Tôi có lịch học cả ngày thứ 7 bên Quốc gia, dù học từ đầu năm nhưng tôi chưa bao giờ nói cho cô ấy biết, sợ cô ấy lại mè nheo.

Nhưng không biết sao hôm đó tôi lại nói, còn hẹn trưa hôm đó gặp. Cô ấy nói cần cô ấy chuẩn bị cơm cho tôi không, tôi từ chối, vì như thế sẽ rất kì. Chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau.

Nhưng trưa đó thầy dạy cố, tôi tan khá muộn. Cô ấy chỉ nhắn tin là cô ấy đợi tôi bên ngoài.

Tôi không biết cô ấy đợi tôi bên ngoài bao lâu nhưng khi tôi từ trong khoa đi ra thì cô ấy đang đọc gì đó trong đống giấy cô ấy cầm trên tay. Nhìn thấy tôi, cô ấy cho vào balo.

Cô gái ngốc này, hình như cô ấy rất trân trọng người như tôi.

Mặt cô ấy vẫn còn tàn tích vụ dị ứng,có lẽ cô ấy ngại, tôi nhận thấy hơi mất tự nhiên.

Cô ấy dẫn tôi đi ăn ở căng tin trường cô ấy, lúc vào lấy phiếu tôi còn chưa kịp rút ví, cô ấy đã rất tự nhiên rút ví trả tiền.

Tôi thích sự hào sảng nhẹ nhàng này.

Đáng lẽ cô ấy nên ngồi đối diện tôi, như thế tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy.

Nhưng cô ấy ngồi ngang tôi, có một sự gượng gạo.

Cô ấy đi lấy canh cho tôi, hình như cô ấy không coi tôi là con trai, tôi cảm nhận không phải cô ấy tỏ ra ga lăng mà cô ấy làm những việc đó một cách rất tự nhiên, như đó là chuyện đương nhiên phải thế.

Có phải với tất cả mọi người, cô ấy đều như vậy phải không, tôi rất lo, lo cô ấy sẽ bị người khác lợi dụng.

Cô ấy rất đơn thuần,đơn thuần .

Trước khi về phòng học, tôi có cùng cô ấy đi uống nước, móc khóa hình mặt cười bên mé balo của cô ấy là tôi tặng nhân dịp nô el, hóa ra cô ấy vẫn còn giữ, cô ấy nói, cô ấy chưa tháo ra lần nào dù nó có hơi lấm bẩn.

Trên mặt cười đó có viết chữ, nhưng cô ấy nhất quyết không cho tôi xem, làm tôi tò mò muốn chết, cô ấy nói câu này là cô ấy viết ra để mắng tôi nên không cho tôi xem được.

Lúc chia tay, tôi thấy cô ấy có chút lưu luyến. Nhưng rồi cũng phải về.

Cô bé này...

#

Sau kì thi giữa kì của kì 2 năm nhất, tôi có rủ cô ấy đi chơi cuối tuần để xả tress.

Cô ấy chưa bao giờ từ chối tôi mỗi lần tôi rủ cô ấy.

tôi nói cô ấy đợi ở điểm xe bus gần chỗ tôi vì tôi quyết định sẽ đi xe đạp để ngắm cảnh.

Cô ấy ngồi bên đường, mặc chiếc áo kẻ xanh kín đáo, mắt dán vào quyển sổ , đợi tôi đến.

Cô ấy có cái tật là ngồi sau xe không bao giờ chịu ngồi yên tôi đèo, mà lúc nào cũng ngọ nguậy, cứ loi choi nhìn về phía trước,

dù đã dùng tay ấn nhẹ đầu cô ấy để cô ấy ngồi yên rồi mà vẫn chỉ được một lúc.

Có lúc cô ấy nhẹ nhàng dựa vào lưng tôi.

Tôi thực lòng muốn biết cô ấy đang nghĩ gì.

Thật hết cách, nhà có trẻ con cứ bị vui như vậy.

Tôi chỉ có thể nói là nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác có cô ấy bên cạnh.

Hôm đó là chủ nhật, sau khi gửi xe, tôi mới nhận ra sự thật phũ phàng. Là ngày nghỉ nên lăng bác đông kín, khách thăm quan xếp hàng từ cổng cho đến vào tận công viên bách thảo.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, tự nhủ lòng phải kiên nhẫn. Lúc xếp thành 2 hàng, có những người chen lấn hàng để nhanh đến lượt mình, tôi nhìn cô ấy, cô ấy đứng bên cạnh rất tĩnh lặng, rất bình thản,đôi khi cô ấy rất người lớn,làm tôi bối rối không biết phải xử sự ra sao.

Có một đoạn chúng tôi bị tách, cô ấy bị đẩy lên phía trước, tôi không thích, bé con này phải ở bên cạnh tôi. Tôi vẫy nhẹ tay, cô ấy biết điều ngoan ngoãn xuống cạnh tôi.

Sau này, đọc nhật kí năm đó của cô ấy, tôi mới biết rất nhiều điều cô ấy đã che giấu. Nhưng khi tôi biết đã quá muộn.

Tôi không ngờ, cô ấy không biết 72 ô cỏ trong lăng bác mang ý nghĩa gì.

Tre nhỏ, cô ấy gọi là mía.

Nhưng tôi biết cô ấy rất dịu dàng với trẻ con, khi vào bên trong lăng có một bé gái đi lạc hàng, cô ấy đưa 1 con trỏ lên môi khẽ suỵt rồi nhẹ để bé vào hàng đi trước cô ấy.

Yến Tử, em rất đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play