Nam tử này có vẻ trầm mặc ít nói, dù quen biết Dung Sâm nhưng cũng không có ý muốn cùng hắn ôn chuyện, chỉ gật đầu một cái, ánh mắt vô tình lướt qua ta, dừng lại trên người Diệp Hạm Trì, nói duy nhất hai chữ, “Đi thôi”.

Diệp Hạm Trì lau nước mắt, buồn bã thi lễ với ta và Dung Sâm: “Đa ta hai vị đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, chấm dứt nỗi bận tâm đối với trần thế này. Kính xin hai vị săn sóc cho nó giúp ta, kiếp sau ta xin báo đáp.”

Nam tử kia phất tay nâng lên một đạo cờ đen, một làn sương mù bỗng bao trọn bóng dáng Diệp Hạm Trì, hình ảnh dần dần mơ hồ, càng lúc càng mờ, cuối cùng tan thành mây khói, biến mất trong lá cờ.

Xong xuôi, nam tử quay sang khẽ gật đầu với Dung Sâm, lại liếc ta thêm một cái, vẫn không nói một lời, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ta trợn mắt há mồm hỏi: “Hắn là ai đấy?”

“Quỷ sai Tiêu Ly.”

Quỷ sai! Chẳng trách đến đi đều im lìm như thế.

“Sao huynh biết hắn?” Không hiểu sao ta bỗng thấy sợ hãi. Nếu không phải đã ở chung với Dung Sâm lâu ngày, lại tận mắt nhìn thấy hắn giữa ban ngày ban mặt, cũng từng ôm chặt cánh tay ấm áp hữu lực của hắn, thậm chí còn từng đụng vào đôi môi dịu dàng của hắn, lúc này chắc chắn ta sẽ nghĩ lung tung.

“Chuyện này nói ra rất dài.”

“Vậy thì nói tóm tắt thôi.”

“Sư phụ cô có y thuật cao minh, rất nhiều người dương thọ đã tận lại được huynh ấy chữa cho sống lại, vậy nên quỷ sai Tiêu Ly tìm đến gây phiền phức cho huynh ấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…”, hắn sờ sờ mũi, cười bí hiểm, “Ta đi đàm phán với Tiêu Ly, cuối cùng đã đạt được một thỏa thuận, sau này dù sư phụ cô có đoạt mất chuyện làm ăn của hắn, hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua”.

Ta tò mò: “Ta có thể hỏi huynh một chút là huynh và hắn đã thỏa thuận gì không?”

“Ồ, cái này là bí mật, sau này ta sẽ nói cho cô biết.”

“Trong lòng huynh ôm giữ nhiều bí mật như vậy, không sợ ngột ngạt sinh khó chịu à?”

“Đương nhiên là không rồi. Cô tưởng ai cũng giống cô chắc.”

“…”

Ta bỗng lại nghĩ tới một chuyện khác: “Ta cũng từng cứu không ít người, liệu hắn có đến tìm ta gây phiền phức không?”

Dung Sâm hắng giọng: “Hắn sẽ không động đến người của ta”.

Ta… cắn ngón tay.

Công tử này, ta có được xem là người của huynh không? Sư phụ ta là bạn tốt của huynh, ta là đệ tử của sư phụ,…, khụ khụ, quanh co lòng vòng thì chắc cũng tạm coi là được đấy nhỉ. Ta còn chưa kịp thấy người sang bắt quàng làm họ, Mị Sinh bên này đã tự động trở thành người của hắn, thân thiết gọi: “Sư công, chúng ta đi thôi”.

Sư… sư công? Dung Sâm cười như không cười liếc ta, thế nhưng không cho ý kiến.

“Khụ… khụ…, Mị Sinh, ta chưa lập gia đình, vị công tử này cũng không phải tướng công của ta, con gọi huynh ấy là Dung thúc thúc hoặc Dung đại nhân là được rồi.”

Mị Sinh ồ lên, nhìn kỹ ta và Dung Sâm một lượt, dường như không tin tưởng lắm.

Trở lại chùa Phổ An, đêm đã khuya. Trí Quang chủ trì để chúng ta lưu lại một đêm.

Sáng sớm hôm sau, ta chưa rời giường đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Ta tưởng là Dung Sâm đến gọi ta dậy, không ngờ mở cửa lại thấy Mị Sinh đứng ngoài.

“Sư phụ, chào buổi sáng. Mị Sinh có một chuyện muốn thỉnh cầu sư phụ.” Nói xong, nó quỳ xuống đất.

Mới sáng sớm sao nó đã hành lễ thế này, ta vội kéo nó lên: “Con có chuyện gì cứ nói, nếu sư phụ làm được thì nhất định sẽ đồng ý.”

Nó không đáp, cởi y phục.

Ta càng khó hiểu, đây là…?

Nó cởi áo ngoài rồi cởi cả áo trong, sau đó xoay lưng về phía ta.

“Sư phụ, người xem.”

Ta suýt nữa thì hét lên.

Trên lưng nó là hai cái cánh!

Mị Sinh vẫn quay lưng về phía ta, nói: “Sư phụ, con muốn xin người giúp con bỏ nó đi.”

Ta gắng gượng chặn lại sự ngạc nhiên chấn động trong lồng ngực, nhẹ nói với nó: “Con nằm lên bàn để ta xem một lát.”

Mị Sinh nghe lời nằm lên bàn. Ta đưa tay sở thử, hai cái cánh sinh ra từ bả vai, không có lông, cũng không hoàn hảo, chỉ là một đôi xương sụn, dài chừng nửa thước(1), co lại trên lưng. Nếu mặc quần áo vào thì ai cũng không ngờ đó là một đôi cánh, chỉ tưởng cột sống nó bị dị dạng.

Ta hành y nhiều năm, đã từng gặp nhiều bệnh lạ khó chữa, nhưng tình hình như của Mị Sinh thì vẫn là lần đầu nhìn thấy. Không trách được bà ngoại nó lại vứt bỏ nó, nhất định bà ta đã cho rằng nó là một yêu vật.

Nó muốn bỏ đôi cánh này đi, nhưng mà, thứ này cũng liền như chân với tay, phải xuống tay từ chỗ nào đây? Huống chi nó còn nhỏ tuổi thế này, mất máu quá nhiều có thể chịu đựng được không? Có khi nào nguy hiểm đến tính mạng không?

Ta đỡ Mị Sinh dậy, giúp nó mặc áo lại, nhìn nó bảo: “Ta chỉ nắm chắc tám phần, con dám mạo hiểm không?”

“Dù chỉ có một phần con cũng muốn thử. Con không muốn mình khác biệt với người thường, làm quái vật bị người ta chỉ trỏ.” Giọng của nó khẩn thiết mà kiên định, trong mắt thậm chí còn lóng lánh nước, “Sư phụ, người cứ làm đi, cho dù có chết con cũng sẽ không hối hận. Con sẽ không oán giận người. Con không muốn bị người ta coi như quái vật, con muốn được giống như những người khác. Sư phụ, cầu xin người đồng ý giúp con.”

Ta do dự chốc lát: “Thôi được, chờ khi trở lại phủ tướng quân, ta giúp con cắt bỏ nó.”

“Đa tạ sư phụ!” Trong mắt nó không che giấu được vẻ vui sướng và kích động, tảng băng kia rốt cuộc cũng bị hòa tan, lần đầu tiên lộ ra sắc mặt hân hoan vui mừng thuộc về một đứa trẻ, khiến ta rất xúc động.

Ta vuốt tóc nó: “Mị Sinh, con thực sự mới chỉ bảy tuổi ư? Sao lại sớm hiểu chuyện không giống một đứa bé thế này.”

“Có lẽ là bởi vì,…” Nó chần chừ một chút, cắn môi, “Chủ trì bảo, phụ thân con là yêu quái cánh dài”.

Tay ta chững lại. Mị Sinh kéo từ trên cổ ra một sợi chỉ đỏ, bên trên có xỏ một cái lông chim màu vàng kim, thần quang chói lọi, ánh sáng không ngừng luân chuyển, mỹ lệ vô cùng.

“Đây là thứ duy nhất người lưu lại.”

Ta kinh ngạc nhìn chiếc lông vàng. Nếu là trước kia, có thể ta sẽ cảm thấy đây là chuyện rất hoang đường, nhưng kể từ khi mở ra thiên tri, tận mắt trông thấy thủy mị, quỷ sai, ta hiểu rõ, trên đời này có rất nhiều chuyện ngươi không biết không có nghĩa là nó không tồn tại, chỉ là ngươi không có cơ duyên được nhìn thấy mà thôi.

Nhìn ánh mắt trong suốt không một chút bụi bẩn của Mị Sinh, ta bỗng tự nhận định phụ thân nó nhất định không phải là yêu quái. Hắn rốt cuộc là một “người” thế nào? Sao lại có với Diệp Hạm Trì một đoạn duyên phận? Ta rất muốn hỏi Diệp Hạm Trì câu này, đáng tiếc hôm nay nàng đã quy hồn vào Địa phủ đi đầu thai chuyển kiếp, thân thế của Mị Sinh, sợ rằng vĩnh viễn vẫn là một câu đố.

Ta ôm bờ vai của nó, dịu dàng bảo: “Rất nhanh thôi con sẽ là người bình thường như bao người khác, quên hết những chuyện kia đi.”

Mị Sinh gật đầu: “Sư phụ có thể giúp con giữ kín bí mật này không. Con không muốn bị người ta bàn ra tán vào, coi con như quái vật.”

“Ta cùng lắm chỉ nói với hai người thôi. Nhưng con yên tâm, hai người này nhất định sẽ giữ kín bí mật này giúp con.” Nếu Dung Sâm và Mi Vũ hỏi về lai lịch của nó, ta chắc chắn sẽ không thể lừa gạt bọn họ.

Mị Sinh rất vui mừng, dẫn ta đi chào tạm biệt Trí Quang chủ trì.

Trí Quang sư phụ nghe nói ta chỉ có nắm chắc tám phần, không khỏi buồn rầu.

Mị Sinh sợ chủ trì không chịu, lập tức nói: “Chủ trì, con nhất định muốn đi. Cho dù có chết con cũng muốn thử. Con tin tưởng sư phụ, sư phụ là thần y.”

Gương mặt tinh tế tỏ ra rất kiên quyết, thái độ như muốn đập nồi dìm thuyền của nó khiến người ta xúc động. Ở chùa chịu đựng bảy năm, nội tâm đau đớn khổ sở mà không thể nói. Ta rất hiểu sự khẩn thiết cùng kiên quyết của nó.

Trí Quang sư phụ chỉ biết thở dài, tiễn chúng ta ra cửa.

Đường về kinh chỉ có vài cửa hàng mở cửa, người trên đường không nhiều. Dung Sâm rất hăng hái đi dạo dọc các cửa hàng. Khi qua một tiệm tạp hóa, hắn đứng lại, trúng ý một cái la bàn.

Chủ tiệm mập mạp lập tức cười nịnh nọt: “Ai da, ánh mắt khách quan quả là tinh tường, đây chính là chiếc la bàn năm xưa Tần Thủy Hoàng ban thưởng cho Từ Phúc đấy.”

Ta không nhịn được phì cười, ngay đến cả Mị Sinh cũng cười.

Dung Sâm cười không nói, vuốt ve trong chốc lát, bảo ta: “Trả tiền”.

Ta ngẩn người, ta thành tổng quản tài vụ của hắn từ bao giờ đấy? Sư phụ bảo hắn là khách quý, phải thiết đãi tận tình, nhưng dường như người chưa từng bảo hắn mua đồ thì ta phải trả tiền. Huống chi, lai lịch của chiếc la bàn này vừa nhìn đã biết là do tên chủ tiệm này bịa chuyện để thét giá.

Ta khép tay áo, đáp: “Ta không mang ngân lượng theo”.

Dung Sâm đặt la bàn xuống, bước tới cửa tiệm, nói vọng vào đám đông: “Hướng tả sứ”.

Ồ, sao tự nhiên ta lại quên mất hắn nhỉ! Quả nhiên, Hướng tả sứ xuất hiện xuất quỷ nhập thần.

“Dung đại nhân”. Hắn nở nụ cười hòa ái, ngay cả xưng hô cũng đổi.

Dung Sâm thẳng thắn: “Ta quên mang tiền.”

Hướng Quân vội vàng móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, cười ha hả: “Dung đại nhân cần bao nhiêu?”

Dung Sâm khoác lác vô sỉ: “Đưa ta hết đi”.

Khóe miệng Hướng Quân giật giật, trơ mắt nhìn Dung Sâm rút hết một xấp ngân phiếu, không chừa lại một tờ.

Mua la bàn xong, ta quay lại, bóng dáng Hướng Quân đã biến mất.

Đúng là gọi là tới, không gọi là đi, đoán chừng đêm qua hắn cũng có canh giữ bên ngoài chùa. Thật ra thì tên Sưởng đế rõ là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Dung Sâm tuyệt đối không có ý định trốn chạy, dọc đường ngược lại còn rất nghiêm túc mua sắm không ít vật cần mang lên thuyền, hắn còn tiện thể bảo ta đi mua ít dược liệu chuẩn bị để ra biển nữa.

Tiêu sạch xấp ngân phiếu của Hướng tả sứ, bọn ta xách theo bao lớn bao nhỏ vào một trà lâu nghỉ tạm.

Vừa ngồi xuống đã nghe thấy mấy tiếng bàn tán.

“Bệ hạ điều động tất cả thợ làm thuyền trong cả nước bắt họ ngày đêm dựng thuyền rồng nội trong ba ngày, xem ra việc ra biển tìm tiên là thật đấy.”

“Trên đời này làm quái gì có tiên sơn tiên thảo, năm xưa Thủy hoàng phái Từ Phúc ra biển, chẳng phải là một đi không trở về đấy thôi. Ngươi nói xem, sao bệ hạ lại đi tin mấy lời của tên điên đấy nhỉ.”

“Đúng thế, cái kẻ đề nghị ra biển tìm tiên đúng là một tên điên mà.”

“Nghe nói tên điên đó rất tuấn mỹ, nhưng đáng tiếc…”

“Tên điên” bưng một ly trà, phong thái tao nhã, tỏ vẻ khiêm tốn lắng nghe, chợt nhoẻn miệng cười với ta: “Cô có cho rằng ta là một tên điên không.”

Mị Sinh lập tức trả lời thay ta: “Đương nhiên là không.”

Dung Sâm không buông tha, vẫn nhìn ta, híp mắt cười: “Cô nghĩ sao?”

Ta cười: “Cái này, khụ khụ, hay là để ta bắt mạch cho huynh trước đã.”

Dung Sâm thu lúm đồng tiền lại, tức giận trợn mắt lườm ta: “Nha đầu chết tiệt không có lương tâm.”

Ta nặn ra nụ cười không có lương tâm. Khó khi chọc hắn được một lần, quả là sảng khoái.

Mị Sinh tò mò hỏi: “Hai người phải ra biển tìm tiên thảo trường sinh ạ?”

Dung Sâm đặt ngón trỏ lên môi, xuỵt một tiếng, nháy mắt với Mị Sinh.

Mị Sinh thông minh tức khắc thè lưỡi, đảo mắt nhìn xung quanh. Những người xung quanh căn bản không chú ý tới bọn ta, vẫn tiếp tục tập trung bàn tán về tên điên đẹp như tiên kia.

“Nghe nói y thuật của nữ đệ tử của thần y Mạc Quy rất cao minh, sao không đi trị bệnh cho tên điên kia nhỉ?”

“Bởi vì cô ta càng điên hơn chứ sao!”

Dung Sâm phì cái, cười xán lạn: “Xem ra chúng ta rất xứng đôi.”

Ta đen mặt, yên lặng cầm bao lớn bao nhỏ lên, nháy mắt với Mị Sinh, đi.

Chú thích:

(1)thước: đơn vị đo chiều dài, dài bằng 1/3 mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play