Đột nhiên, có một cánh tay mạnh mẽ quàng chặt lấy eo ta, hơi thở ấm áp dán trên môi. Ta không khỏi cảm thấy an lòng, cảm giác quen thuộc nói cho ta biết, người đang ôm ta chính là Dung Sâm.

Ta ôm chặt lấy chàng như ôm cọng rơm cứu mạng, không, trên đời không có cọng rơm nào anh tuấn oai hùng như thế này.

Khoảnh khắc nổi lên mặt nước, chàng ôm ta nói: “Đừng sợ, có ta.”

Chỉ bởi câu nói trầm ổn này, chỉ bởi ánh mắt trấn định này, ta bỗng nhiên không sợ hãi nữa. Nằm giữa ranh giới sinh tử, ta đột nhiên hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất, chỉ có còn sống mới có thể có được tất cả. Rối bời trong quá khứ của chàng là hoàn toàn vô nghĩa, chỉ cần chàng vẫn thật lòng đối xử với ta, ta không cần cầu gì hơn nữa.

Dung Sâm vừa ôm ta bơi về phía hòn đảo, vừa hét về phía mặt biển: “Tất cả bơi lên đảo.”

Mọi người rối rít bơi về phía hòn đảo báu.

Người khổng lồ đã đem hết báu vật trên đảo đi, bọn họ đạp sóng quay đi, trong lúc giẫm bước, sóng biển ngập trời, âm thanh chấn động.

Dõi mắt nhìn quanh, khắp nơi toàn người là người, ta lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Mi Vũ.

“Mi Vũ! Mi Vũ!”

“Linh Lung, muội ở đây!”

Bên góc kia của hòn đảo truyền đến tiếng đáp lại của Mi Vũ.

Ta vội vàng leo lên đảo, chạy nhào tới bên đó.

Nguyên Chiêu đỡ tay nàng leo lên hòn đảo, thì ra là nàng và hắn đang ở chung một chỗ.

“Mi Vũ!” Ta ôm chặt lấy nàng, mừng quá hóa khóc, giờ này khắc này, có thể còn sống thật tốt.

Nàng không hề có một chút sợ hãi, ngược lại trong mắt lóe lên ánh sáng long lanh hạnh phúc, ngượng ngùng mà hưng phấn nói: “Vừa nãy là chàng ấy đã cứu muội đấy.”

Nguyên Chiêu tìm được Hướng Quân, hỏi: “Bệ hạ đâu?”

“Bệ hạ, bệ hạ!” Hướng Quân hướng về phía mặt biển gào thét điên cuồng.

Nguyên Chiêu xoay người nhảy thẳng xuống biển.

“Nguyên Chiêu!”

Mi Vũ đang lúc nóng lòng, gọi thẳng tên của hắn. Hắn quay đầu lại nhìn Mi Vũ, khẽ gật đầu với nàng một cái, liền bơi vào biển.

Mi Vũ quýnh đến mức giậm chân: “Sao phải đi tìm cái tên hoàng đế thối đó cơ chứ. Để hắn tự sinh tự diệt cho xong.”

Hướng Quân hung tợn tuốt bảo kiếm bên hông ra: “Câm miệng, ngươi dám đại nghịch bất đạo!”

Dung Sâm đưa tay hất văng kiếm của Hướng Quân ra, lạnh lùng: “Hướng Tả sứ, lúc này tìm kiếm bệ hạ quan trọng hơn.”

Hướng Quân hừ một tiếng, gạt kiếm chỉ vào mười mấy lính Ngự Lâm quân và Thần Uy quân vừa leo lên đảo, “Mau đi tìm kiếm bệ hạ, mau!”

Thần Uy quân ơ hờ làm thinh, mấy Ngự Lâm quân đi theo Hướng Quân đã nhảy xuống biển, Hướng Quân quay đầu nhìn Thần Uy quân đầy oán hận. Những Thần Uy quân kia không hề sợ hãi. Ta có một cảm giác kỳ lạ, đó là thủ lĩnh trong lòng họ từ trước đến giờ đều không phải là Sưởng đế, mà là Nguyên Chiêu.

Nhưng mà điều khiến ta không ngờ là Dung Sâm cũng theo Hướng Quân nhảy xuống biển, chàng cũng muốn đi tìm Sưởng đế sao?

Ta rất đỗi bất ngờ. Nguyên Chiêu luôn trung thành, xuống biển cứu Sưởng đế cũng không lấy làm lạ, nhưng Dung Sâm sao lại cũng phải liều mình đi cứu hắn? Lẽ nào bởi vì bề ngoài của Sưởng đế quá giống sư phụ hồi hai mươi năm trước, vậy nên chàng yêu ai yêu cả đường đi, nguyện vươn tay giúp đỡ?

Vừa nghĩ đến vấn đề dung mạo giống nhau, ta lại lập tức nhớ lại người giống mặt giống tên với ta kia, khúc mắc trong lòng lại xuất hiện. Ta lắc đầu, ép buộc mình không được nghĩ đến nữa.

Mi Vũ vắt nước trên y phục, lầm bầm: “Sao lại phải đi cứu tên hoàng đế thối đó cơ chứ. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do hắn gây ra, tham của không nói, còn không biết tự lượng sức mình.”

“Hôm nay coi như cho lão ta biết được mùi vị mạng như kiến hôi là thế nào.”

Mi Vũ cười, “Cái này gọi là kẻ tiện có ngày tàn, mong sao ông Trời đem hắn đi luôn đi.”

Lần lượt lại có không ít Thần Uy quân và Ngự Lâm quân bò lên đảo. Bây giờ người khổng lồ đã biến mất ở cuối chân trời, khói mù như mây đen tản đi, bầu trời lại sáng trở lại.

Đảo nhỏ chật ních người may mắn sống sót. Nhưng trừ một thân quần áo ướt nhẹp, tất cả đều là hai bàn tay trắng. Toàn bộ thuyền bè cũng những thứ khác đều đã bị người khổng lồ ném xuống biển. Cảm giác vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết nháy mắt liền biến mất, mọi người tuyệt vọng nhìn từng con thuyền dần chìm vào đáy biển, ai cũng biết, sự sống lúc này, thật ra thì cách cái chết rất gần. Ở nơi biển khơi mênh mông bát ngát này, không có lương thực, không có nước uống, may mắn sống sót được bây giờ chẳng qua cũng chỉ là trì hoãn cái chết thêm mấy ngày mà thôi.

Nỗi tuyệt vọng đáng sợ khiến mọi người đều rơi vào tĩnh mịch.

Dung Sâm cùng Nguyên Chiêu bơi trở lại, dưới nách Nguyên Chiêu kẹp theo Sưởng đế, còn Dung Sâm nâng chân của hắn. Hướng Quân mệt mỏi kiệt sức leo lên bờ, nằm dài trên đất, sắc mặt xám trắng. Còn Sưởng đế, nhìn qua như đã chết rồi.

Ta chưa từng thấy hắn nhếch nhác như thế. Búi tóc tán loạn, sắc mặt xanh trắng.

Nguyên Chiêu dùng tay ấn lên ngực hắn, tất cả mọi nguiowf đều nhìn chằm chằm Sưởng đế, vẻ mặt không rõ.

Ta thầm nghĩ, trừ Nguyên Chiêu và Dung Sâm, có mấy người thật lòng mong hắn sống sót?

Nếu một người sống sót nhưng tất cả mọi người đều mong hắn chết, sống như vậy còn có ý nghĩa gì?

Sưởng đế bỗng cử động, nghiêng đầu, nôn ra một ngụm nước lớn. Tiếp, hắn thở hổn hển, sau đó ho kịch liệt. Ta hơi thất vọng, hắn vẫn còn sống.

Hướng Quân cực kỳ vui mừng: “Bệ hạ, rốt cuộc bệ hạ cũng tỉnh.”

Sưởng đế từ từ mở mắt ra, nhìn sang Nguyên Chiêu nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh.

“Phái người vớt quan tài Minh Tuệ.”

Tất cả mọi người giật mình, Sưởng đế này bị nước biển thấm vào não rồi à?

Hướng Quân sầu khổ: “Bệ hạ, quan tài bây giờ đã chìm vào đáy biển, không thể nào vớt được nữa.”

Huyền Vũ cũng nói: “Bệ hạ, Hướng Tả sứ nói phải. nước biển sâu không lường được, chúng ta lại không có bất kì công cụ nào, làm sao vớt được?”

Sưởng đế trừng mắt nhìn không trung, trầm mặc không nói.

Ta vẫn luôn hoài nghi tình cảm của Sưởng đế đối với Minh Tuệ, nhưng vào giờ phút này, mọi nghi ngờ đều tan biến. hắn thật sự là một bạo quân, đối với người người trong thiên hạ đều vô tình vô nghĩa, duy chỉ có tình ý đối với Minh Tuệ là sâu đậm vô cùng.

Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy, búi lại tóc, lại khôi phục dáng vẻ uy nghiêm kiêu căng như quá khứ.

“Dung Sâm, những người khổng lồ kia là ai?”

Dung Sâm nói: “Theo những gì trong sách viết thì bọn họ chính là người Long Bá. Theo ghi chép của sách cổ, Quy Khư vốn có năm tòa núi thần, Đại Dư, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu và Bồng Lai. Lúc đầu những tòa núi thần trôi tới trôi đi trên biển, Thiên đế liền phái mười lăm con Thần Ngao xuống, mỗi đội năm con, thay nhau dùng đầu chống đỡ Thần Sơn, để nó không bị trôi đi nữa. Người Long Bá câu đi sáu con Thần Ngao, vậy nên Đại Dư và Viên Kiệu liền bị sóng biển đánh trôi đi, hiện tại chỉ còn lại ba tòa núi thần, Phương Bình, Doanh Châu và Bồng Lại. Vậy nên mới gọi là Thập Châu Tam Đảo.”

Sưởng đế yên lặng lắng nghe, hồi lâu mới ừ một tiếng.

“Tất cả xuống nước vớt đồ, có thể mò được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Trên mặt biển đã có vài kiện hàng nổi lên, mọi người tới tới lui lui vài hồi, vớt lên được ít đồ, đáng tiếc đều là quần áo. Sắc mặt của mọi người theo ánh tà dương dần lặn về phía Tây cũng dần trầm xuống.

Mi Vũ nắm chặt tay ta, ngây ngốc nhìn Nguyên Chiêu, trong mắt dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

Ta biết giờ này nàng đang nghĩ gì, dựa vào tính tình chí tình chí nghĩa của nàng, nàng sẽ cảm thấy có thể cùng người mình yêu chết chung một chỗ hoàn toàn không có gì tiếc nuối. nhưng mà ta? Tại sao trong lòng ta lại chua xót khổ sở thế này?

Ta lặng lẽ nhìn về phía Dung Sâm.

Chàng hướng về phía biển rộng, nâng tiêu lên. Ống tiêu xanh biếc càng làm nổi bật lên dung nhan thanh nhã tuấn mỹ của chàng, y như một bức họa.

Giai điệu quen thuộc của bài hát Trở về lại vang lên trong cảnh chiều hôm.

Hv thở dài: “Giờ này mà Dung đại nhân còn có tâm tình thổi tiêu, giống thế ngoại tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian thật đấy.”

Dung Sâm buông tiêu xuống, cười nhạt, quay đầu lại nói với Sưởng đế: “Bệ hạ, nếu lát nữa Giao nhân có xuất hiện, xin bệ hạ hãy quỳ xuống khẩn cầu Giao nhân một chuyện.”

Sưởng đế sững sờ: “Có ý gì?”

“Bệ hạ còn nhớ Mị Sinh không?”

“Đương nhiên.”

Dung Sâm gật đầu, chợt mở miệng nói một câu cực kỳ ly kỳ cổ quái, ô ô a a, ngữ điệu uyển chuyển.

Sưởng đế hỏi: “Đấy là cái gì?”

“Mị Sinh hiểu được ngôn ngữ của chim muông, cũng hiểu được ngôn ngữ của Giao nhân, thần từng học mấy câu, nghĩa của câu này là xin Giao nhân vớt cho một con thuyền.”

Sưởng đế bật dậy, mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên.

“Thật sao?”

Dung Sâm gật đầu.

Tất cả mọi người kích động.

“Nói thêm với Giao nhân để bọn họ vớt thêm ít đồ ăn nữa.”

“Đúng đúng, vớt thêm vài thứ nữa, đồ dùng đồ ăn cũng vớt hết lên.”

Dung Sâm khẽ thở dài: “Bệ hạ không nên ôm hy vọng quá lớn. Chỉ mong Giao nhân còn có thể nhớ đển phần tình ý hai mươi năm trước, cũng chỉ mong sao họ không ghi thù.”

“Là sao?”

“Bệ hạ có tướng mạo rất giống một vị bạn cũ của thần, mà huynh ấy vừa hay đã từng cứu thủ lĩnh Giao nhân. Giao nhân kia nhớ tình bạn cũ, từng đến gần thuyền rồng thăm cố nhân, tiếc là lại bị bệ hạ bắt lên thuyền, suýt nữa giết chết. Vậy nên thần e lần này những Giao nhân kia chưa chắc sẽ chịu trợ giúp bệ hạ.”

Sưởng đế nghe xong, mặt lộ vẻ lúng túng, hồi lâu mới hừ: “Bất luận là như thế nào thì cũng phải thử một lần, lẽ nào tất cả phải ở trên đảo chờ chết hay sao?”

Ta nhìn mấy viên trân châu tán lạc trên đất, cười biếm: “Bệ hạ đói bụng không ngại thì ăn chút trân châu kia kìa, nó còn có công hiệu làm trắng da nữa đấy.”

Sưởng đế nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn. Có đôi lời ta nhịn chưa nói, nếu không phải lão nhân gia ngài nổi lòng tham, lại cố chấp tự phụ không lượng sức mình thì nào có xảy ra kiếp nạn này?

Bóng đêm dần dần dày đặc. Mặt biển đột nhiên sáng lên, ban đầu ta còn cho là sao băng, nhưng theo ánh sáng càng lúc càng nhiều, cuối cùng có một bóng đẹn nhẹ nhàng xuất hiện.

Dung Sâm đứng lên.

Bóng đen kia dừng lại trên mặt biển, một thân áo đen không chút lay động, tựa như gió mãi mãi không thổi đến người hắn. Nhìn là cờ đen trong tay hắn, ta chợt nhớ ra, hắn chính là quỷ sai Tiêu Ly. Trong nháy mắt, sau lưng ta dâng lên một luồng khí lạnh.

Hắn nhìn Dung Sâm, vẫn là một câu thăm hỏi lạnh lùng vô tình như cũ: “Đã lâu không gặp.”

Dung Sâm thở dài: “Gặp ngài thì chỉ có một chuyện, cho nên không gặp ngài là tốt nhất.”

Tiêu Ly không nói một lời, đón mặt biển, mở lá cờ. Người trên đảo chỉ có mình ta và Dung Sâm có thể nhìn thấy hắn, mọi người chỉ thấy Dung Sâm lẩm bẩm nói một mình, không hề biết giờ phút này trong biển đang có vô số vong hồn.

Dần dần, mặt biển hiện lên vô số điểm sáng như lưu huỳnh, nhẹ nhàng bay về phía lá cờ đen kia.

Tiêu Ly thu hồ lá cờ, gật đầu với Dung Sâm một cái liền quay người bay đi.

Dung Sâm khẽ nói, “Hẹn gặp lại”.

Tiêu Ly bỗng dừng lại, ngoảnh đầu, mặt không thay đổi đáp một câu: “Mấy ngày nữa gặp lại.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Dung Sâm chợt biến, ta cũng không phản ứng kịp, ý của Tiêu Ly là gì, mấy ngày nữa sẽ lại có người chết ư?

Tâm tình của ta chìm xuống. Nếu như Giao nhân không chịu giúp một tay, không có nước, không có thuyền, không có lương thực, kết cục của bọn ta đã có thể đoán ra được.

Gương mặt Dung Sâm đầy nghiêm túc, chàng lại nâng tiêu lên thổi, giai điệu thanh u phiêu tán trong chiều hôm, như làn khói mù quấn lấy biển khơi.

Mọi người trông mong mòn mỏi, chờ Giao nhân xuất hiện. Tâm trạng thấp thỏm bất an của Sưởng đế hết sức rõ ràng. Nếu Giao nhân không chịu giúp một tay thì cũng chỉ có thể oán do ngày đó hắn quá ngoan tuyệt.

Cuối cùng trên mặt biển cũng nổi lên tiếng ca của Giao nhân, hòa với tiếng tiêu kẻ xướng người họa. Trăng sáng lên cao, ánh sáng trong trẻo dập dờn trên sóng biển, những đốm nhỏ nhảy múa như những tinh linh trong gió, tiếng tiêu thanh nhã, tiếng ca ngâm nga, triền miên bồi hồi trong ánh trăng. Nếu không phải bụng đang sôi ùng ục, người đang ướt rét lạnh, cảnh này có thể coi như tiên cảnh.

Huyền Vũ khẽ nói: “Bệ hạ, họ đến rồi.”

Sưởng đế thầm đọc lại câu tiếng Giao Dung Sâm vừa dạy.

Dần dần, những Giao nhân kia tụ lại quanh hòn đảo.

Thủ lĩnh Giao nhân dùng đôi mắt màu lam lẳng lặng nhìn Sưởng đế, lần này nàng không tiến lại gần, chỉ đứng từ một đoạn không xa nhìn Sưởng đế.

Trong lòng ta chợt rất khó chịu. Bởi vì ta biết, thứ nàng nhìn không phải Sưởng đế mà là một đoạn tình cảm vô vọng, một đoạn hồi ức đẹp đẽ mà thê lương, một đoạn khoảng cách không thể nào vượt qua.

Sưởng đế quỳ một chân xuống, nhìn về phía thủ lĩnh Giao nhân lớn tiếng nói vang câu nói kia, tiếng vọng vấn vít không ngừng trên biển xanh.

Thủ lĩnh Giao nhân không phản ứng, ngừng chốc lát, Giao nhân liền tản ra.

Sưởng đế vội hỏi Dung Sâm: “Họ đồng ý không?”

Dung Sâm lắc đầu: “Thần không biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play