Sáng sớm hôm sau dậy, Mị Sinh nhăn nhó vội vàng tới tìm ta, “Đại sư phụ, con thật sự mọc dài lông ra rồi.”
Ta tò mò kích động: “Để ta xem.”
Mị Sinh cởi áo ngoài ra, quả nhiên, hai chiếc cánh nhỏ trên lưng nó đã mọc ra những chiếc lông màu vàng, nhung nhung như lông gà con mới nở, vàng
óng mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Ta cố ý than thở: “Chao ôi, lông vũ khí thế quá, đẹp lấp lánh kim quang thế này mà bay lên thì con sẽ như thần Mặt Trời mất.”
“Thật ạ?” Mị Sinh mím môi, điệu bộ nửa mừng nửa lo trông rất đáng yêu.
“Sư phụ không lừa con đâu, nhìn đẹp lắm thật mà.” Ta mặc lại áo cho nó, đôi cánh cứng lên rồi, lưng nó trông càng gù hơn, phình căng hết sức quái
dị. Xem ra ta phải đi đặt mua cho nó vài bộ quần áo đặc biệt, chờ lông
cánh của nó dài đủ hẳn thì để nó lộ ra ngoài, lúc nào nó muốn bay lên
cũng được.
Nghĩ đến khoảnh khắc đó, ta vô cùng hưng phấn mong đợi, bởi vì cất cánh bay cao thật ra chính là mơ ước của con người.
Ta dẫn Mị Sinh cùng Mi Vũ ra khỏi phủ, vừa khéo lại đụng phải Nguyên Chiêu ngay ngoài cổng chính.
Hai mắt Mi Vũ lập tức sáng bừng, chăm chăm vào hắn.
Nguyên Chiêu cố ý tránh né tầm mắt nàng, chỉ chào hỏi ta. Mi Vũ lại không hề
ngần ngại, nhìn thẳng hắn: “Cuối cùng ngài cũng chịu về, hại ta phải đợi ngài cả một đêm.”
Nội hàm của câu này thật sự quá phong phú,
mấy thân binh đứng sau Nguyên Chiêu đồng loạt trợn mắt, lại đồng loạt
cười đầy ngụ ý, chỉ vì sợ uy nghiêm của Nguyên Chiêu mà không dám ồn ào
cười to.
Sắc mặt của Nguyên Chiêu đương nhiên không cần phải nói.
Mi Vũ vẫn không nhìn ra, vẫn nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu, phất tay đuổi
ta: “Linh Lung, tỷ dắt Mị Sinh đi trước đi, muội với Tướng quân có
chuyện phải làm.”
Ta nén một bụng cười, gật đầu liên tục.
Nguyên Chiêu thấy tình thế không ổn, quay đầu định đi.
Mi Vũ nhanh tay kéo tay áo hắn, lông mày dựng đứng: “Hôm nay ngài dám đi thử xem.”
Nói cũng kỳ quái, Nguyên Chiêu không đi thật, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Mi Vũ: “Khoảng thời gian này ta bận… công sự, không ở trong phủ. Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ bôi thuốc.”
Mi Vũ rên: “Lời
của Tướng quân không còn đáng tin nữa, chuyện này ta muốn tự tay làm, từ nay mỗi tối ta sẽ sang phòng ngài tìm ngài.”
Lời này càng khiến người ta mơ tưởng xa xôi nhiều hơn, Liên Duy kìm nén đến mức hai bả vai run bần bật.
Nguyên Chiêu nghiêng người lách vào cửa chính, Mi Vũ theo sát phía sau. Vì
vậy, Liên Duy và mấy thân binh lập tức thoải mái cười to.
Mi Vũ vẫn chưa hiểu, quay đầu lại: “Mấy người cười gì?”
Ta phất tay xua nàng: “Không có gì, muội và Tướng quân nhanh đi làm việc đi.”
Ta luôn tự cho mình là kẻ rất coi trọng công việc, ý thức trách nhiệm rất
cao, nhưng Mi Vũ càng nghiêm trọng hơn ta, cầu toàn đến mức nghiêm khắc. Tiếc là lần này nàng gặp đúng người không hề chú ý đến dung nhan của
mình, căn bản không thèm phối hợp với nàng. Xem ra không chỉ quan hệ
giữa hai người yêu nhau cần vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay cả quan
hệ thầy thuốc-bệnh nhân cũng rất cần.
Suốt mấy ngày ta không gặp Dung Sâm, Nguyên Chiêu cũng đi sớm về trễ, xem ra có lẽ đúng như Dung
Sâm nói, Sưởng đế quyết định ra biển sớm hơn thật.
Sáng mồng Tám, Sưởng đế nhường ngôi cho Thái hậu, cả kinh thành chấn động vì tin tức này.
Ta nhận được tin này cũng không bất ngờ lắm, bởi ngày đó trong cung thái
hậu, Sưởng đế đã lộ ra ý này. Ta đã có chuẩn bị trước, nhưng dân chúng
trong thành cùng văn võ bá quan trong triều lại không như thế, nghe tin
này như sét đánh ngang tai.
Thái hậu bốn mươi hai tuổi trở thành Nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, cũng là Nữ hoàng đầu tiên mẹ kế vị
con. Không thể không nói, hành vi kinh hãi thế tục này của Sưởng đế quả
khiến người ta kinh ngạc tán thán. Từ xưa đến nay, đế vị luôn là trên
truyền dưới, nay hắn lại đi ngược hẳn lại. Nhưng nghĩ lại thì thực ra
cũng là hợp lý. Hắn không có con nối dõi, cũng không có huynh đệ, truyền cho Thái hậu sau này trở về còn có thể được bà trả lại ngôi vị, nếu
truyền cho người khác thì e là sẽ một đi không về.
Đêm mồng Chín, Dung Sâm cuối cùng cũng trở lại, báo cho ta và Mi Vũ, giờ Thìn ngày mai, đội thuyền chính thức lên đường ra biển.
Đến chiều, Nguyên Chiêu trở về từ trong doanh, đưa Nguyên Bảo đi phủ An
Quốc Công nhờ An Quốc Công chăm sóc. Nghe Dung Sâm nói, hôm trước Nguyên Chiêu đã ngồi lại cùng An Quốc Công ấn định hôn ước cho Nguyên Bảo, giờ Nguyên Bảo chính là tiểu tế ở rể của An Quốc Công.
Hồi hộp,
thấp thỏm, lo sợ, mong chờ, biết bao tâm tình phức tạp trộn lẫn trong
đầu ta, khiến ta gần như cả đêm không ngủ. Sớm hôm sau, ta và Mi Vũ dắt
theo Mị Sinh cùng một xe đồ bao lớn bao nhỏ theo Dung Sâm ra bến Vận Hà.
Bến Vận Hà được Sưởng đế sai người xây dựng vào năm đầu tiên hắn lên ngôi,
hai đầu thông ra hai hướng Giang Nam và Đông Hải, hàng năm hắn đều ngồi
thuyền rồng đi du ngoạn Giang Nam, nói ngoa lên thì là cải trang vi
hành, thể nghiệm dân tình. Bao nhiêu năm qua hắn đã mang về được cả mấy
ngàn mỹ nhân Giang Nam, đáng tiếc hắn lại vì bệnh “không tiện nói ra” mà không thể ban ân mưa móc cho họ, đành để hậu cung quanh năm hạn hán. Vì vậy, hậu cung Sưởng đế trở thành hậu cung yên bình nhất từ xưa đến nay, các tỷ muội thân thiết thuận hòa, không ai ghen tỵ ai, cùng trong cung
cấm cùng chung hoạn nạn.
Men theo đường đá đi xuống mép sông, bây giờ nắng mai mới ló, mặt sông phủ sương mịt mùng, mông lung như một bức tranh thủy mặc.
Trên sông có đậu mười sáu con thuyền, thân thuyền đều là màu nâu đỏ. Dẫn đầu là một thuyền rồng cao lớn, có tổng cộng ba tầng, dài chừng ba mươi
trượng, có chín cột mười hai cánh buồm. Mũi thuyền điêu khắc một con cự
long mạ vàng giương nanh múa vuốt tỏ vẻ phách lối diễu võ dương oai,
nhìn qua hết sức hùng tráng.
Mị Sinh ngước mắt nhìn thuyền rồng to lớn cùng đoàn thuyền phía sau, tò mò: “Sao lại có nhiều thuyền như vậy ạ?”
Dung Sâm chỉ vào thuyền rồng, đáp: “Đây là thuyền rồng bệ hạ sử dụng lúc đi
tuần Giang Nam. Đằng sau theo thứ tự lần lượt là thuyền lương, thuyền
nước, thuyền chiến, thuyền hàng, thuyền binh khí, đầy đủ những vật dụng
cần thiết để chúng ta ra biển.”
“Dung thúc thúc, mấy ngày nay thúc vội chuẩn bị những thứ này?”
“Ừ, nhiều người ra biển nên cần rất nhiều đồ, cái gì cũng không thể thiếu, phải chuẩn bị chu đáo, không được sơ suất.”
Mị Sinh nghiêng đầu hỏi: “Rất nhiều người ra biển ạ?”
“Ba nghìn người. Một nghìn Thần Uy quân, hai nghìn Ngự Lâm quân. Đối với
Tây chinh Đông phạt thì đây chỉ là con số rất nhỏ, nếu không phải bệ hạ
vội ra biển thì chiếc thuyền rồng chưa dựng xong kia còn có thể mang
theo hơn hai nghìn người nữa.”
Ta không khỏi ngạc nhiên: “Không
phải bệ hạ đã sai Nguyên Chiêu huấn luyện một đội thủy quân rồi sao? Sao còn dẫn theo Ngự Lâm quân ra biển?”
Dung Sâm nheo mắt: “Đạo lý
này nhìn qua là hiểu. Thần Uy quân nghe lệnh Nguyên Chiêu, ngộ nhỡ trên
biển xảy ra binh biến, Sưởng đế chẳng phải sẽ phải khoanh tay chịu trói
ư. Cho nên hắn chỉ chọn một nghìn thủy Thần Uy quân, Ngự Lâm quân thân
tín của hắn được bố trí ở thuyền rồng, một ngàn thủy quân Thần Uy xếp ở
các thuyền sau, Nguyên Chiêu theo hầu bên cạnh hắn, không tiện liên lạc
cùng tùy tùng thuyền sau, vậy hắn mới có thể yên tâm.”
“Đúng là âm hiểm, Nguyên Chiêu vì hắn đánh nam dẹp bắc, thế mà hắn lại đối xử với Nguyên Chiêu như vậy.”
Dung Sâm thán: “Công cao hơn chủ, xưa nay đế vương luôn kiêng kỵ thần tử có công danh quá lớn.”
Mi Vũ phẫn nộ: “Đã dùng không nghi, nếu nghi không dùng, hắn đúng là tên bạo quân nhỏ mọn.”
Dung Sâm lắc đầu: “Cô không hiểu hắn. Nếu hắn là kẻ tầm thường kém cỏi,
không rõ phải trái, làm sao có thể dựng nên giang sơn này. Hắn gan dạ
sáng suốt hơn người, thông minh quả quyết, lại hùng tài vĩ lược, đáng
tiếc, tính tình quá đa nghi,…” dừng một chút, hắn ghé vào bên tai ta nhẹ giọng nói: “Có lẽ là tại bệnh của hắn, một nam nhân không thể làm nam
nhân bình thường tính tình sẽ có phần vặn vẹo như thế.”
Mặt ta nóng lên, nói khẽ: “Sao huynh biết hắn có bệnh không tiện nói ra?”
“Sư phụ cô nói với ta.”
“Sư phụ đúng là cái gì cũng không giấu huynh nhỉ.”
“Ừ, huynh ấy là bằng hữu tốt nhất của ta, vĩnh viễn là như vậy.” Nụ cười
biến mất trên khóe môi hắn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mặt biển phẳng
lặng như có điều suy nghĩ.
Nắng sớm chiếu rọi, mặt sông sáng lấp lánh như rải đầy bảo thạch, từng đốm từng đốm loang lổ rải rác trong
tâm trí, lay động tâm can con người.
Lúc này, nhiều đội xe hàng
liên tục nối đuôi nhau đến dừng lại cạnh thuyền ven bờ sông. Các công
nhân tháo hàng hóa xuống, vận chuyển lên thuyền đâu vào đấy, bên cạnh
mỗi thuyền đều có giám sát, mặc trang phục Ngự Lâm quân, hông đeo bảo
đao. Ven sông nhộn nhịp như cảng buôn bán, chuyển đồ đến một canh giờ.
Dung Sâm chắp tay đứng xem, lặng im không nói. Ánh mắt trời chói lọi ngưng
kết trên đuôi lông mày hắn, tôn lên đôi mắt sâu sắc khó lường. Đối với
chuyện ra biển tìm tiên, hắn chưa từng tỏ ra chần chừ hay do dự, giờ
chuyện đã đến ngay trước mắt, tên đã lắp vào cung, hắn có chút sầu lo
nào không?
“Huyền Vũ tới kìa.” Mi Vũ chỉ đằng xa.
Trên
bờ sông, Huyền Vũ mang theo hơn mười vị đạo sĩ tới. Trong nắng sớm, tuấn nhan thoải mái, bộ đạo bào trắng tinh tung bay trong gió sớm càng tôn
lên phong thái thần tiên của hắn.
Ta hỏi Dung Sâm: “Sưởng đế định mang hơn mười đạo sĩ này ra biển à?”
“Bọn họ đến làm lễ tế thần Sông, thần Biển, phù hộ ra khơi bình an suông sẻ.”
Ra vậy.
Huyền Vũ đi đến trước mặt Dung Sâm, khẽ mỉm cười: “Dung đại nhân đến sớm vậy.”
Dung Sâm đáp lễ lại, cười khách khí: “Đúng vậy, mặc dù hôm qua đều đã an bài thỏa đáng nhưng ta vẫn không yên tâm, đành đến đây xem tình hình vận
chuyển hàng hoá thế nào.”
“Dung đại nhân khổ cực rồi, lần này ra biển nếu có thể tìm được Thập Châu thật, Dung đại nhân nhất định là
người có công lao lớn nhất.”
“Chân nhân quá khen.”
Trong khi hai người tán gẫu, thỉnh thoảng lại có vài quan viên bước đến chào hỏi họ.
Gần đến giờ Thìn, bên sông vang lên một hồi tiếng vó ngựa như mưa.
“Bệ hạ đến.” Huyền Vũ phất ống áo, dẫn mấy vị đạo sĩ kia cùng Dung Sâm bước lên bờ.
Mấy ngàn binh lính võ trang đầy đủ phóng ngựa đế, Thần Uy quân mặc chiến
giáp đen, Ngự Lâm quân mặc áo giáp vàng đội mũ bạc, chính giữa là một
chiếc đế liễn, lộng lẫy rực rỡ. Xe ngựa dừng lại trên bờ sông, Sưởng đế
xuống khỏi đến liến, người khoác áo lông mỏng, trông hết sức tuấn dật
lạnh lùng.
Văn võ bá quan đã sớm lục tục tề tựu đầy đủ trên bờ sông, vừa thấy Sưởng đế giá lâm liền rối rít tiến lên hành lễ.
“Bình thân. Dung ái khanh, mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?”
“Tất cả đã sẵn sàng.”
Sưởng đế ừ khẽ, quay sang nói với Nguyên Chiêu: “Đưa binh lính thuộc hạ của
ngươi lên thuyền bố trí cho tốt. Ngự Lâm quân do Hướng Quân sắp xếp.”
Nguyên Chiêu bố trí thuộc hạ, tướng lĩnh lần lượt leo lên mười lăm con thuyền
đằng sau thuyền rồng. Trên mỗi thuyền lại bị Hướng Quân phái đến một
trăm lính Ngự Lâm, dụng ý không cần nói cũng biết.
Cuối cùng,
tám gã Ngự Lâm quân nhấc khỏi đế liễn một chiếc quan tài. Minh Tuệ nằm
trong quan tài, nhờ thần hiệu của Giao châu và Ly châu mà da thịt vẫn
trắng mịn, dung nhan chỉ như đang ngủ say.
Sưởng đế nhìn Minh
Tuệ qua mặt kính, vẻ mặt lặng lẽ trang nghiêm: “Minh Tuệ, trẫm muốn nàng thấy rõ, thế gian này không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó trẫm,
cũng không có bất luận kẻ nào có thể thắng được trẫm.”
Xung
quanh yên tĩnh không một tiếng động, câu này tuy âm điệu không cao nhưng lại đủ khiến quân lính sau lưng hắn lộ ra vẻ kính sợ, duy chỉ có Dung
Sâm là vẫn nét mặt nhàn nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại đầy phức tạp.
Sưởng đế leo lên thuyền rồng, Hướng Quân dẫn Ngự Lâm quân hộ giá ngay sau, mọi người trật tự ngay ngắn lên thuyền.
Lúc này ta mới phát hiện ra, chuyến đi này Sưởng đế không hề mang theo một
nữ tử nào, ngoài Minh Tuệ, ta và Mi Vũ chính là hai nữ tử duy nhất trên
cả đoàn thuyền này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT