“Test?” Ngẩn ngơ mất một hai giây Dương Khoa chợt nở nụ cười hỏi dồn: “Ý anh là các anh đã xây dựng xong phiên bản alpha của “Age of Empires” rồi? Từ bao giờ vậy? Chất lượng thế nào?”
“Ừ, bọn anh vừa thử tập hợp dữ liệu xây dựng một phiên bản để xem trò chơi nó có được hay ho như chú đã từng “quảng cáo” không. Cũng mới hoàn thành thôi, chất lượng thế nào thì chưa biết nhưng lời không hay phải nói trước là chú đừng nên kỳ vọng quá nhiều.”
“Nói sơ qua cho em đi, như thế nào mà lại bảo không nên kỳ vọng quá nhiều?”
“Phiên bản này không có phần chơi chiến dịch, mảng đó thằng Lâm nhà anh vẫn còn đang loay hoay thiết kế sao cho mọi thứ hoàn mỹ hết mức có thể. Nguyên văn đấy. Chơi mạng thì chỉ có một chế độ duy nhất là Standard (chuẩn mực), với hai chủng tộc được đưa vào test là Việt Nam “mé se” và Trung Quốc “mé se”.
“Vãi cả Trung Quốc “mé se”…. Như thế thì content có hơi ít anh nhỉ.”
“Vậy thôi, dù sao thì đây chỉ mới là phiên bản alpha test đầu tiên…. Tóm lại chú cứ tới công ty đi rồi bọn anh cho chú xem, nói qua điện thoại thế này khó mô tả lắm.”
“Tốt lắm, đợi em chút rồi em đến ngay.”
“Nhanh lên, đợi lâu quá không thấy chú là bọn anh “bóc tem” trước đấy. Đang hò nhau cài đặt rồi.”
“Cấm chỉ!” Dương Khoa còn muốn nói nữa, nhưng phía đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp máy. Chép miệng buồn bực, hắn đút điện thoại trở lại túi quần rồi chào tạm biệt các anh chị chạy ra khỏi nhà. Đến cả dự định hỏi thăm xem mấy bà chị thấy “Angry Birds” thế nào cũng gạt phắt sang một bên, rất vội vã.
Ai bảo hiện tại Dương Khoa hắn đang thực sự háo hức trước tin tức mới nhất chứ. Bao nhiêu năm tháng qua đi rồi, cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày một trong những “bom tấn” của thế giới cũ tái hiện tại nơi đây. Tuy chỉ dưới dạng phiên bản alpha test sơ khai bậc nhất song không vấn đề gì hết, Dương Khoa biểu thị hắn vẫn rất chi là hoan nghênh sự có mặt kịp thời của nó.
“… Cơ mà trước đó vẫn phải chạy qua bộ môn truyền thông ngồi một lúc ạ. Đến chán!” Chui vào ô tô, từ từ ổn định lại tâm tình Dương Khoa chép miệng than thở đôi câu sau đó phân phó vệ sĩ Thiết lái xe mau mau.
…
Hơn một tiếng sau.
“… Như vậy thì tốt quá rồi. Vậy nhé, em sẽ chờ đợi tin tức bên chị.” Trải qua một khoảng thời gian trao đổi với nhau, xong xuôi hết thảy Dương Khoa chủ động đứng dậy tiến tới bắt tay đối tác quen thuộc của mình – cô phóng viên Thanh Hương của tờ báo eRam. Vừa rồi hai người lại ngồi thực hiện một tiết mục phỏng vấn ngắn dựa trên thỉnh cầu đến từ phía đối phương, và lần này ngoài việc cung cấp một số tin tức râu ria không mấy quan trọng ra Dương Khoa còn chiều lòng bà chị phóng viên quen thân, khi tiếp tục củng cố luận điểm trò chơi đang “hot” nhất thị trường nội địa ở thời điểm hiện tại là “Trường học ma pháp” bị đánh giá quá cao.
Đã quyết tâm dìm đối thủ xuống rồi thì nhất định phải dìm tới cùng, cho thoả lòng hả hê và cũng là để công tác phát hành “Angry Birds” thêm phần thuận lợi nữa. Sau đó hắn sẽ lại tiếp tục ẩn núp, chờ ngày “Age of Empires” xuất thế rồi sẽ ngóc đầu lên quát tháo phong vân.
“Lần nữa cảm ơn sếp Khoa vì bài phỏng vấn ngày hôm nay nhé.” Thanh Hương cười híp mắt đứng lên bắt tay Dương Khoa. Càng ngày cô càng cảm thấy chàng trai trẻ tuổi này là phúc tinh của mình, vừa tài giỏi lại vừa biết cách khuấy đảo cộng đồng bằng những phát ngôn “gây bão”. Khiến cho những đối tác thân cận như cô được lợi cực kỳ, ít nhất là bản thân mình không còn phải lo lắng chuyện chỉ tiêu viết bài đợt cuối năm này nữa rồi.
Buông tay nhau ra, Thanh Hương thu dọn đồ đạc hành nghề rồi cùng Dương Khoa rời khỏi phòng. Vừa đi cô vừa hỏi thăm đôi câu: “Mà chị Liễu hôm nay đi vắng hả Khoa? Nãy chị gọi điện mấy lần mà toàn thấy không nghe máy.”
“Chắc là vậy, em cũng không biết nữa.” Dương Khoa nhún vai đáp lại. Vốn dĩ ngày hôm nay Liễu hoàn thành có thể tiếp đón Thanh Hương thay thế hắn, nhưng không biết bà chị này đi đâu mà bộ môn truyền thông không tìm được nên mới phải nhờ cậy hắn thông qua Cẩm Tú. Và thế là Dương Khoa hắn đành phải đích thân tới gặp gỡ đối phương. Người ta đã đến tận nơi rồi không tiếp cũng ngại, chứ chưa cần nói đến chuyện hai bên còn là đối tác thân thiết của nhau nữa.
Kế hoạch trộm nghỉ một buổi ở nhà không thành có hơi buồn nhưng không sao hết, vẫn còn đó niềm vui phiên bản alpha test của “Age of Empires” ra lò để bù đắp. Hy vọng là sau hơn nửa năm làm việc chăm chỉ mấy anh em bộ môn thiết kế sẽ không khiến cho hắn phải cảm thấy thất vọng.
“Thế à.” Gật gật đầu, nhận thấy không còn chủ đề gì hay ho để trao đổi nữa Thanh Hương bèn dứt khoát nói lời chào tạm biệt ông chủ Ninja Studio. Về phần Dương Khoa, sau khi lấy cớ công việc bận rộn hắn phân phó một người nhân viên thay mặt mình đưa tiễn Thanh Hương ra về. Kế tiếp, hắn xoay người rảo bước thật nhanh tới phòng làm việc của bộ môn thiết kế cách đó không xa.
Muộn quá rồi, không biết mấy anh em đã test trò chơi chưa nữa. Chẳng may mất suất “bóc tem” thì tiếc nuối cùng cực a!
“HÊÊÊ LÔ xin chào tất cả các anh em!” Đẩy cửa vọt vào, trông thấy cả đám người đang đứng lố nhố tụ lại một chỗ Dương Khoa lập tức cất giọng chào hỏi rõ to, mặt mày hớn hở như vừa mới bắt được vàng vậy.
“Dạ chào sếp ạ.”
“Chào sếp Khoa.”
“Uầy, sếp hôm nay trông phởn thế nhỉ?”
“Suỵt, bé cái mồm. Cứ thấy sếp dễ tính là nói xấu, tôi cũng đến chịu ông đấy.”
“Dẹp ra cho sếp đi vào kìa, ý thức một tý.”
Trông thấy sếp đến đám nhân viên bộ môn thiết kế biết ý lập tức đứng lui về phía sau, để lại một Thiếu Hoàng ngồi chính giữa cau mày nhìn màn hình máy tính. Nghe thấy tiếng Dương Khoa, anh lập tức giơ tay lên vẫy gọi:
“Sao lâu thế chú Khoa? Cứ tưởng chú đến ngay làm anh em đợi mãi. Mau tới đây xem thành quả của mọi người có vừa ý chú không này.”
“Tự dưng có chút việc bên bộ môn truyền thông chứ không thì em cũng qua ngay đấy.” Dương Khoa hàm hồ cho qua chuyện, bước lại gần chỗ Thiếu Hoàng ngồi hắn đánh mắt nhìn vào màn hình rồi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ớ, sao vẫn setup cái gì đây anh Hoàng? Chưa chơi thử được hả?”
“Chưa. Vừa mới rồi định “bóc tem” thay chú thì mạng mọt tự dưng lại lên cơn dở hơi. Thế là cả đội lại phải hò nhau tập trung sửa chữa, mất hết cả hứng. ┐( ̄ヘ ̄)┌ “
“Giờ ngon lành rồi chứ?”
“Chưa biết, bây giờ anh mới thử khởi chạy lại.” Đoạn Thiếu Hoàng đưa tay bấm phím lạch cạch vài cái. Theo thao tác của anh, một thanh tiến độ lập tức xuất hiện rồi bắt đầu chạy trên màn hình máy tính. Vài giây sau, thanh tiến độ đạt đến nấc 100% rồi biến mất, thay vào đó là một đống bảng dữ liệu khó hiểu cùng một dấu tích màu xanh lá cây thân thiện hiện lên. Chỉ chờ có thế mấy anh em nhân viên đứng sau lập tức reo hò xoa tay xoa chân, từ dáng dấp của bọn họ có thể đoán được nỗ lực sửa chữa kết nối mạng đã đem lại thành quả như mong đợi.
“Vậy là êm đẹp rồi đấy hả anh Hoàng?”Dương Khoa lên tiếng hỏi lại lần nữa cho chắc cốp.
“Ừ.”
“Tốt lắm, cuối cùng em vẫn phải là người “bóc tem” thôi. (`∀´) Số phận nó đã định rồi…. Có máy nào có bộ cài phiên bản alpha nữa không nhỉ, hay chỉ có mỗi máy anh Hoàng….”
“Có đây Khoa ơi, lại đây mà ngồi test này.” Trọng Lâm nghe thấy vậy lập tức gọi Dương Khoa chuyển tới góc làm việc của mình, nơi giờ phút này cũng có vài ba người tụ tập xung quanh.
“Ô sờ kê luôn!” Mượn một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, Dương Khoa quan sát chăm chú giao diện sơ khai của phiên bản alpha trước mặt rồi lên tiếng đánh giá: “Ái chà, giao diện nhìn trông “ổn áp” ra phết. Màu sắc tao nhã, bố cục phù hợp…. Mới chỉ có hai chủng tộc Việt Nam Trung Quốc thật đấy à?”
“Vâng thưa sếp¸ trước mắt mới chỉ có hai chủng tộc này là được xây dựng hoàn thiện nhất, thích hợp nhất cho khâu thử chơi thôi ạ.” Ở bên cạnh Định nhanh miệng trả lời.
“Tiến độ có hơi chậm nhỉ.” Băn khoăn cân nhắc một lúc Dương Khoa lựa lời thúc giục: “Mấy anh em cố gắng đẩy nhanh tiến độ hoàn thiện chủng tộc lên một chút, đừng để bị tụt lại so với kế hoạch đã đề ra.”
“Dạ vâng sếp cứ yên tâm.... Thực ra thì công việc đang được triển khai hết sức thuận lợi đấy ạ, với việc xây dựng và củng cố nền móng chung của các chủng tộc trước thì càng về sau tiến độ hoàn thiện các chủng tộc sẽ càng trở nên nhanh chóng. Khả năng tụt lại so với kế hoạch đề ra hầu như bằng không đó sếp.”
“(Gật đầu) Được vậy là tốt nhất.... Anh Hoàng đâu, mạng ngon rồi làm thử một ván chọi nhau cùng em đi xem nào! ( ̄▽ ̄)-Ψ ”
“Đây đây đây. Chú cứ yên tâm làm gì có chuyện anh để chú test một mình chứ? ( ̄~ ̄) Chọn chủng tộc đi, anh Việt Nam chú “Trung Cuốc” ok?”
“A ghê, tinh thần yêu nước cao nha. Nhưng Việt Nam đánh 1 vs 1 không ăn được ai đâu, em cho anh cơ hội chọn lại đó anh Hoàng.”
“Không sao, một thiên tài từng làm mưa làm gió trong “Quê hương rồng thiêng” như anh chấp một tay mơ như chú cũng là lẽ thường tình mà. Sẵn sàng đi rồi quẩy thôi.”
“Đù, tay mơ cơ đấy. Chờ xem.” Dương Kboa bẻ khớp ngón tay răng rắc trước khi cầm chuột nhấn sẵn sàng. Ông anh lập dị này thành công trong việc khiêu khích hắn rồi đấy, hôm nay không đánh cho Thiếu Hoàng tan tác nát xác thì hắn đổi sang họ Trương của ông anh luôn!
“Trận thư hùng bắt đầu rồi bay ơi!”
“Bỏng ngô coca đây, mại dô!”
“Nào đừng chen lấn! Ngã giờ.”
“Vào rồi kìa. Tất cả trật tự!”
Trận đấu bắt đầu, đám đông nhốn nháo tức thì trở nên yên tĩnh. Còn Dương Khoa thì nhanh chóng dồn hết sự tập trung của mình vào khung cảnh trò chơi vừa lạ vừa quen trước mặt. Chỉ thấy ở trên đó, một tòa nhà chính – Town Center thô sơ nhếch nhác tọa lạc trên nền cát vàng cùng với sáu đơn vị nông dân đứng tản mát mỗi người một phương. Xung quanh tòa nhà chính là một vài cái cây lẻ bóng cùng một đơn vị quân ngựa dò – Scout Cavalry ghì cương đợi lệnh.
Bố cục quen thuộc quá đỗi với một fan hâm mộ lâu năm của trò chơi như Dương Khoa. Còn về phần lạ lẫm, đương nhiên là tất cả mọi thứ từ nhà cửa cho đến đơn vị quân dân trông đều có phần khác biệt so với những gì đọng lại trong trí nhớ của hắn. Nhưng sự khác biệt ấy mang ý nghĩa tích cực, bởi vì chúng trông sống động ưa nhìn hơn hẳn phiên bản trò chơi tại thế giới cũ, và quan trọng nhất là không hề gây phản cảm trong lòng những người chơi kỳ cựu như hắn chút nào.
Được đấy! Niềm hứng khởi một thời lại được khơi lên rồi.
Phút giây thưởng lãm qua đi, cơ hồ không cần suy nghĩ Dương Khoa cho ngay bốn nông dân đi đốn hạ cái cây nằm gần tòa nhà chính nhất. Còn lại hai nông dân hắn cho đi xây một căn nhà tăng giới hạn dân số - House, đồng thời “vẩy chuột” điều ngựa dò chạy khắp khu vực lân cận để tìm cừu, lợn rừng hay bụi quả. Giai đoạn đầu trận đấu thì hai tài nguyên gỗ và thức ăn là hai tài nguyên quan trọng bậc nhất, gỗ dùng để xây nhà còn thức ăn dùng để tạo thêm nông dân “làm ăn” nên cần phải được ưu tiên khai thác trước.
“… Chờ chút, không có lệnh thực hiện chuỗi hành động liên tiếp à?” Mắt thấy ngựa dò chỉ đi một quãng rồi ngừng lại thay vì đi theo lộ trình vòng tròn mà bản thân vừa cầm chuột vẽ ra, Dương Khoa nhíu mày phân phó các thành viên đứng sau: “Có ai rảnh rỗi ghi giúp một số điểm cần cải thiện chỉnh sửa này.”
“Có anh đây rồi, sếp Khoa cứ đọc đi.” Chỉ thấy đứng bên cạnh Định và Trọng Lâm, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước Hiền lập tức lôi ra một chiếc máy tính bảng sắp sẵn trên tay.
“Ok, ghi cho rõ này: bổ sung lệnh thực hiện chuỗi hành động liên tiếp thông qua việc giữ nút Shift, với điều kiện chúng phải cùng phục vụ cho một mục đích cụ thể.... Trước mắt tạm thế đã, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn.”
“... Ok sếp.” Mặc dù nội dung Dương Khoa đưa ra khá lạ lẫm, không thấy có trong bản thảo chế tác trò chơi song Hiền vẫn làm đúng theo lời sếp dặn. Anh hiểu giờ phút này không phải lúc thắc mắc, cứ ghi chép cho đầy đủ chính xác đi đã rồi sau này hẵng bàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT