Đáng tiếc, ta vừa
thầm khen hắn xong, đã nghe thấy tiếng lôi đình quát to: "Mổ ngực ra còn có thể sống sao! Nếu ngươi không phải đệ tử của Mạc Quy, trẫm đã lôi
ngươi ra ngoài chém rồi. Ngươi định mưu nghịch hả?"
Hắn trợn tròn hai mắt, tay chống nạnh, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong
nhã trước kia hoàn toàn mất hút, giờ y hệt một tên bát phu(1) chửi đổng.
Ta trấn định thản nhiên trả lời: "Tuyệt đối không chết. Sau khi lấy viên
châu ra, ta sẽ khâu lại hoàn chỉnh cho bệ hạ." Ta biết rõ ai nghe xong
cách chữa trị này cũng sẽ giậm chân. Cho nên Sưởng đế nổi trận lôi đình
vẫn trong dự liệu của ta, cũng chẳng kinh ngạc lắm.
Hắn đằng đằng bước đến trước mặt ta, ánh mắt âm u quét về cổ áo, sau đó, xuống ngực.
Ta luôn tự thấy dung mạo mình rất có cảm giác an toàn, nhưng đối mặt với
cặp mắt sắc bén như dao đang đặt trên ngực, ta vẫn không tránh được căng thẳng, theo bản năng lùi lại một bước.
Hắn chỉ vào quần áo ta,
hừ lạnh: "Dựa vào đường may siêu sẹo vẹo sứt này của ngươi? Y phục còn
khâu không nổi, còn định khâu người?"
Ta thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn đang nghiên cứu đường chỉ trên quần áo ta.
Hướng tả sứ không phúc hậu phì cười, vội mím môi.
Ta bình tĩnh chỉnh cổ áo: "Bệ hạ không tin? Thảo dân đã từng chữa khỏi cho rất nhiều người."
Sưởng đế trợn tròn mắt: "Ngươi nói là, ngươi từng trị loại bệnh này?"
Ta gật đầu: "Dạ. Đa số trong ngực mỗi người chỉ có một hạt châu, nhưng
cũng có người có hai hạt châu. Đáng sợ nhất là, ta thậm chí từng nhìn
thấy người có mấy chục hạt châu trong ngực, suýt nữa làm vỡ ngực hắn."
"Những mười mấy hạt?"
Ta tiếp tục gật đầu: "Gặp phải người có một đống hạt châu trong ngực như
thế rất khó chữa trị. Bởi vì không biết hạt châu nào tương tư người nào. Chẳng hạn như hắn muốn ta giúp hắn cắt đứt tương tư với Lý tiểu thư,
nhưng trong mười mấy hạt châu như thế, ta làm sao biết được viên nào mới là của Lý tiểu thư?"
Ánh mắt Sưởng đế chẳng rõ tâm tư, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Ta tiếp tục nói: "Thường thường, hạt châu tương tư trong lòng Trương Tam
là vì Lý Tứ, nhưng hạt châu tương tư trong lòng Lý Tứ lại là vì Vương
Ngũ. Nói chung, chứng bệnh tương tư vô cùng phức tạp."
Sưởng đế không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn ta chằm chằm, cũng không biết có mấy phần tin tưởng lời nói của ta.
Có câu nói thật mất lòng, lời thật thường nghe rất giống lời nói láo. Đặc
biệt là cái nghề hoàng đế này, xác suất nghe được lời thật lòng rất
thấp, chẳng mấy khi được nghe lời nói thật một lần, đại để như nghe
chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Ta cũng chẳng trông mong hắn tin tưởng gì,
nhưng thân là thầy thuốc, đành đúng nghĩa vụ nói sự thật với người bệnh.
"Bệnh này tuy khổ sở đau đớn, nhưng trong khổ có ngọt, dư vị sâu sắc. Được
cảm nhận hương vị mất hồn như vậy, không phải ai cũng may mắn có được,
do đó, đôi khi chữa khỏi chi bằng không chữa."
Đây là tổng kết
tâm đắc của ta qua nhiều năm chữa cái bệnh tương tư này. Nói thật, ta
đối với căn bệnh này còn rất chi là mong mỏi, chỉ tiếc không thể gặp
được một người khiến ta mắc bệnh đó. Đáng tiếc hơn nữa là, chẳng có ai
mắc bệnh này vì ta, cuộc sống thật là tịch mịch trống vắng.
Hướng Quân thở ra một hơi, vẻ mặt như trút được gánh nặng, đúng kiểu: ngươi rốt cuộc cũng chịu nói vớ nói vẩn xong rồi hả.
Ta cũng thở ra một hơi, trả lại cho hắn vẻ mặt: ngươi không biết gì thì đừng có nghi ngờ chuyên gia ta.
Sưởng đế chậm chạp quay lại ngồi trên long sàng, im lặng trầm tư hồi lâu, lúc sau sâu xa nói: "Cứ coi như ngươi nói thật, trẫm cũng không nguyện ý
lấy châu tương tư ra."
"Tại sao?"
"Chờ khi ngươi thích một người, ngươi sẽ hiểu rõ."
Thế này là tốt nhất. Ta khom người thi lễ: "Vậy thảo dân xin cáo lui."
"Khoan đã."
"Bệ hạ còn có gì sai bảo?"
"Ái khanh có thể khiến nàng thích trẫm hay không?"
"…" Bệ hạ à, thần y không phải thần tiên đâu.
Ta thi lễ xin lỗi: "Việc này, thảo dân rất khó làm được."
Hắn chậm rãi dựa vào long tháp, nhìn ta cười tươi: "Nếu là thần y, ái khanh nhất định có thể làm được." Dung mạo hắn cực đẹp, mắt phượng mày rồng,
nụ cười đúng vẻ quyến rũ siêu lòng người, sắc xuân lan tràn. Chỉ có
điều, nghe câu nói sau, cả người ta nguội lạnh âm u, như bị rơi xuống
hầm băng.
"Nếu không làm được, vậy chết đi được rồi."
Trên mặt hắn, sắc xuân nhanh chóng chuyển thành trời đông giá rét, lời nói như gió rét cắt da, căm căm sát ý.
Ta hoảng sợ cúi đầu, giờ phút này, ta sâu sắc cảm nhận được thế nào là gần vua như gần cọp, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Dưới chân
cường quyền, tính mạng chỉ như kiến hôi cỏ dại, ngươi không thể không
cúi đầu.
Ta chỉ có thể nói: "Bệ hạ có thể cho thảo dân gặp người
kia trước được không ạ? Phải dựa vào tình huống cụ thể mới có thể nghĩ
ra biện pháp cụ thể."
Sưởng đế hất cằm: "Hướng quân, đưa nàng ta đi."
Ta và Dung Sâm bị "mời" vào một chiếc xe liễn. Ta bùi ngùi, thoát được miệng hổ nhưng vẫn không thoát được hang hổ.
Từ nhỏ ta đã lập chí làm một thần y, chỉ mong trường sinh bất lão. Mặc dù
đã trị không ít bệnh tương tư, nhưng ta chưa từng làm bà mối bao giờ.
Đây là lần đầu tiên ta cầm tơ bắc cầu làm mối, không ngờ lại là tơ của
Sưởng đế. Nếu nối không được, hắn sẽ lấy cái mạng nhỏ này của ta. Than
ôi! Lòng ta như bị phủ mây đen mù sương, xoắn xuýt không ngừng.
Dung Sâm quả nhiên đến để xem náo nhiệt, mím môi cười như không cười, thoải mái nhàn nhã uống trà trong xe, sống chết mặc bây.
Ta không nhịn được nhìn hắn càu nhàu: "Người ta nói, từ khi sinh ra, trên
chân mỗi người đã được xuyên sẵn sợi tơ hồng của Nguyệt lão, định trước
nhân duyên trong đời. Huynh nói xem, tên Sưởng đế này đã có ba nghìn mỹ
nhân trong hậu cung, hắn còn tham lam ăn đồ bên ngoài, ngón chân hai bàn đủ sử dụng sao?"
Dung Sâm phì một cái, nước trà trong miệng phun hết ra ngoài.
Ta hậm hực lau mặt, sâu sắc cảm nhận nhiệm vụ khó khăn lần này.
Khoảnh khắc nhìn thấy ý trung nhân của tên Sưởng đế kia, lòng ta run bắn lên…
Nhiệm vụ khó khăn hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của ta.
Chú thích
(1): bát phu: Người đàn ông ngang ngược, thô lỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT