Mi Vũ cười tươi nhìn Sưởng đế, nhẹ nhàng nói: “Thảo dân muốn được ban thưởng một kim bài miễn tử.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, ngoài kinh ngạc, ta
không khỏi bội phụ sự thông minh của Mi Vũ. Trên đời này, thứ quan trọng nhất chính là tính mạng, nếu mạng không còn, tình cảm yêu đương gì đó
chỉ là mây bay.
Sưởng đế vui giận thất thường, động một cái là
có thể biến “ái khanh” thành “tử khanh” ngay, xin kim bài miễn tử quả là suy nghĩ sáng suốt.
Sưởng đế gật đầu coi như đồng ý, quay sang
nói với Nguyên Chiêu: “Trẫm đã điều động tất cả các thợ đóng thuyền trên khắp cả nước ngày đêm gấp gáp tạo ra một chiếc thuyền chưa từng có trên đời, chờ thuyền rồng dựng xong sẽ lập tức lên đường ra biển. Nay trẫm
phong ngươi là Trấn Hải đại tướng quân, từ nay bắt đầu huấn luyện một
đội thủy quân, đến khi tìm được tiên thảo, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Nguyên Chiêu thi lễ tạ ơn, bởi vì bên cằm có vết thương, giọng nói của hắn có phần trầm trầm không rõ.
Sưởng đế nói xong, quay sang ta: “Cái vết mực đen trên trán ngươi đâu rồi?”
“Không biết Dung công tử dùng cách gì, nó đã được xóa rồi ạ.” Ta úp mở đáp lời, không muốn để hắn biết ta đã mở ra thiên tri.
“Đến chiều Hướng Quân sẽ đón ngươi vào cung chiêu hồn, không được sai sót.”
“Dạ.”
“Vốn là trẫm sợ ngươi xấu xí quá không ai thèm lấy, nể tình ngươi tác thành
cho trẫm và Minh Tuệ nên mới ban hôn gả ngươi cho Nguyên Chiêu. Nhưng
nay Minh Tuệ không ở đây, trẫm cô đơn một mình, há có thể để các ngươi
được có đôi có cặp! Hừ! Đừng mơ tưởng!”
Ta: “…”
Suy nghĩ của Sưởng đế quả nhiên không thể thông theo lẽ thường, vì vậy, hôn sự
của ta và Nguyên Chiêu thực sự biến thành lời nói đùa. Chuyện cả đời của một người lại chỉ dựa vào tâm trạng thất thường của hắn, một câu là
định, thêm một câu là dứt. Trên mặt Nguyên Chiêu quấn đầy băng gạc,
không nhìn ra đang vui mừng hay buồn bã. Tuy nhiên, hắn vốn là tên mặt
than thâm niên, cho dù có lộ mặt chắc ta cũng không nhìn ra biểu cảm đặc biệt gì của hắn đâu.
Hắn là nam tử đầu tiên nguyện ý lấy ta,
còn là một vị anh hùng cái thế. Xưa nay có câu, mỹ nhân yêu anh hùng, mà thực ra dù không phải mỹ nhân cũng sẽ yêu anh hùng thôi. Đáng tiếc, ta
còn chưa kiếm chác được gì từ hắn, hắn đã thành “phu quân cũ” của ta,
đúng là khiến người ta tiếc gần chết mà.
“Dung Sâm, trẫm phong
ngươi là Viễn tuần sử, quan tam phẩm, toàn quyền phụ trách mọi việc ra
biển. Trước khi dựng xong thuyền, các ngươi ở tạm trong phủ tướng quân
của Nguyên Chiêu, không được tự tiện rời khỏi kinh thành, nếu để sơ xuất có kẻ trốn chạy, trẫm bắt ngươi hỏi tội.” Tay Sưởng đế vung lên, chỉ
hướng Nguyên Chiêu, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, không hề nhớ rằng vừa
rồi Nguyên Chiêu đã phải mạo hiểm cả mạng sống để lấy được viên Ly châu
kia.
Thâm tâm ta không khỏi bất bình thay cho Nguyên Chiêu. Đánh nam dẹp bắc, xây dựng biết bao công trạng thì thế nào, không thấy Sưởng đế có một tí ti thương tiếc gì. Sợ rằng trong mắt kẻ quân vương như
hắn, cho dù người ta có móc tim gan mình ra thì hắn cũng chưa chắc có
thể nhìn thêm một mắt. Có câu, chim khôn biết chọn cành mà đậu, ngặt nỗi trong thiên hạ này chỉ có duy nhất một cành cây là Sưởng đế, hại đám
chim như bọn ta đây thật khổ sở.
“Lui ra hết đi.”
Đoàn
người rời khỏi Cúc Nguyệt uyển, ta đi cuối cùng, thầm thì hỏi Dung Sâm:
“Sao lại bảo ta đi chiêu hồn? Ta có biết tí đạo thuật nào đâu.”
Dung Sâm chắp tay nhìn bầu trời xanh trên cao, giọng điệu bí bí ẩn ẩn: “Cô
không để ý là trong tất cả những người ở đây chỉ có mình cô là không
được phong thưởng gì à? Người càng vô dụng thì càng nhanh chết. Vậy nên
ta mới phải để cô đi chiêu hồn.”
Hắn nói cũng đúng. Mi Vũ có kim bài miễn tử, Dung Sâm là người duy nhất có thể ra biển tìm tiên thảo,
Nguyên Chiêu phải thống lĩnh thủy quân, thời khắc mấu chốt mà gặp phải
hải tặc hắn còn có thể mang binh tiêu diệt. Từ đó suy ra, ta cũng cần
phải có chút bản lĩnh đặc biệt, phải có công dụng đặc thù thì mới không
dễ bị giết được.
“Vậy ta phải làm gì bây giờ?”
“Người chết chưa quá ba ngày thì hồn phách vẫn quanh quẩn gần thân thể, cô chỉ cần đọc một đoạn Địa Tàng kinh là được.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, cái này thì đơn giản.
Ra đến cửa cung, Hà công công đã dẫn Nguyên Bảo đến chờ chúng ta từ bao
giờ. Nguyên Bảo vừa thấy Nguyên Chiêu liền chạy tới, thấy vết thương
trên mặt Nguyên Chiêu, nó đau lòng chảy nước mắt ròng ròng, “Ca ca, ca
bị sao vậy?”
“Không sao, mặt bị Ly long cào mấy cái thôi mà.” Nguyên Chiêu ôm Nguyên Bảo cõng trên vai.
Mi Vũ lập tức nói: “Chờ vết thương của ngài lành lại, ta giúp ngài chỉnh dung, miễn phí.”
Nguyên Chiêu liếc qua Mi Vũ, cười nhạt không cho ý kiến. Ngược lại, Nguyên Bảo lập tức cười nịnh nọt, “Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ.”
Xuất cung đến phủ tướng quân, Nguyên Chiêu thu xếp cho ba bọn ta vào ở trong khách viện Quân Thủy cư.
Lúc hoàng hôn, Hướng Quân tự mình đến phủ tướng quân đưa ta vào cung chiêu hồn.
Trong nắng chiều, tường đỏ ngói xanh, hiên vàng thềm ngọc, quả là cảnh sắc
của chốn thâm cung hoa lệ. Đi hết một chặng đường quanh co khá dài, lúc
đến Cúc Nguyệt uyển, màn đêm đã dần buông xuống. Trong làn sương mờ,
cảnh vật trong uyển vẫn mờ mờ ảo ảo như lúc Minh Tuệ còn ở đây. Tiếc
thay, nay cảnh còn mà người không còn, thật khiến người ta dễ nhìn vật
nhớ người.
Sưởng đế mặc một thân áo tơ trắng, đai ngọc mũ kim, mặt mày lạnh lẽo.
Đứng cạnh hắn có một người, cao gầy tuấn dật, áo dài đón gió, rất ra dáng
phong thái thần tiên. Người đó chắc là Thượng Thanh chân nhân Huyền Vũ.
Ta chỉ không ngờ hắn còn trẻ tuổi như vậy, càng không ngờ hắn lại có
gương mặt đẹp đến thế, gương mặt tuấn tú nổi bật đôi mày đậm cùng đôi
mắt sáng như sao đêm.
Hắn nhìn ta khẽ vuốt cằm, coi như chào hỏi.
Ta đến trước Sưởng đế thi lễ.
Sưởng đế nhìn hoàng hôn bên đình, ra lệnh: “Bắt đầu đi”.
Huyền Vũ thưa: “Bệ hạ, mọi người trong uyển phải lui hết.”
Sưởng đế phất tay, cung nữ nội thị yên lặng nối đuôi lui ra. Lát sau, trong đình chỉ còn lại ta, Huyền Vũ và Sưởng đế.
Mắt thấy hoàng hôn đã phủ kín bốn bề, coi như đã đến thời cơ thích hợp. Ta
chấp tay hành lễ như cao nhân, thật ra là trong lòng đang lo lắng bỏ sừ, không biết kinh mình niệm ra có tác dụng không nữa.
Qua một
lát, một ảo ảnh thanh u dần hiện lên trong ánh nến, dần dần, ảo ảnh đó
càng lúc càng sáng, mơ hồ hình thành một bóng người. Ta tiếp tục niệm
đống kinh văn. Đột nhiên, Ly châu đặt trên ngực Minh Tuệ lóe lên tia
sáng đỏ, lập tức che phủ bóng người sáng ngời kia. Tiếp theo sau đó, ánh sáng đỏ tiêu tán, Ly châu lại trở về ánh huỳnh quang như trước. Nhưng
nhìn lại, Ly châu trong quan tài đã khác với trước đó, bên trong có thêm một dòng ảo ảnh lưu chuyển đung đưa, đó có lẽ chính là hồn phách của
Minh Tuệ bị thu phục. Ta xoay người nói với Sưởng đế: “Bệ hạ, hồn phách
của Minh Tuệ đã quay về.”
Huyền Vũ cử chỉ thoát tục, đôi tay thon dài thanh tú, chiếc bút trong lòng
tay hắn chấm trên bàn cát như có linh tính. Hắn khẽ thầm thì niệm chú
văn.
Sưởng đế ra lệnh: “Ngươi hỏi nàng, sao lại tự tử.”
Chiếc bút trên bàn cát bất động hồi lâu.
“Trẫm không cầu chi, chỉ muốn hỏi cho rõ.”
Qua hồi lâu, bút trên bàn cát rốt cuộc cũng chuyển động, viết ra mấy chữ vô cùng đơn giản: “Sống không còn gì lưu luyến”.
Sưởng đế như không tin, nhìn chằm chằm bàn cát: “Sống không còn gì lưu luyến
ư? Rõ ràng đêm hôm ấy nàng đã nói với ta, nàng muốn cùng ta nắm tay đến
già, không bao giờ xa cách.”
“Ta nói với “chàng”, không phải nói với ngươi.”
“Nàng gạt trẫm?”
“Ta không gạt ngươi, là ta đang tự dối gạt mình.”
Sưởng đế nhìn chằm chằm chữ trên bàn cát, hai tay nắm chặt, dường như có thể đánh một quyền vào cái bàn cát ấy bất cứ lúc nào.
Ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Lẽ nào hôm ấy Minh Tuệ đã uống dịu
hương, tự mình tìm một giấc mộng viên mãn, cuối cùng dứt hết những vướng bận trong lòng để ra đi? Nếu vậy, người trong giấc mộng ấy của nàng là
ai?
Sưởng đế cắn răng nghiến lợi: “Được, nếu nàng đã không lừa
gạt trẫm, vậy trẫm sẽ ra biển tìm tiên thảo để nàng cải tử hồi sinh, cho nàng thực hiện lời hứa của mình.”
“Người chết đèn tắt, cần gì chấp mê.”
Sưởng đế cười lạnh: “Trẫm là thiên tử, cõi đời này không có gì là trẫm không làm được.”
Bàn cát hiện lên một câu lạnh nhạt: “Nói chuyện viển vông, kiêu căng tự
đại. Về sau đừng làm cái trò lên đồng viết chữ này nữa, ta chỉ nói đến
đây thôi, sẽ không nói thêm nửa chữ nào nữa.”
Sưởng đế nhìn chằm chằm bàn cát, trong mắt như có gió bão, là dấu hiệu báo trước của một cơn cuồng nộ.
Lên đồng viết chữ là loại đạo thuật thần bí, lúc đầu ta cũng không tin lời
trên bàn cát là của Minh Tuệ lắm, nhưng nhìn đến đây, ta dám chắc đó là
nàng, bởi chỉ có nàng mới dám nói chuyện với Sưởng đế như thế này. Thân
thể nàng bởi có Giao châu mà tỏa ra hương thơm động lòng người, chỉ như
đang ngủ say. Ta không có cảm giác nàng đã chết, lời nói của nàng vẫn là phong cách thẳng thắn sắc bén ngày trước, lại mang theo bí mật không ai đoán ra.
Huyền Vũ san bằng bàn cát.
“Chân nhân, ta có thể hỏi nàng một vấn đề không?”
“Người đó vừa nói rồi, nàng sẽ không đáp gì nữa.”
“Đó là nàng nói với bệ hạ. Nếu nàng không muốn trả lời, ta sẽ không bắt ép.”
“Được thôi.” Huyền Vũ lại khởi động bàn cát.
“Ngài hỏi nàng, sao nàng lại hận ta.” Nàng có thể trả lời ta không? Ta chăm
chú nhìn chiếc bàn cát. Một lát sau, trên bàn hiện lên mấy chữ:
“Ta không hận ngươi”.
Ta giật mình. Trước khi chết nàng rõ ràng đã nhìn ta nói: Ta, hận ngươi, gạt ta.
Ta chưa từng lừa gạt nàng, cũng tự ngẫm mình chưa từng làm chuyện gì có
lỗi với nàng, vậy nên vẫn vướng mắc khôn nguôi. Nhưng giờ phút này, nàng lại nói, nàng không hận ta. Rốt cuộc là thế nào.
Ta thắc mắc: “Vậy sao lúc ấy cô lại nói như vậy?”
Bàn cát không động đậy gì.
Qua hồi lâu, Huyền Vũ nói: “Nàng đã minh tức, không chịu trả lời nữa.”
Đôi mày rậm của Sưởng đế nhíu chặt, mặt mũi tối tăm đứng bên quan tài, yên lặng nhìn Minh Tuệ không chớp mắt.
Ta bỗng thấy có phần đồng cảm với hắn. Dù là bậc cửu ngũ chí tôn có được
cả thiên hạ thì thế nào, chung quy vẫn có thứ cầu không được. Đêm hôm đó có lẽ hắn đã thực sự chân thành, một lòng muốn cùng nàng sát cánh không rời, đâu có ngờ, Minh Tuệ lại chỉ coi hắn như một thế thân để hoàn
thành giấc mộng của mình, những lời thề ước hứa hẹn thật ra lại là nàng
đang nói cho người khác nghe. Vạch trần chân tướng như mở một canh bạc,
kết cục chỉ có hai loại, thua hoặc thắng. Trường hợp này của Sưởng đế,
xem ra là thua thảm hại rồi. Từ đó có thể thấy, quyền thế cao cách mấy
vẫn có một thứ không thể đạt được, đó chính là lòng người.
Ta và Huyền Vũ lui khỏi Cúc Nguyệt uyển.
Trăng mới lên, thềm ngọc dưới chân như được tráng một lớp nước mỏng.
Huyền Vũ thả chậm bước chân, thỉnh thoảng lại liếc sang ta. Trong đêm đen, ta vẫn nhìn rõ hắn như ban ngày, đương nhiên có thể nhận ra ánh mắt tìm
tòi nghiên cứu của hắn. Ta dứt khoát quay mặt đối diện với hắn, cười
hỏi: “Chân nhân cảm thấy trên người ta có chỗ nào không ổn ư?”
“Có phải ngươi đã mở ra thiên tri giữa trán?”
“Sao ngài biết?”
“Ta đương nhiên biết.” Hắn cười cười, nhìn ta như kinh ngạc, lại như suy ngẫm.
“Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi chân nhân, thuật trong phòng thật sự có thể trị được bệnh của bệ hạ ư?”
“Ngươi cho rằng ta bịa chuyện?”
“Ta chỉ cho rằng, nếu ngài vì muốn phát triển Đạo gia mà lợi dụng bệnh của
bệ hạ để phóng đại công hiệu của thuật trong phòng thì thật không thích
đáng. Nếu không vì thứ thuật pháp đó, có lẽ Minh Tuệ cô nương sẽ không
chết. Nếu nàng ấy không chết, bệ hạ sẽ không khăng khăng làm nàng sống
lại bằng được. Chân nhân có biết, ra biển tìm tiên phải tốn bao nhiên
tiền bạc, lại có biết bao nhiêu nguy hiểm không?”
Huyền Vũ khẽ cười, hất cây phất trần đuổi mấy con côn trùng trong đêm.
“Bệ hạ tín đạo đâu phải vì thuật trong phòng. Đó hoàn toàn là vì tôn chỉ
của đạo giáo rất hợp với tâm ý của ngài mà thôi. “Đất trời chẳng có lòng nhân, mà xem vạn vật in tầm chó rơm”(1). Mệnh ta tự ta không do
trời(2). Bệ hạ đánh nam dẹp bắc, giết người vô số, chẳng lẽ ngươi bảo
ngài đi tín Phật?” Huyền Vũ nở nụ cười, âm thanh không lớn nhưng rất du
dương tùy ý.
“Nếu chân nhân đã có thể tìm được Minh Tuệ, ngài
nhất định cũng có thể tìm ra một người thích hợp khác thay nàng. Được
vậy vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của bệ hạ, lại vừa hay có thể tránh được việc ra biển tìm tiên hao người tốn của.”
“Đúng là ta có thể chọn ra người thay thế, nhưng bệ hạ đã chọn Minh Tuệ, không thể không có nàng.”
“Tại sao?”
Hắn nghiêng đầu cười: “Ngoài yêu mến ra, ngươi cho rằng còn có thể là vì nguyên nhân gì?”
Ta lắc đầu.
Hắn sờ sờ cằm: “Ta cũng không hiểu. Lẽ nào là vì Minh Tuệ có da trắng thịt mềm, vóc dáng mảnh mai, song tu rất thú vị?”
Ta im bặt chốc lát, buồn bực nói: “Chân nhân thật chẳng giống một đạo sĩ gì cả.”
Hắn tỏ vẻ vô tội: “Chuyện này có làm sao, vợ chồng trên đời nào ai không
song tu, chẳng qua là không dùng phương pháp kia mà thôi. Ngươi cần học
không? Trong người ta có một quyển bí thư, muốn thì ta tặng cho này.”
Mắt ta co quắp, cười gượng: “Đa tạ ý tốt của chân nhân, sắc trời không còn sớm nữa, cáo từ.”
Đứng ngoài cửa cung, ta chắp tay cáo biệt hắn, ngồi lên xe liễn trở lại phủ tướng quân.
Trong Quân Thủy cư, Dung Sâm vẫn chưa ngủ, trên ô giấy cửa sổ còn hiện rõ
bóng người. Gian phòng sát bên lại hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ Mi Vũ đã
ngủ rồi. Nha đầu này vì việc bảo dưỡng nhan sắc mà luôn ngủ sớm dậy
muộn.
Ta trở lại phòng mình. Lúc cởi áo ngoài, một quyển sách
đột nhiên rơi xuống, chính là “Mười ba thức thuật trong phòng” Minh Tuệ
tặng cho ta.
Ta cúi nhìn, nhất thời đỏ mặt tới mang tai, sách gì mà trông như Xuân Cung đồ thế này?
Ta thì thầm “thận trọng, thận trọng”, ôm thái độ nghiên cứu học thuật, hết sức nghiêm túc quan sát tranh vẽ cùng chữ viết trên giấy. Ừm, không thể không nói, quyển sách này đúng là bác đại tinh thâm, nội dung sâu sắc,
lời lẽ dễ hiểu, văn hay tranh đẹp, sinh động như thật. Ta nhìn mà cả
người nóng bừng, tim đập loạn lên.
Đúng lúc ta đang chăm chú xem xét, bên tai bỗng vang lên tiếng gõ cửa sát phong cảnh làm ta giật cả mình.
Chú thích
(1)Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Dịch: Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm.
Thơ:
Đất trời chẳng có lòng nhân,
mà xem vạn vật in tầm chó rơm
[Trích Chương 5- Đạo Đức kinh- Lão Tử- Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ khảo luận và bình dịch].
Đại ý là trời đất đối với vạn vật chí công vô tư, không có loài nào tuyệt
đối là trọng, loài nào tuyệt đối là khinh, mọi thứ như nhau.
(2)Ngã mệnh do ngã bất do thiên: Mệnh là do ta chứ không phải do trời đoạt định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT