“Em về đi!” – Thiên Thiên nói.

Davi lúc đầu định cãi lý, sau thấy bộ dạng đờ đẫn của hắn, cũng lẳng lặng ra về.

Thiên Thiên quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt băng lãnh. Đôi môi khô khốc cố hé mở.

“Có thể cậu nghĩ như vậy là quá đáng, nhưng hãy nghĩ theo cách tích cực.”

Từ xưa tới nay, tôi chưa hề tin vào khả năng đọc suy nghĩ , nhưng sau khi nghe Thiên Thiên nói, lại cảm thấy có lẽ điều đó là thật. Nhẹ nhàng tới ngồi trên cái ghế gần đầu giường bệnh hắn. Thứ đầu tiên tôi làm được, chỉ là nhìn hắn, rồi liên tưởng tới nhiều thứ. Hắn cũng chẳng nói gì, im lặng nhìn ra cửa sổ. Cứ như vậy, ngày nữa trong bệnh viện lại trôi qua.

———————————————

Những ngày sau đó, Davi vẫn tới đều đặn vào buổi sáng, từ 8h30, về lúc 12h đúng. Nhờ chịu khó quan sát, tôi cũng đoán ra một số thói quen của cô ấy. Lạnh lùng với người ngoài, nhưng nếu thân thiết, cô ấy sẽ rất quan tâm. Ngoài ra, cô ấy là một con gái rất mạnh mẽ, đa tình, đặc biệt là ngừoi cục kì tuân thủ giờ giấc.

Thiên Thiên thì khác, từ ngày chuyển về bệnh viện, tính lười bắt đầu tái phát. Một khi hắn đã ngủ, thì không biết trời đất là gì. Có hôm ngủ lăn cả xuống đất, còn đúng một chân trên giường bệnh, VẪN NGỦ NGON LÀNH. Khắp người đều bó bột như vậy, lăn xuống đất không thấy đau mà tỉnh dậy, vẫn còn lì lợm ngủ tiếp! Đều đặn cứ 4 ngày, hắn lại được tháo bột, chỉ còn 2,3 ngày nữa, hắn và tôi sẽ ‘cùng nhau’ xuất viện!

Bạn bè trong lớp cũng rất thân thiện, hay qua chỗ tôi và hắn ngồi buôn dưa lê, tiếc là Davi chướng mắt đều đuổi đi hết. Nguyệt Đan có gọi điện cho tôi mấy ngày trước, nói là cậu ấy vẫn ổn, nói vậy tôi cũng an tâm nằm viện.

Kể ra thì nằm viện cũng không chán lắm, nhất là khi được xem hài do 2 diễn viên chính đóng, đó là hắn và Davi. Thiệt tình, hắn buồn đi vệ sinh cũng nằng nặc đi theo. Bảo đứng ngoài không chịu, vào trong mới chịu, làm tôi cứ cười sằng sặc.

“Cười gì?”

“Con gái không có sĩ diện! Há há !”

Vậy là hắn phải cố nhịn đến 12h trưa, đợi Davi đi về mới dám đi. Có hôm, Davi vừa về cái, hắn nhảy cái ‘phóc’ xuống đất, ngó ngang xung quanh, vắt chân lên cổ chạy vào nhà vệ sinh, chút nữa là ra ngoài, tôi nhìn hắn mà cứ cười suốt. Hắn đỏ hết cả mặt, phán ngay câu.

“Vô duyên.”

Nhiều khi, nỗi tò mò trong tôi lại trỗi dậy, mon men đến bên hắn, quay quay lọn tóc cho xoăn tít lại, sau đó là chọc chọc hai bên má cho nó sưng tấy lên, lúc đó ngẩng mặt lên hắn một câu cực kì ngu ngốc.

“Cô ấy là gì của cậu?”

Hắn quay sang bên phải, nhìn vào cửa sổ, đến khi mắt không thể thích nghi với ánh sáng ấy, mới quay lại nhìn tôi. Rồi lại nhắm mắt lại, giống như đang duyệt lại lần cuối trước khi trả lời.

“Là tất cả…”

“Vậy sao?”

“Là tất cả…mọi thứ tôi phải quên…”

———————————————

Có một điều mà mấy ngày nay ở bệnh viện cứ thắc mắc, câu chửi thề hắn nói trên xe trước lúc gặp tai nạn ý hỏi điều gì? Nhiều lần gặng hỏi, hắn chỉ nói một câu.

“Biết nhiều không tốt! Cậu muốn biết thì đợi khi nào xuất viện thì hỏi Nguyệt Đan cũng được…”

Nguyệt Đan từ xưa đến nay là người trầm tính, ít nói, nhưng khi đã nói, không ai là đối thủ. Cô ấy rất thẳng tính, thứ gì không vừa mắt, sẽ lập tức đưa ra ý kiến rõ ràng. Chẳng ai ý kiến về tính cách của Nguyệt Đan, đơn giản là vì ‘những-thứ-không-vừa-mắt’ đều…phải nói thế nào nhỉ? Nói tạm là nó rất ngứa mắt thật! Nghĩa là thứ gì cô ấy nói ngứa mắt thì khi người khác nhìn vào cũng có cảm giác tương tự. Đó là thứ tôi rất thích ở cô ấy. Và thứ hai, là cô ấy luôn lạc quan theo một cách tiêu cực.

Ngay cả khi tôi gõ vào cửa xe ô-tô nơi Nguyệt Đan đang ngồi, cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt vui tươi, hiện lên sự hạnh phúc, nhưng lời nói ngược lại hoàn toàn.. Và rồi lại thắc mắc thêm một câu hỏi nữa ‘Tại sao cô ấy đi học mà không hề biết tôi bị thương, hay là cô ấy không đi học?’

Cô y tá đứng cuối giường bệnh của tôi đang xem qua bảng tóm tắt bệnh lý, xem xong ngẩng mặt lên nhìn tôi. Thấy bệnh nhân đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó rất chú tâm, mới hít một hơi sâu, đi ra đầu giường khua khoắng tay loạn xạ. Chính vì vậy tôi mới tỉnh ngộ.

“Cô Vi Anh, bệnh tình thuyên giảm không nhanh, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới quá trình bình phục. Chúng tôi đề nghị mỗi ngày cô nên đi ra vườn hoa hít khí trời, như vậy tâm trạng sẽ khuây khoả hơn nhiều, bệnh tình cũng sẽ chuyển biến nhanh hơn. Còn nữa,…” – Cô y tá dừng lại một chút, nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục – “Có một người thanh niên muốn gặp cô ở dưới vườn hoa.”

Cô y tá nói xong phóng cái ‘vèo’, biến mất không để lại tung tích gì, hoá ra mấy câu vớ va vớ vẩn cô ta nói ban đầu chỉ là để nó liên quan tới mấy câu đằng sau thôi ấy hả? Chứ thực ra mấy câu đấy là không trọng lượng ấy hả? Con bái cô (-__-!)

Tôi nhìn Thiên Thiên, hắn đang ngủ, mới an tâm đi gặp ‘người thanh niên’ lạ mặt ấy, chứ nếu mà hắn tỉnh, kiểu gì cũng nằng nặc đi theo, sau đó sẽ về cắt tiết tôi vì tội lén lút đi gặp trai cho mà xem. Ma xui quỷ hờn thế quái nào mà vừa nói tới, mắt hắn mở căng hết cỡ, nhìn lên trần nhà hồi lâu, tôi đi đến gần cửa bỗng khựng lại như một con rô-bốt. Tôi cứ đứng đó, không một tiếng động, mong hắn tiếp tục ngủ.

“Đi đâu đó?”

“Tôi…đi…vệ sinh!” – Tôi toát mồ hôi hột trả lời.

“Nhà vệ sinh ở trong phòng cơ mà!”

Chết moẹ -__- Giờ tôi mới để ý, phòng tôi và hắn nằm là phòng VIP, có 2 giường, vì vậy nhà vệ sinh được bố trí ngay góc khuất phòng cho tiện nghi. Tôi đang thầm rủa cái ‘tiện nghi’ ấy.

“Ừ thì, định đi phòng vệ sinh chung ý mà…luyện luôn…sức khoẻ, mấy ngày nay…nằm yên…mệt..mệt lắm!” – Tôi giả vờ động tác tập thể dục.

May là hắn không mảy may nghi ngờ, nhắm mắt vào. Tôi rón rén đi ra mở cửa, đang định ăn mừng, đột nhiên được ‘ban thêm’ một đợt đau tim nữa.

“KHOAN!” – Hắn lại mở mắt.

“Gì…có gì…s..sao?”

“Về sớm!”

“À…ừ..biết…biết rồi!”

Bước ra khỏi phòng đối với tôi nó đã là một cực hình? Thế quái nào mà dạo này hắn rất hay tra khảo tôi mấy chuyện vớ vẩn. Nhiều lúc hỏi toàn mấy câu ngu không tả được. Nào là ‘Sao chúng ta lại phải mặc quần sịp!’ hay là ‘Đánh rắm có tác dụng gì?’. Nghe xong chỉ muốn độn thổ chết luôn.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, quang mây, gió thổi man mát. Ayda! Đúng là tôi thỉnh thoảng nên ra ngoài phòng bệnh một chút. Đứng ngay trung tâm vườn hoa, là một chàng trai cao ráo, đứng quay lại với tôi. Nhìn ngừoi cao ráo thế kia, thế nào cũng là hotboy =))

Ôkay! Tôi lại quay lại với dáng vẻ thục nữ vốn có của mình. Nhẹ nhàng đi tới không một tiếng động. Ngừoi con trai đó quay lại. Má mì ơi !!Đẹp trai quá đi!

“Chào cô! Tôi tên Hoàng Tú Lâm! Là ngừoi đã gọi cho bệnh viện khi cô gặp tai nạn.”

Tú Lâm giơ tay ra bắt tay tôi, ayda, chạm tay mĩ nam đúng là có phúc a.

“Tôi tên…”

“VI ANH!” – Giọng nói quen quen vang lên, tôi khựng người lại.

Chết toi…!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play