“Giống lắm à?”

Một vị phụ nhân bước ra từ sau lưng Minh Tuệ, khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, đoan trang cao quý. Bộ váy khổng tước lấp lánh ánh kim uốn lượn trên nền gạch vàng, rực rỡ vô cùng.

“Bái kiến Thái Hậu.” Ta có cảm giác đây chính là mẫu thân của Sưởng đế, ngoài phong thái vô song cùng một thân y phục lộng lẫy quý phái trên người, nét mặt bà còn có mấy phần giống Sưởng đế.

“Ngồi đi, ai gia có chuyện muốn trao đổi với ngươi.”

“Thảo dân cẩn tuân Thái Hậu phân phó.”

“Ngươi thấy nàng ta rất giống Minh Tuệ?”

Nói như vậy thì cô gái này chắc chắn không phải Minh Tuệ. Ta thoáng yên lòng, lúc này mới cẩn thận dò xét nàng ta. Quả nhiên là nàng ta trông cực kỳ giống Minh Tuệ, duy chỉ ánh mắt là không lạnh lùng như Minh Tuệ mà thôi.

“Ai gia tìm ngươi là vì muốn nhờ ngươi làm một việc.”

“Thái Hậu cứ nói.”

“Ninh Hương, nói cho nàng ta biết.”

“Dạ thưa Thái Hậu.” Nàng ta vừa cất lời, ta càng thấy nàng ta không giống Minh Tuệ. Giọng nàng ta lảnh lót dịu dàng, không nói còn có chín phần giống, sau khi mở miệng thì chỉ còn lại khoảng bảy phần.

“Ninh Hương muốn nhờ thần y chế cho một thang thuốc để giọng nói của mình khàn hơn một chút.”

“Nàng ta là người ai gia phải tốn một số tiền lớn mới tìm được ở dân gian. Hoàng thượng một mực say mê lưu luyến ả Minh Tuệ kia mà không quan tâm đến hậu cung, giờ còn muốn ra biển tìm tiên thảo trên Thập Châu để ả ta sống lại, đúng là hồ đồ. Nay ai gia tìm đến một người giống hệt Minh Tuệ, Hoàng thượng khỏi phải ra biển tìm tiên nữa, việc này hao tài tốn của không nói, nó còn muốn bỏ lại giang sơn này để đích thân ra biển, há chẳng phải là chuyện cười cho thiên hạ ư.”

Thì ra là vậy. Chủ ý này của Thái Hậu cũng không phải không tốt, nếu Sưởng đế chịu tiếp nhận, ta đương nhiên không dám dị nghị gì. Nói thật là ta cũng không muốn ra biển, tiên đảo Thập Châu kia giống như ảo ảnh, không biết phải trải qua bao gian truân và may mắn mới có thể gặp được. Tuy nhiên, Sưởng đế muốn Minh Tuệ sống lại đâu chỉ đơn thuần là vì thích nàng, nó còn bởi vì Minh Tuệ biết thuật trong phòng nữa. Ta đang do dự không biết có nên nói với Thái Hậu bệnh khó nói kia của Sưởng đế không, bên ngoài chợt vang đến tiếng hô to: “Hoàng thượng giá lâm”.

Thái Hậu với Ninh Hương đều ngẩn ra, cửa điện vừa vang lên, tiếng bước chân đã dồn dập gần tới.

“Hoàng nhi.”

“Mẫu hậu”, Sưởng đế sải bước đến, vươn tay về phía Thái Hậu, lạnh lùng nói ra hai chữ, “Ly châu”.

Thái Hậu biến sắc, dịu dàng cười: “Hoàng nhi, con nhìn người này trước đã.”

Ánh mắt Sưởng đế dừng lại trên mặt Ninh Hương.

Ta đứng một bên nên nhìn rất rõ gương mặt hắn. Đối mặt với dung nhan rất giống Minh Tuệ trước mặt, hắn lại không hề có một chút xúc động nào, chỉ lạnh nhạt lướt qua, lập tức chuyển tầm mắt sang Thái Hậu, mất kiên nhẫn cau mày: “Ly châu.”

Thái Hậu có phần không vui: “Hoàng nhi, không phải con thích Minh Tuệ sao? Nàng ta giống Minh Tuệ như đúc.”

Sưởng đế lạnh lùng: “Ả ta không phải Minh Tuệ.”

“Lẽ nào con nhất định phải khiến ả Minh Tuệ đó sống lại?”

“Đúng vậy.”

“Ả ta không thích con.”

“Trẫm sẽ khiến nàng thích trẫm.”

Thái Hậu tức giận cười lạnh: “Hoàng thượng, ngài được lắm, dám bỏ lại giang sơn như họa này để đi làm cái chuyện hoang đường chỉ vì một ả nữ nhân không thương mình, ngài có biết giang sơn này chúng ta phải khó khăn thế nào mới gây dựng nên không?”

Sưởng đế ngạo nghễ: “Giang sơn này do trẫm một tay gây dựng, muốn hay không đều do trẫm định đoạt. Nếu mẫu hậu muốn, trẫm cho người. Sau khi trẫm ra biển, mẫu hậu chính là Nữ hoàng, giang sơn này coi như là nhi thần tận hiếu.”

“Bậy bạ!” Thái Hậu ngã ngồi trên phượng tháp, ngón tay run rẩy chỉ vào Sưởng đế: “Ngài điên rồi phải không?”

“Trẫm không điên.”

“Được! Được lắm!” Thái Hậu đột nhiên rơi lệ, cực kỳ phẫn nộ rút ra một vật dưới gối, ném vào Sưởng đế.

“Mang Ly châu của ngài đi đi. Vì một ả nữ nhân mà từ bỏ giang sơn, từ xưa đến nay chưa từng có chuyện hoang đường như vậy, ngài là đồ hôn quân nghịch tử, chờ mà xem sử xanh lưu lại tiếng xấu, người đời nhạo báng ngài thế nào!”

Ánh sáng chói lòa vút qua trước mắt, Ly châu lăn đến bên chân Sưởng đế. Hắn khom người nhặt Ly châu lên nâng trong lòng tay, im lặng hồi lâu, lát sau chậm rãi đáp: “Mẫu hậu, trước kia nhi thần cho rằng có được thiên hạ, giàu nhất tứ hải chính là cuộc sống tuyệt vời nhất. Nhưng nay nghĩ kĩ lại, dù tứ hải thần phục, thiên hạ thống nhất thì trẫm cũng có thể có được nó trong bao lâu? Đến khi trẫm chết rồi, một sợi tơ trên thế gian này trẫm cũng không mang đi được.”

Sưởng đế quét mắt nhìn tẩm cung xanh vàng rực rỡ, hờ hững cười lạnh: “Phòng ốc huy hoàng, phú quý vô biên này đều chỉ là một giấc mộng phù phiếm. Trẫm chết rồi, nó sẽ là của người khác. Trẫm vất vả tranh đoạt đông tây, cuối cùng một thứ cũng chẳng giữ được, cùng lắm thì nó cũng chỉ ở bên trẫm được trăm năm.”

Thái Hậu giật mình.

Sưởng đế thu nụ cười lại, gằn từng chữ một: “Nếu có thể trường sinh bất tử, những thứ này mới có thể là của trẫm vĩnh viễn!”

Hắn nắm Ly châu phất tay áo bỏ đi, cung điện trống trải dường như vẫn vang vọng từng hồi âm thanh của hắn.

Thái Hậu và Ninh Hương đều ngây người, dường như chìm trong khiếp sợ không thể tỉnh lại.

Ta lặng lẽ cáo lui, ra đến ngoài điện, ta cũng khiếp sợ không thua gì Thái Hậu. Ta vốn cho rằng hắn chỉ định sai Nguyên Chiêu với Dung Sâm dẫn người ra biển tìm tiên, ngàn lần không ngờ hắn lại muốn tự mình ra biển, như năm đó hắn đích thân mang binh ngự giá thân chinh, bình định tứ hải. Hắn đang sợ Nguyên Chiêu với Dung Sâm chạy trốn giữa đường, hay đang sợ bọn họ tìm được tiên thảo rồi sẽ không trở về nữa? Bất luận là nguyên nhân nào, xem ra Sưởng đế ra biển tìm tiên đã không còn đơn thuần là vì muốn Minh Tuệ sống lại nữa. Hắn đã nảy sinh ham muốn trường sinh bất tử.

Người càng có nhiều càng không muốn chết. Trên thế gian này, hắn là người có nhiều nhất, cho nên, hắn cũng là người không muốn chết nhất.

Tuy nhiên, hắn là kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, lại thiên tính thô bạo hung tàn, nếu sau này thật sự tìm được cỏ linh chi dưỡng thần để hắn trường sinh bất tử thì đó đúng là tai họa đối với thiên hạ thương sinh. Một kẻ trường sinh mà hại biết bao mạng người, vậy thì trường sinh có khác gì sát sinh.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, ta vẫn cảm thấy lạnh băng.

“Cô nương có thể xuất cung rồi.” Hà công công dẫn ta ra khỏi cung, ngoài Vũ Hoài môn, Huyền Vũ và Dung Sâm đang đứng chờ.

Không biết hai người họ đang đàm luận gì, giữa rừng mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, phong thái thanh nhã thoát tục của cả hai càng nổi bần bật.

Dung Sâm nhìn thấy ta trước, vẫy tay gọi. Ta đi tới, gặp Huyền Vũ nên cũng chào một tiếng.

Huyền Vũ cười: “Bệ hạ lệnh cho ta phải ra biển cùng, sau này chúng ta chính là người chung một thuyền rồi.”

Ta hơi ngẩn ra. Xem ra quyết tâm ra biển của Sưởng đế đã không ai có thể lay chuyển. Huyền Vũ dường như rất có hứng thú với việc này, nói chuyện ra biển mà cứ như chỉ là việc sang chơi nhà hàng xóm vậy.

Dung Sâm mỉm cười: “Tốt quá. Chân nhân đạo thuật cao minh, lại giỏi quan sát hiện tượng thiên văn.”

“Nghe nói bức tinh đồ của thần y Mạc Quy đang ở trong tay công tử, không biết có thể cho ta xem qua một chút không?”

“Ở trong phủ tướng quân, chân nhân có hứng có thể theo ta vào phủ xem.”

“Vậy thì đa tạ, mời.”

Hai người cười nói vui vẻ cùng rời khỏi hoàng cung. Trở lại phủ tướng quân, hai người họ lập tức vào phòng của Dung Sâm đóng cửa nghiên cứu tinh đồ.

Ta cũng về phòng mình, vừa tới cửa đã thấy Mị Sinh chạy tới: “Đại sư phụ. Rốt cuộc người cũng về rồi.”

Cảm giác có một nam tử nhớ thương mình thật là tốt, mặc dù chỉ là một “tiểu nam tử”. Ta rất xúc động kéo nó vào phòng, nhân tiện hỏi: “Nhị sư phụ của con đâu?”

“Người đi thay thuốc cho Tướng quân rồi.”

“Ồ, vậy sao con không đi?”

“Con ghét thằng béo kia?”

“Nguyên Bảo?”

Mị Sinh khó chịu cong môi “dạ” khẽ.

Ta cười: “Con ngoan, Nguyên Bảo nói năng vụng về vậy thôi chứ thật ra nó không có ác ý gì đâu. Con nên kết bạn với bạn bè cùng trang lứa, đừng để mình một mình buồn bã.”

Ta dắt tay nó cùng đến tiền viện xem thương thế của Nguyên Chiêu thế nào.

Còn chưa bước đến cửa phòng Nguyên Chiêu đã nghe thấy một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên từ bên trong, là giọng của Mi Vũ, ta sợ quýnh lên, vọi vàng chạy vào trong. Vào đến nơi, chỉ thấy bên trong phòng khách, Mi Vũ đứng trước mặt Nguyên Chiêu, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, băng gạc trong tay rơi đầy đất.

Vết thương trên mặt hắn đỏ ửng, lồi hẳn lên, cả gương mặt như bị một ranh giới cắt làm hai. Nhìn cảnh này, ta ước gì mình chưa từng nhìn thấy dung nhan trước kia của hắn, có lẽ như vậy trong lòng sẽ cảm thấy khá hơn một chút. Hai mặt đối lập một trời một vực càng khiến ta thêm chán nản tiếc nuối. Ta nghĩ Mi Vũ chắc cũng cảm thấy như thế, vậy nên mới hét lên.

Liên Duy đứng ngay cạnh Nguyên Chiêu nhanh chóng nhìn thấy ta, vội vàng chào hỏi: “Phu nhân.”

Ta bước vào phòng, nghiêm mặt nhắc nhở: “Tiểu Tướng quân, bệ hạ đã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hôn ước đã bị hủy, về sau tiểu Tướng quân gọi thẳng ta là Linh Lung là được rồi.”

Liên Duy kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyên Chiêu.

Ánh mắt Nguyên Chiêu thâm trầm, bình tĩnh nhìn ta nở nụ cười thoải mái. Không biết là hắn đang vui mừng vì ta bình an trở lại từ trong cung hay là đang sung sướng vì rốt cuộc không cần lấy ta nữa, “nguyên vẹn” trở thành “phu quân trước” của ta.

Hắn không cười còn tốt, vừa cười lên, vết sẹo dữ tợn kia trông như một con rắn vặn vẹo trên khuôn mặt hắn, càng thêm đáng sợ.

Khóe môi Mi Vũ run lẩy bẩy, vội lấy hộp cao dưỡng nhan từ trong hòm thuốc ra, “Tướng quân, dưỡng nhan cao này là tác phẩm tâm đắc của ta, nó đã khiến không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các thiết tha ao ước, cái này rất tốt, có thể cầm máu, dưỡng nhan, làm mềm da, kéo dài tuổi trẻ…”

Thần hiệu của cao chưa kịp giới thiệu xong, Nguyên Chiêu đã ngắt lời: “Đa tại Mai cô nương, ta nghĩ là ta không cần đâu.”

Mi Vũ nghiêm túc: “Ta tên là Mi Vũ, không phải họ Mai, ngài gọi thẳng tên ta là được.”

Sắc mặt Nguyên Chiêu hơi đỏ lên, khẽ chuyển tầm mắt.

“Vết sẹo này của ngài rất nặng, nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mổ mới được.”

“Đa tạ ý tốt của cô nương, ta không để ý đến dung mạo lắm.”

“Nhưng ta để ý.”

Nguyên Chiêu đờ ra, mất tự nhiên cúi đầu ho khan.

Mi Vũ không hề nhận ra lời nói của mình đã khiến hắn hiểu lầm, lại nói thêm một câu càng khiến người ta hiểu lầm nhiều hơn: “Ta thích nhìn dáng vẻ trước kia của ngài.”

Lần này, ngay cả Liên Duy cũng cười gian.

Cả gương mặt của Thần Uy tướng quân đã hoàn toàn đỏ bừng, nghiêng đầu trợn mắt lườm Liên Duy. Không thể không nói, nam tử đỏ mặt trông rung động lòng người không kém gì nữ tử, rất có phong tình.

Ta khuyên: “Tướng quân, trước kia giữa trán ta có một vết đen, ta cũng không thèm để ý, bởi vì bản thân ta không hề nhìn thấy. Nhưng có một ngày Dung công tử nói với ta, làm người không thể ích kỷ quá, phải suy nghĩ cho người khác một chút. Tướng quân để vết sẹo trên mặt thế này, người khác không nói, Nguyên Bảo nhìn thấy nhất định rất đau lòng.”

Nguyên Chiêu đứng dậy, “Nó còn nhỏ, sẽ không nghĩ nhiều, nhìn vài ngày là quen ngay thôi. Trong doanh có việc, ta đi trước, đa tạ hai vị đã vất vả vì ta.”

“Không được. Ta không cho phép ngài đi.”

Mi Vũ giơ tay ra cản hắn, đôi mắt hạnh khiến người ta hồn xiêu phách lạc lặng lẽ nhìn Nguyên Chiêu.

Nguyên Chiêu bất đắc dĩ dừng bước, mặt lại đỏ lên, “Cô nương muốn thế nào?”

Mi Vũ nhìn thẳng vào hắn: “Ngài đồng ý với ta một chuyện ta mới thả ngài đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play