giải nhi, lại đây, ca ca làm ngựa cho muội cưỡi.” Chàng dịu dàng bế nữ hài tử lên vai.
“Ha ha ha . . . Giải nhi thích Sư Tử ca ca nhất.” Nữ hài tử tít mắt cười, hai tay nắm chặt lấy tay Sư Tử.
Trong tâm trí chàng, đoạn kí ức này chính là vô giá, là những gì chàng trân trọng nhất, người con gái ấy chính là tâm can của chàng, là thứ duy nhất mà chàng khao khát có được ở đời này . . .
-----------
Lan Uyển viện.
“Cự Giải tiểu thư, người không nghỉ trưa sao?” Thúy Vân quan tâm hỏi.
“Ta không thấy mệt mỏi, muội có biết vị tiểu thư ban sáng biểu diễn khúc nhạc kì lạ đó không?” Cự Giải nói.
“Muội cũng không rõ, nhưng muội biết nha hoàn của nàng ta, là Tử Liên, nhưng không thân thiết gì với cô ấy lắm a” Thúy Vân suy nghĩ rồi nói.
“Vậy nàng ta ở phòng nào trong viện?” Cự Giải hỏi.
“Cái đó em biết.”
“Vậy dẫn ta tới đó.” Cự Giải mừng rõ, đứng dậy yêu cầu.
Cự Giải cùng Thúy Vân tới phòng của Song Ngư.
“Không biết giờ này tới đây có làm phiền nàng ấy không?” Cự Giải lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, mau nghỉ trưa đi, đừng chơi với tiểu bạch thỏ nữa.” Từ bên trong phòng, giọng nói của Tử Liên vọng ra.
“Không thích, muội đi nghỉ trước đi.” Tiếp đó là giọng của Song Ngư đáp lại.
Thấy vậy, Cự Giải mừng rỡ gõ cửa.
“Cốc! Cốc”
“Ai tới giờ này nhỉ?” Tử Liên lấy làm lạ, tự hỏi, liền nhanh chân đi ra mở cửa.
“Vị tiểu thư này . . . “
“Thật xin lỗi, ta là Cự Giải, vì ngưỡng mộ tiếng đàn của tiểu thư nhà nàng, nên muốn gặp qua nàng ấy, không biết có được hay không?” Cự Giải cười tươi nói.
“Mời tiểu thư vào.” Tử Liên nhích người, để Cự Giải cùng Thúy Vân tiến vào.
Song Ngư còn đang đùa với tiểu bạch thỏ, thấy có người bước vào phòng, bèn ngẩng mặt lên.
“Xin hỏi . . .”
“Tiểu thư, đây là Cự Giải tiểu thư, nàng ấy ngưỡng mộ tiếng đàn của người nên có ý qua đây gặp.” Tử Liên giải thích.