Ta chưa từng gặp hắn, nhưng uy danh hiển hách của hắn thì đã sớm nghe qua. Truyền thuyết kể
rằng, hắn từng săn báo tuyết ở tuyết tuyến Thiên Sơn, từng cứu cả một
thành dân chúng trong sa mạc bão cát, từng đoạt tọa kỵ của Tây Hạ vương
giữa thiên quân vạn mã…
Hắn là nhân vật chính trong các cố sự,
là một truyền thuyết. Nhưng lúc này, hắn lại chân thực đứng tại nơi đây, tất cả các truyền thuyết tưởng như chỉ tồn tại trong ý nghĩ giờ đây đều sống lại, sinh động vô cùng.
Sưởng đế cười sang sảng: "Ái khanh bình thân. Lên đây nói chuyện."
Nguyên Chiêu xải bước lên trước Thừa Thiên môn, bước chân như có gió bão nơi
phía Bắc Trường Thành theo cùng, vang vang dưới ánh mặt trời, một thân
chiến giáp tỏa sáng rạng rỡ. Hắn như vị chiến thần đứng dưới vòng kim
sắc, từng bước từng bước dần tới trước mặt ta. Kỳ lạ thay, khi nhìn hắn, ta lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Sưởng đế thân mật an bài hắn ngồi bên cạnh mình.
"Ái khanh thay trẫm Tây chinh khổ cực, Hướng Quân, ban rượu."
Hướng Quân dâng lên một đỉnh rượu. Ta ngồi cách xa ba trượng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu ngon.
Nguyên Chiêu tạ ơn, thoải mái uống một hơi cạn sạch.
Sưởng đế cười nói: "Ái khanh khải hoàn trở về, ban thưởng vàng bạc châu báu,
phong vạn hộ hầu(1) là điều tất nhiên. Nhưng nay trẫm còn một phần
thưởng khác muốn ban cho khanh."
Hắn cười híp mắt chuyển sang
nhìn ta: "Vị này chính là đệ tử tâm đắc của thần y Mạc Quy, cô nương
Linh Lung. Ái khanh chinh chiến sa trường đã nhiều năm, không để ý tới
tư tình nhi nữ, nay công thành danh toại, Tây Vực Đông man đều đã thuần
phục, giờ trẫm giúp khanh hoàn thành ước vọng, ban thưởng Linh Lung cô
nương gả cho khanh."
Tin này chẳng khác gì sét giữa trời quang,
đánh cho đám người ở đây cháy khét thành cọc gỗ. Ngay cả kẻ đứng trước
thiên quân vạn mã không thèm nháy mắt như Nguyên Chiêu cũng ngẩn ra, có
thể thấy được tin này có bao nhiêu đáng sợ.
Ta nhìn Sưởng đế, không có lời nào để nói.
"…"
Bệ hạ, ngài đâu thể cậy mình là Hoàng đế mà có thể bấm loạn hoa tươi cắm
vào phân trâu được. Huống chi, phân trâu cũng chia ra rất nhiều loại, có một loại luôn có tự ái, lại luôn tự hiểu.
Ta nghĩ nghĩ, có lẽ
ngay sau đây hoa tươi sẽ giận dữ cự hôn, Sưởng đế tức giận, bấm nát hoa
tươi ném vào tử lao, sau đó quang minh chính đại tước đoạt bình quyền
của hắn. Trò chơi tình yêu biến thành bi kịch triều đấu, Hoàng đế hiểm
độc giả tứ hôn đoạt binh quyền, tướng quân công lớn bất đắc dĩ rơi vào
lao ngục.
Ta nghĩ đây là phép khích tướng của Sưởng đế gian trá hiểm độc.
Ai ngờ, ta không đoán đúng mở đầu, càng không đoán đúng kết cục.
Nguyên Chiêu nhìn lướt qua ta, trấn định thản nhiên khom người: "Tạ chủ long ân."
Sưởng đế cười ha ha: "Tốt lắm, tốt lắm. Hôm nay chính là ngày lành, trẫm sẽ tự mình làm chủ hôn cho các ngươi."
"Tạ bệ hạ ban ân." Giọng nói của Nguyên Chiêu thậm chí còn có sự vui mừng,
dường như phần thưởng này của Sưởng đế chính là một mối nhân duyên mỹ
mãn hắn đã chờ nhiều năm.
Ta lại lần nữa không còn gì để nói.
Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của Nguyên Chiêu cũng vặn vẹo thế sao? Hắn không
nhìn thấy vết đen to đùng giữa trán ta à?
Bỗng nhiên, Dung Sâm ngồi bên đứng bật dậy: "Hồi bẩm bệ hạ, Linh Lung đã có hôn ước."
Quanh ta lần nữa yên lặng không tiếng động, ta và Mi Vũ nhìn nhau sững sờ, ta có hôn ước từ khi nào vậy? Nghiêng đầu nhìn Dung Sâm, nghiêm túc, vô
cùng nghiêm túc, hoàn toàn không phải dáng vẻ vui đùa lúc rảnh rỗi sinh
nông nổi. Lại nói, trên đời này chỉ sợ chẳng có ai dám nói đùa với Sưởng đế.
Sưởng đế không quan tâm phất tay áo cười: "Không sao, phế là được."
Chân mày Dung Sâm nhíu lại: "Cái này không thể."
Ta lại giật mình. Hắn dám làm trái ý chỉ của Sưởng đế.
Sưởng đế thu nụ cười, mặt lộ vẻ không vui.
Mi Vũ liều mạng nháy mắt với Dung Sâm. Rõ ràng hắn đang chọi lại vảy rồng
khiêu khích quân uy, lấy mạng mình ra đùa giỡn. Vậy mà hắn lại không
chút sợ hãi, càng không có ý lùi bước, đón ánh mắt sắc bén của Sưởng đế, thản nhiên như thần tiên.
Lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ hận
không thể nhào tới bịp chặt miệng hắn lại. Ta gả cho Nguyên Chiêu thì
liên quan quái gì đến hắn, sao hắn lại vì một cái hôn ước ta chẳng hay
biết mà đi khiêu khích Sưởng đế, phải chăng hắn chán sống rồi?
Không khí như rút kiếm căng nỏ. Sưởng đế hơi nheo mắt, dựa vào hiểu biết của
ta về hắn, tiếp đây hắn nhất định sẽ cười muôn phần tình cảm, sau đó nói một câu khiến ngươi lạnh run từ trong ra ngoài.
Đúng lúc ấy,
Minh Tuệ vẫn một mực lặng yên đột nhiên đứng dậy: "Bệ hạ, nghe nói tù
binh lần này đều là người Tây Vực, thiếp muốn xem họ thế nào."
Ta lặng lẽ thở phào, âm thầm cảm kích Minh Tuệ đã giải vây giúp.
Sưởng đế nghiêng người: "Được". Hắn không để ý đến Dung Sâm nữa, đứng dậy đi với Minh Tuệ đến trước Phong đài.
Sưởng đế đứng dậy, mọi người tự nhiên không ai dám ngồi thêm, rối rít đứng lên theo, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Gió nhẹ khẽ thổi bay tà váy trắng như tuyết của Minh Tuệ, bóng lưng thướt tha, y phục mềm mại.
Từ cao nhìn xuống, thế trận kinh người. Thần Uy quân quân kỷ nghiêm minh,
tù binh Tây Vực thần phục ở giữa bát trận, cúi đầu phục tùng.
Sưởng đế chắp tay sau lưng, khinh thường chỉ một tay vào đám tù binh trong
quân: "Nàng xem, những kẻ này chính là tù binh Tây Vực. Dáng vẻ chúng
không như người Trung Nguyên ta, vừa nhìn đã ra bọn dã man trộm cắp."
Ta nhớ vế sau là "Do khủng tương phùng thị mộng trung"(2), chẳng lẽ trong đám tù binh kia có người nàng từng quen biết?
Nàng chỉ đọc vế trước.
Đột nhiên, ánh sáng trắng lóe lên, nàng bỗng nhảy từ trên Thừa Thiên môn xuống.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi, Minh Tuệ như một con bướm trắng đột nhiên bay xuống.
Sắc máu trên mặt Sưởng đế biến mất trong nháy mắt, dường như tất cả nguồn
máu trong cơ thể đều vọt chảy ra ngoài vào khoảnh khắc Minh Tuệ tung
người nhảy xuống đó. Long nhan trắng bệch không một tia máu, tựa một
khối ngọc thạch đứng trong gió lạnh. Hắn đứng ngay sau lưng nàng, nhưng
chuyện đột nhiên xảy ra lại ứng phó không kịp. Hắn thậm chí còn không
bắt được vạt áo của nàng ấy.
Ta cũng khiếp sợ không thôi.
Bóng dáng bên cạnh lóe lên, Dung Sâm vọt khỏi Phong đài đầu tiên, ta phản ứng kịp, cũng cùng Nguyên Chiêu chạy xuống.
Một bãi máu tươi đỏ thẫm, nổi bật lên toàn thân áo trắng mỏng manh mà thê lương của Minh Tuệ, như cô linh lạc tuyết.
Dung Sâm với Nguyên Chiêu đồng thời đỡ nàng dậy.
Ánh mắt nàng tan rã, lưu luyến tia hơi thở cuối cùng. Ta đứng trước nàng,
trái tim đập điên cuồng run rẩy, ngón tay lại bình tĩnh sờ mạch đập trên trái tim nàng.
"Ta, hận ngươi, gạt ta."
Đây là câu nói cuối cùng của nàng trên cõi đời này, mỗi chữ mỗi từ, tựa như huyết lệ, là nói với ta.
Ta ngơ ngác nhìn đôi mắt nàng dần nhắm lại, lòng lặng như tờ. Vì sao nàng lại tìm đến cái chết? Vì sao nàng lại hận ta?
"Mau gọi thái y! Mau!" Tiếng gào thét từ phía sau truyền đến, âm thanh như
xé rách lồng ngực, nặng nề mà tuyệt vọng. Sưởng đế đưa tay đẩy Nguyên
Chiêu, Dung Sâm ra, ôm Minh Tuệ vào ngực. Tay hắn run rẩy loạn xa vuốt
ve gương mặt nàng.
Da thịt nàng vốn đã như trong suốt, nay dính thêm vết máu, nhìn càng thêm đáng sợ.
Xung quanh hỗn loạn vô cùng, đám nội thị bước chân lộn xộn, đám thị nữ lo sợ vây quanh, đứng cách ba trượng không dám đến gần. Trời đất cũng ảm đạm, chỉ có Thần Uy quân vẫn đội hình nghiêm chỉnh đứng lặng yên.
Sưởng đế lắc mãi thân thể Minh Tuệ, gọi mãi tên nàng. Ngay cả kẻ có được cả
thiên hạ như hắn cũng chỉ là một người phàm, không quyết định được sống
chết, lúc gặp phải sinh ly tử biệt vẫn chỉ có thể bó tay chịu chết.
"Bệ hạ nén bi thương." Hướng Quân yếu ớt nói một câu.
Mắt phượng của Sưởng đế rét lạnh, ánh sáng mãnh liệt quét qua khiến cả người Hướng Quân run lên, không dám nói gì thêm.
Sưởng đế đột nhiên nhìn thấy ta, vội túm chặt cổ tay ta, sức mạnh lớn kinh người.
"Mau cứu nàng! Không phải ngươi là thần y sao! Mau cứu nàng!"
Lòng ta cực kỳ khó chịu, chua chát nói: "Bệ hạ, nàng đã chết!"
Hắn trợn mắt tức giận: "Nói bậy! Nàng không thể chết được! Hôm qua nàng còn nói với ta, muốn cùng ta nắm tay đến già. Sao nàng có thể chết!"
"Bệ hạ, tâm mạch nàng đã đứt!"
Hai mắt Sưởng đế đỏ ngầu, đột nhiên kéo một cung nữ bên cạnh qua, ném đến trước mặt ta: "Đào trái tim ả lên, đổi cho Minh Tuệ."
Tiếng hét to như tiếng sấm sét giữa trời quang, sắc mặt cung nữ đó trắng bệch, toàn thân run bần bật, ngã phịch xuống đất.
Ta cũng kinh hãi.
Sưởng đế như điên: "Sư phụ ngươi năm đó đổi cho một con mãnh hổ một trái tim
chó, kể từ đó nó liền đối với trẫm như trung khuyển. Mau mổ trái tim ả
ra, đổi lại cho Minh Tuệ."
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Cung nữ kia quỳ xuống đất khẩn cầu, dập đầu đến chảy cả máu.
"Bệ hạ, Minh Tuệ đã chết, thảo dân không thể làm vậy."
Ánh sáng bạc bỗng vụt qua, dưới cổ ta chợt lạnh.
Ta không ngờ Sưởng đế lại xuất kiếm nhanh như vậy, gọn gàng linh hoạt, như ánh sáng vụt qua trời xanh. Kiếm gác trên cổ ta, dài chừng hai thước,
khẽ sượt qua, vài sợi tóc bay khỏi lưỡi kiếm, đúng là bảo kiếm chém sắt
như chém bùn.
Sát khí lặng yên từ thân kiếm xuyên đến da thịt ta, tựa như linh xà chạy trong thân thể. Trong khoảnh khắc, lưng ta thấm
đầy mồ hôi.
Mắt hắn đỏ như máu, nhìn ta chằm chằm, gằn từng chữ một: "Ngươi đào hay không?"
Kiếm hắn đặt trên cổ ta, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút, ta sẽ mất mạng.
Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, dường như tất cả mọi người đều đã nín thở. Giết một người đối với hắn mà nói chỉ như nghiền chết một con giun con dế.
Mà cái mạng này đối với ta mà nói, lại không phải là một con giun con
dế. Thầy thuốc từ bi, trị bệnh cứu người, không phải giết người. Bắt ta
mổ trái tim của một người sống để cứu một người khác, đừng nói không cứu sống được, dù cứu sống được ta cũng sẽ không làm. Xem ra, hôm nay ta
phải chết không thể nghi ngờ.
Đạo đức thầy thuốc nặng như tính mạng. Ta sợ chết, nhưng không thể làm trái với lương tâm.
Đón tròng mắt đỏ ngầu của hắn, ta chậm rãi nói: "Thầy thuốc không thể làm
trái với mệnh Trời, càng không thể mưu hại mạng người. Chưa nói người
chết không thể sống lại, cho dù có thể sống lại thật, cũng không thể tùy tiện bóp chết tính mạng của người khác. Vạn vật sinh linh đều có linh
tính, chúng sinh bình đẳng."
Sưởng đế giận dữ: "Đừng có nói mấy cái đạo lý vớ vẩn đó! Chúng sinh thì có liên quan gì tới ta, ta chỉ cần nàng sống!"
Tiếng thét vang vọng trước Thừa Thiên môn mênh mông. Hai mắt hắn trợn tròn,
trong mắt tràn đầy thịnh nộ sát khí, y như hung thần Tu La dưới địa
ngục.
Dưới cổ chợt đau, ta nhắm mắt lại, giữa ranh giới sống
chết, trong lòng bỗng vụt qua thật nhiều tiếc nuối. Không thể giải đáp
câu hỏi về thân thế, chẳng được thấy sư phụ một lần cuối, chưa từng được một người yêu thích… Tiếc nuối quá nhiều, từng cái từng cái bay vụt qua mắt ta. Hành trình sinh mạng sao mà ngắn ngủi, tựa như cánh hoa rơi
giữa tàn xuân, không ai tới thưởng, cuối cùng đành lượn cong theo ngọn
gió bay.
Chú thích:
(1) vạn hộ hầu: hầu tước có một vạn hộ, về sau chỉ quan lại giàu có.
(2)Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu
Do khủng tương phùng thị mộng trung.
Dịch nghĩa:
Đêm nay còn sợ đem đèn rọi
Có phải tương phùng trong mộng không?
(Trích "Giá cô thiên kỳ 1"- Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
(Nguồn mạng: thivien.net)
p/s: Còn có một bản dịch khác của Nguyễn Thị Bích Hải cũng rất hay:
Đêm nay chung bóng, đèn soi tỏ,
Cứ ngỡ như đang giấc mơ mòng.
(Nguồn mạng: thivien.net)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT