Dương gia, một ngày trung tuần tháng mười một.

“... Ừ hứ.... Ừ hừ.... Vậy được, lát nữa em sẽ đến công ty ngay. Chị cứ bảo người ta đợi em chút, nếu cần thiết thì cứ cho bộ môn truyền thông trao đổi với người ta trước cũng được. Thế nhé.”

Cúp điện thoại, Dương Khoa xoay người đối diện với Dương Trạch lên tiếng giãi bày: “Chán quá bố ạ, định trốn ở nhà một hôm để chuyện trò với bố và các anh thì công ty con lại có việc đột xuất mất rồi. Không tới không được.”

“Không sao.” Dương Khoa còn muốn nói nữa nhưng Dương Trạch hiểu rõ ý tứ của đứa con lập tức cắt lời ngay: “Mai là chủ nhật ngày nghỉ chung tha hồ mà chuyện trò. Thế nhưng từ từ hẵng đi đã, để bố nói nhanh mấy câu liên quan đến chuyện của con.”

“Vâng.”

“Thứ nhất, như ban nãy bố vừa mới nói tối hôm qua bố và cụ Trí lại ngồi nói chuyện về công ty của con. Ý tứ của cụ vẫn giống như hôm họp họ mấy tuần trước thôi, cụ hy vọng công ty của con có thể tiếp tục tạo điều kiện giúp đỡ dòng họ nhà mình. Mà bố thì bố chỉ có thể trả lời chung chung chứ không thể thay mặt con khẳng định chắc chắn, vì dù sao công ty cũng là công ty của cá nhân con.”

“À vâng, thế nhưng ý tứ “tiếp tục tạo điều kiện” của các cụ nó là gì hả bố? Các cụ muốn con tiếp tục nhận người trong họ vào làm việc tại công ty?” Dương Khoa hỏi lại với vẻ đăm chiêu hiện lên trên khuôn mặt. Đợt họp họ vừa rồi như thường lệ hắn lại trở về nhà tụ hội theo lệnh của bố mẹ, và lần này thay vì kín tiếng như hai năm trước đó hắn đã lên kế hoạch chơi một vố bất ngờ, khiến cho cả dòng họ Dương phải ngỡ ngàng.

Biết được với xu thế tăng trưởng ngày càng mạnh mẽ của mình Ninja Studio sẽ khó có thể tiếp tục “im lặng phát tài” trong mắt thành viên dòng họ được nữa, Dương Khoa hắn đã nhờ cậy bố mình lên chỗ ông cụ Mưu Trí báo cáo sơ qua về thành tích ăn nên làm ra của công ty, đồng thời nghe theo bố đóng góp một khoản “nho nhỏ” vào quỹ chung. Mục đích của hành động này một phần là để tri ân cùng duy trì sự lớn mạnh của dòng họ, còn lại thuần tuý là để khoe khoang cho dòng họ thấy được rằng con cái nhà Dương Trạch không có ai là kẻ tầm thường hết.

Mặc dù trước đó đã khoe mấy lần rồi nhưng chẳng sao, cái này có khoe đến vạn lần cũng được. Không chỉ Dương Khoa mà các thành viên còn lại trong gia đình hắn đều cảm thấy như vậy chẳng có vấn đề gì.

Nghe con cháu báo tin vui đương nhiên là ông cụ Trí mừng rỡ ra mặt. Hệ quả là tại ngày họp họ thành tích Ninja Studio đã đạt được suốt một năm qua chính thức hiện diện trong bài phát biểu dài lê thê của ông cụ, tuy nội dung chỉ được tóm lược vắn tắt song cũng đủ để khiến cho thành viên cả họ choáng váng một phen. Bên cạnh đó số tiền đóng góp vào quỹ khuyến học của dòng họ dưới danh nghĩa Ninja Studio cũng được tuyên bố công khai, khiến cho tất cả những người có mặt tại hiện trường có cảm giác vi diệu cực kỳ.

Thanh niên hai mươi tuổi gây dựng thành công cả một cơ nghiệp đã đành, giờ lại còn dư tiền đóng góp cho sự phát triển chung của cả dòng họ nữa. Không ngờ mới có vài năm thôi mà thằng con út nhà Dương Trạch đã giàu có đến vậy.

Khỏi phải nói, ngày hôm đó Dương Khoa lại một lần nữa trở thành tâm điểm của cả họ. Chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp phản ứng điên cuồng của các thành viên dòng họ Dương sau khi biết tin. Lần này thì không mập mờ bày tỏ hay “bắn tin” thông qua nhị vị song thân nữa, rất nhiều người trong số họ tìm đến hắn đặt thẳng vấn đề muốn có một suất làm việc, hoặc là xin cho người thân con cháu một suất làm việc tại Ninja Studio luôn.

Âu cũng là bởi nếu so với những sự lựa chọn mà bọn họ đang có thì sự lựa chọn mang tên Ninja Studio mê người hơn hẳn, người đứng đầu cũng là con cháu trong nhà chứ chẳng phải kẻ xa lạ gì. Chưa kể hiện tại những Dương Viễn, Dương Khang cùng một số thành viên khác trong dòng họ đang sống và làm việc thoải mái cực kỳ tại công ty trò chơi của người em họ, có vài ví dụ nhãn tiền như vậy thì đỏ mắt cũng là lẽ thường.

Trước tình huống xảy đến bất ngờ, Dương Khoa rất tỉnh táo thực hiện kế sách “hoãn binh” với lý do Ninja Studio hiện đang kín người hết chỗ không thể tuyển thêm bất kỳ ai. Chiêu số này đương nhiên là hiệu quả vô cùng trong việc “giải tán đám đông”, thế nhưng điều đó không ngăn được việc người trong họ chuyển sang đánh tiếng với cánh cụ Trí để chen được chân vào Ninja Studio giống như hồi đầu năm. Làm gia đình hắn thời gian gần đây mỗi khi rảnh rỗi không thể không mang chuyện này ra thảo luận nội bộ, tựa như bây giờ vậy.

“Ừ, chỉ nhận người thôi. Sao, thế con nghĩ là các cụ có ý đồ khác?” Dương Trạch trầm giọng hỏi lại.

“... Đại khái là thế bố ạ, con tưởng các cụ muốn tiến thêm một bước đem công ty của con nhập vào sản nghiệp chung của cả họ hay gì đó, giống như hồi đầu năm bố con mình từng chuyện trò ấy.”

“À, việc nhập công ty của con vào sản nghiệp chung của dòng họ mình chắc không thể thực hiện được đâu…. Ít nhất trong tương lai gần là không thể, bởi vì khi trước con nói rất đúng: dòng họ nhà mình không có mấy người thông thạo cái lĩnh vực ờ… trò chơi này hết. Họ chỉ biết là con kiếm tiền nhanh như đi ăn cướp thôi, làm gì có ai đủ năng lực để chèo lái cơ nghiệp như con? (cười lắc đầu)”

“Hiện giờ đỡ hơn rồi bố ạ. Có nhiều gia đình thấy em Khoa phát tài bắt đầu nghiên cứu ngành trò chơi kỹ lắm, lại còn định hướng cho con cháu theo đuổi nữa.” Ngồi ngay bên cạnh hai bố con Dương Trạch Dương Khoa, sau khi thì thầm chuyện trò với Dương Chính vài câu Dương Tâm đột nhiên lên tiếng xen vào: “Công nhận em Khoa ghê gớm thật, khai phá ra cả một hướng đi mới cho dòng họ mình chạy theo.”

“Ùi ghê gì đâu anh Tâm…. Mà cái ngành trò chơi này phức tạp ra phết đấy chứ không có ngon lành như mọi người tưởng đâu ạ. Chẳng qua trường hợp của con… hơi gặp may tý thôi. Theo quan điểm của con thì, để mà người trong họ nhà mình có đủ năng lực dấn thân vào ngành trò chơi chắc phải đợi thêm vài năm nữa may ra.” Nghe bố nói vậy Dương Khoa triệt để yên tâm. Thật lòng mà nói hắn chỉ sợ các cụ trong họ vẫn muốn nuốt gọn cơ nghiệp mà hắn phải vất vả vô cùng mới sáng lập nên mà thôi, chứ chuyện tuyển dụng người trong họ vào làm việc thì bình thường. Cứ dựa theo nguyên tắc cũ mà làm việc: hết suất làm việc cương quyết không tuyển thêm, mà một khi tuyển thì cũng chỉ tuyển người có năng lực và phù hợp với công ty. Không thì dẹp hết, kể cả máu mủ ruột rà cũng không ngoại lệ!

Có hơi mang tiếng vô tình nhưng Dương Khoa tuyệt không chùn bước. Cùng lắm thì bị mọi người nói này nói nọ là cùng, mà cái này thì hắn biểu thị chả thấm vào đâu. Làm trong ngành trò chơi mà đến ải búa rìu dư luận cũng không vượt qua nổi thì tốt nhất là nên chọn nghề khác cho nhanh.

“Cơ mà đến giờ con vẫn thấy khó hiểu bố ạ.” Lần này đến lượt Dương Chính lên tiếng: “Hồi đầu năm em Khoa nhà mình đã tuyển dụng một đống người rồi, sao bây giờ lại rộ lên thêm một đống người nữa vậy? Thanh niên rỗi việc dòng họ nhà ta đâu ra mà lắm thế?”

“Rỗi gì đâu, chẳng qua là đứng núi này trông núi nọ thôi. Với cả bậc phụ huynh nào chả muốn con cái mình sống tốt hơn hả mấy đứa? Đến bố mẹ đây cũng chẳng khác gì đâu.” Dương Trạch hiếm thấy chia sẻ vài câu thật lòng với mấy đứa con.

“Thế nhưng con vẫn phải thông báo tin buồn là công ty của con không còn bất cứ vị trí nào trống nữa bố ạ. Vị trí chủ chốt thì lại càng không.” Cảm thấy không cần thiết phải dây dưa thêm nữa Dương Khoa quả quyết: “Bây giờ chỉ có nước mở chi nhánh mới thì công ty của con mới có thể tuyển thêm người, nhưng chuyện mở chi nhánh mới này cũng chỉ đang dừng lại ở khâu trù tính chứ chưa thể thực hiện được ngay. Với cả chi nhánh mới chắc chắn sẽ không mở ở đây mà sẽ mở ở trong Nam hay thậm chí là cả nước ngoài, nếu người họ nhà mình muốn vào làm thì phải xác định sẵn tinh thần làm việc xa nhà xa quê đấy.”

“Chiêu đuổi khéo hay đấy.” Ông anh kiệm lời Dương Chính chợt giơ lên ngón tay cái, khuôn mặt nở nụ cười đầy ẩn ý với Dương Khoa.

“Mở rộng quy mô trụ sở chính thì sao Khoa? Anh thấy giải pháp này hay hơn giải pháp mở chi nhánh kia nhiều, thuận tiện cho cả đôi bên.” Dương Tâm đưa ra một giải pháp khác.

“Cũng như việc mở chi nhánh, cái này bên em đang cân nhắc trù tính rồi. Mà nó còn có khả năng được thực hiện trước cả việc mở chi nhánh ấy, thế nhưng rắc rối cũng không ít.” Dương Khoa ngừng lại sắp xếp từ ngữ rồi nói tiếp: “Trong đó mấu chốt là tòa cao ốc nơi bọn em đang làm việc đã hết “đất” cho thuê, mà bây giờ đi thuê chỗ khác thì em lại không muốn vì các bộ phận tách rời nhau rất bất tiện. Di dời sang một nơi làm việc mới rộng rãi hơn thì lại càng không, vì bọn em đang triển khai một dự án lớn và cần phải dành sự tập trung tuyệt đối, cũng như đảm báo giữ kín bí mật hết mức có thể. Bây giờ mà bảo di dời trụ sở làm việc thì toang!”

“Thôi được rồi, vậy tóm lại ý tứ của con là trong tương lai gần công ty không thể nhận được thêm người nữa phải không?” Dương Trạch khoát tay chốt lại câu chuyện: “Nếu vậy thì bố sẽ lựa lời nói với ông cụ để ông cụ truyền đạt lại với người trong họ, không có ngày nào cũng bị đánh tiếng thế này bố mẹ nhức đầu lắm rồi.”

“Vâng, nhờ bố giúp con ạ.”

“Thế nhưng tiện đây bố cũng cảm thấy trụ sở công ty của con nên nâng cấp hoặc di dời sang một nơi khác tốt hơn, vì với cái đà phát triển hiện tại của nó thì vài ba tầng lầu của một tòa cao ốc không kham nổi đâu. Nếu con cảm thấy khó giải quyết thì có thể nhờ vả chị Chi hoặc là người trong họ giúp đỡ, bố không hiểu nhiều về lĩnh vực này nên chỉ có thể góp ý vậy thôi.”

“Bố yên tâm, khi nào rỗi nhất định con sẽ có lời với chị Chi.”

“Ừm.... Chuyện thứ hai là về chuyện nhà riêng cho con. Năm nay họ nhà mình có một gia đình dọn vào Nam sống để lại một căn phòng không dùng đến, vốn bố định xin cho con nhưng cuối cùng lại phải nhường nhà bác Kim vì con cả nhà bác ấy chuẩn bị lấy vợ. Bố biết là bố không hứa trước, nhưng....”

“Không sao đâu ạ, con muốn ở cùng với bố mẹ thêm vài năm nữa cơ. Chuyện ở riêng để sau này hẵng tính đi bố.” Không đợi bố mình nói hết Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ chấp thuận ngay, trong lòng bồi thêm một câu ngu gì mà chạy ra tự lập giờ này. Ở cùng bố mẹ có cơm bưng nước rót đến tận mồm không sướng hơn à? Cứ tận hưởng quãng thời gian an nhàn thêm một vài năm nữa đi đã rồi tính sau, hắn vẫn chưa quên giai đoạn kham khổ hồi mới trùng sinh đâu!

“... Tốt. Vậy thôi, Khoa đi làm đi còn mấy đứa rỗi rãi cứ ở lại chuyện trò với nhau. Giờ bố lên nói chuyện với cụ Trí luôn.” Dứt lời Dương Trạch khoan thai đứng dậy rời khỏi phòng mình để đi gặp ông cụ, còn mấy anh em Dương Khoa chuyện trò với nhau thêm đôi câu nữa rồi cũng đứng dậy nốt.

“Ai da, họp xong rồi đấy hả ba anh em?” Ngoài phòng khách, trông thấy ba anh em nối đuôi nhau đi ra Dương Uyên lập tức lên tiếng hỏi han. Ở bên cạnh cô là hai bà chị dâu Kim Chi và Hoài, mỗi người ôm lấy một cái máy tính bảng chăm chú chơi đùa. Chuyện họp hành vừa rồi của cánh đàn ông con trai đương nhiên là đàn bà con gái các cô chẳng muốn tham dự làm gì cho nhức đầu, thế nên tất cả mới ngồi tách biệt ngoài phòng khách thế này.

“Họp gì đâu, chuyện phiếm ấy mà.” Ngồi xuống ghế vòng tay ôm lấy Kim Chi Dương Tâm cười nói: “Vợ yêu của anh đang làm gì thế?”

“So tài.” Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình Kim Chi trả lời dấm dẳng. Chỉ thấy ở phía trên đó, lần lượt từng con chim đang “tung bay” giữa không trung với mục đích oanh kích đám lợn tròn vo màu xanh lá cây. Cảnh tượng không thể nào quen thuộc hơn được nữa, chính là xuất phẩm giải đố mới nhất của Ninja Studio.

“So tài? Với ai thế?”

“Với em đây này anh Tâm.” Giọng điệu dịu dàng chợt vang lên phía dãy ghế đối diện, ở bên đó cô vợ mới cưới của Dương Chính cũng đang ngồi gọn trong lòng chồng với chiếc máy tính bảng trên tay và trò chơi tương tự. Thì ra nhân lúc rỗi rãi hai bà chị dâu của Dương Uyên đã mang sản phẩm “của nhà trồng được” ra để giải trí, để rồi không biết con gà tức nhau tiếng gáy thế nào mà tiết mục giải trí trở thành thi đua xem ai vượt qua được nhiều thử thách trong trò chơi hơn thế này.

Công bằng mà nói thì giải đố không phải thế mạnh của Kim Chi, bà chị dâu trưởng này thích chơi những trò chơi casual “không não” và có tiết tấu nhanh như “Fruit Ninja” hơn. Trong khi đó thì Hoài lại như cá gặp nước khi động vào những trò kiểu dạng “Angry Birds”, tuy thao tác của cô không được nhanh nhẹn như Kim Chi nhưng lại thắng ở khoản “chậm mà chắc”. Thế cho nên chiến cuộc trước mắt đang lệch hẳn về một bên chứ không hề cân sức cân tài tý nào. Và đương nhiên rồi, là một người nóng tính và không ngại bộc lộ cảm xúc của mình Kim Chi tỏ ra bực bội cực kỳ khi thấy Hoài ung dung vượt qua hết màn chơi này đến màn chơi khác, còn bản thân mình thì phải nhìn cảnh đàn lợn cười hô hố như thể trêu tức liên tục không dứt.

“Lại thua! Trò này của em Khoa chán khủng khiếp!” Mắt thấy lại thất bại thêm một lần nữa, Kim Chi mở miệng càu nhàu sau đó dúi máy tính bảng đang cầm vào tay Dương Tâm: “Mau chơi hộ em đi. Phải vượt qua được em Hoài, không có chiều này em cắt cơm!”

Dương Tâm: (; ̄д ̄)

“Ui hi hi, lại xong thêm một phần chơi nữa rồi.” Phía bên kia chiến tuyến, Hoài khẽ reo lên vui vẻ khi thấy một loạt trang truyện minh họa nữa hiện ra. Kế đó cô lập tức quay sang khoe với chồng: “Anh Chính thấy em giỏi hông?”

“(Gật đầu) Giỏi. Đây, thưởng nè.” Một nụ hôn lập tức tìm đến đôi môi ngọt ngào của Hoài.

“... Ai nha, cái anh này.” Vươn tay dúi Dương Chính một cái cực nhẹ để đẩy anh ra, Hoài quay mặt về phía đối diện trêu đùa Kim Chi: “Ôi thế là chị Chi không chơi được phải gọi “viện quân” à? Làm vậy sao được, chị em mình đang “thi đấu” với nhau cơ mà?”

“Kệ! Bù lại thì em cũng có thể gọi Chính vào giúp đỡ đó. ( ̄ヘ ̄) “

“Thế sao được? Hai chị em mình đã cam kết rồi.... Với cả chồng em cũng không ham hố mấy trò con nít này đâu nhỉ chồng nhỉ?”

“Đương nhiên. (lại cúi đầu định hôn tiếp)”

“Nào! Không được....”

“Cam kết gì? Tầm này không có “niêm xỉ” gì nữa, chị phải thắng em bằng được Hoài ạ. Đây là vấn đề thể diện của dâu trưởng.... Nhìn em cái gì nữa? Mau chơi hộ em đi, nhanh!”

“Thiệt tình, các anh chị có thể kiềm chế một chút được không?” Đến đây không chịu được nữa Dương Uyên lên tiếng can ngăn. Đoạn cô quay người bế đứa cháu đích tôn nhà Dương Trạch nằm bên cạnh lên cưng nựng: “Có trẻ con ở đây này, cẩn thận không có dọa cháu với cả làm hư cháu nó ra. Nhỉ cháu nhỉ? Yêu quá cơ lại đây cô bế xem nào. Mau mau lớn nhanh để cô dắt đi mua kẹo nhá.~~~ (づ  ̄ ³ ̄)づ “

Cháu đích tôn nhà Dương Trạch: (◕◎◕?)

“Ha ha, mấy anh chị đúng là....” Trước khung cảnh gia đình ấm áp kẻ đứng ngoài cuộc từ nãy tới giờ là Dương Khoa chỉ còn biết phì cười. Thế rồi đúng lúc đang định tiến lại gần để hỏi thăm hai bà chị mấy câu xem có thấy hài lòng về trò chơi “Angry Birds” hay không thì điện thoại trong túi quần hắn lại đổ chuông. Bấm nút thưa máy, chưa kịp chào hỏi thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp của ông anh lập dị Thiếu Hoàng:

“Chú Khoa đâu rồi, mau đến công ty test “Đế chế” nhanh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play