*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ăn xong chưa, xong rồi thì nhanh về đi.” Quý Thừa Tiêu cầm khăn ăn lau miệng nói.

Cận Thần với Lê Hình ra sức gật đầu, “Ăn xong ăn xong, chúng tớ về nhé.” Nói xong Cận Thần ôm Husky kéo Lê Hình chạy khỏi Quý gia như trối chết.

Lâm Triệt nhìn cái mâm trên bàn ăn sáng loáng có thể soi gương, cậu tức giận mắng Cận Thần với Lê Hình tiện nhân.

Tụi mi là heo đấy hả???

Quý Thừa Tiêu liếc nhìn xung quanh, anh thấp giọng hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Triệt hơi do dự chỉ mình, “Tôi à?”

“Hỏi em đấy.” Quý Thừa Tiêu nói tiếp.

Sau đó Quý Thừa Tiêu lấy điện thoại từ trong túi, để lên bàn, “Gõ ra đi, tôi dẫn em đi.”

Lâm Triệt sửng sốt, rồi lập tức cảm động gật đầu, cầm điện thoại mở ghi chú nhanh chóng gõ.

Quý Thừa Tiêu không nói một lời nhìn điện thoại lượn lờ giữa không trung.

5 phút sau.

Quý Thừa Tiêu hỏi: “Gõ xong chưa?” Nói đoạn vươn tay muốn lấy điện thoại.

Lâm Triệt nhanh nhẹn tránh bàn tay duỗi đến của Quý Thừa Tiêu tiếp tục gõ, miệng lẩm bẩm: “Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên Cola, à phải rồi còn trái cây, uh… Trái cây gì đây ta, thôi kệ cứ viết tất cả các loại trái cây là được…”

(*) Cánh gà chiên với Cola:

recipe17003-635996015529788256jpg



Lại 5 phút sau.

Quý Thừa Tiêu ngồi không yên, cậu ma này rốt cục muốn ăn bao nhiêu thứ?

“Em xong chưa?” Quý Thừa Tiêu hỏi lần thứ hai.

Lần này Lâm Triệt trả điện thoại cho anh, hài lòng nói: “Trước cứ nhiêu đây là đủ rồi.”

Quý Thừa Tiêu nhận lại điện thoại, anh nhìn lướt vài lần, khóe mắt không khống chế được giật giật.

Lâm Triệt không phải muốn ăn đồ ăn, mà là muốn ăn cả thế giới.

Lâm Triệt vui vẻ kéo tay Quý Thừa Tiêu, “Chúng ta nhanh đi mua đồ ăn, nhanh lên nhanh lên!”

Quý Thừa Tiêu trở tay kéo Lâm Triệt lại, nói: “Tôi còn chưa thay đồ.”

Lâm Triệt nhìn bộ pijama của Quý Thừa Tiêu, cậu không thể làm gì khác ngoài không tình nguyện theo anh lên lầu chờ anh thay đồ.

“Nhiều chuyện ghê, anh nhìn tôi này, từ sau khi trở thành ma tôi cũng có thay quần áo đâu…” Lâm Triệt lầu bầu.

Đang thay đồ thì Quý Thừa Tiêu như vô ý hỏi: “Sao lại đi theo tôi?”

Lâm Triệt ngồi trên sofa cầm điện thoại để bên cạnh gõ phím, Quý Thừa Tiêu thay xong thì lấy đọc. Lâm Triệt nói cậu cũng không biết, sau khi xảy ra tai nạn xe, tỉnh lại đã ở trong bệnh viện thành phố, hơn nữa chỉ có thể hoạt động trong phạm vi 10 mét quanh anh.

Nói vậy thì đã có lời giải thích cho luồng hơi lạnh quỷ dị anh cảm thấy những ngày trước, mặc dù Lâm Triệt sẽ không tổn thương con người, nhưng chung quy vẫn là ma. Quý Thừa Tiêu sực nghĩ nếu Lâm Triệt chỉ có thể hoạt động trong phạm vi 10 mét quanh anh, thế thì lúc anh với Mục Sở lên giường Lâm Triệt cũng ở gần đó nhìn.



Nghĩ đến đây, Quý Thừa Tiêu càng thấy lúng túng, anh che giấu ho khụ, nói: “Đi thôi.”

Đi xuống gara, Quý Thừa Tiêu mở cửa xe ở cả hai bên rồi ngồi vào, đợi cửa xe bên kia đóng lại, Quý Thừa Tiêu nghiêng người kéo dây an toàn của ghế phụ muốn thắt cho Lâm Triệt, nhưng tay chạm vào khoảng trống, Quý Thừa Tiêu lại mò mẫm xác nhận không có ai.

Anh nhíu mày, hỏi: “Em chạy đâu rồi?”

Bấy giờ trên nóc xe truyền đến tiếng “thùng thùng ——” đáp lại.

Quý Thừa Tiêu bước xuống xe, tối sầm mặt nhìn trên nóc xe, nói: “Em chạy lên nóc làm gì? Quá nguy hiểm, nhanh xuống đây ngồi.”

Lâm Triệt chậm chạp nhảy xuống, nói thầm: “Không phải ngồi quen rồi sao? Phiền nhiễu…”

Lâm Triệt mở cửa xe ngồi vào, ngoan ngoãn tự mình thắt dây an toàn.

Quý Thừa Tiêu mở điện thoại liếc mắt nhìn, nói: “Dựa theo thứ tự em gõ nhé, đầu tiên là bánh kem lạnh.”

(*) Bánh kem lạnh: Bánh kem được làm từ kem tan chứ không phải kem bơ bánh bông lan, ăn mát lạnh luôn, nếu ai từng ăn ở Baskin Robbins thì sẽ biết, siêu siêu ngon =))

6-3052-1378874463jpg

Lâm Triệt gật đầu liên phanh, dù cho Quý Thừa Tiêu chẳng nhìn thấy được.

“Quý Thừa Tiêu, có ai từng nói với anh anh là người tốt chưa?”

Có.

“Ai?”

Bác sĩ nam lấy khăn ướt chuyên dụng phòng tránh hăm tã cho trẻ em để cảm ơn vì chiếc khăn tay Burberry của Quý Thừa Tiêu.



“Một Little Prince và một ly smoothie.” Quý Thừa Tiêu đứng ở quầy số 3 nói nhân viên phục vụ.

Người phục vụ là một cô gái không lớn tuổi lắm, cô đỏ mặt liên tục lén liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Quý Thừa Tiêu, nghe anh nói thì bẽn lẽn gật đầu.

Lâm Triệt đi theo bên cạnh Quý Thừa Tiêu hừ ra tiếng: “Yêu nghiệt.”

… [kuroneko3026]

Quý Thừa Tiêu bê bánh kem tìm một chỗ ngồi vắng vẻ, Lâm Triệt chạy tà tà theo hai mắt tỏa sáng nhìn lom lom cái bánh kem vẽ họa tiết hoàng tử, tỏa ra mùi cookie và mùi vani, cậu dòm ngó xung quanh như tên trộm, thấy không có ai thì tức tốc há miệng cắn một miếng lớn.

…Nhưng đừng quên còn một loài sinh vật bạn phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy.

“Anh, anh ăn nhanh ghê, em không thấy anh ăn bánh mà mất một góc rồi!” Một cậu bé chừng 5, 6 tuổi cầm cây kem ốc quế, tròn mắt đầy hồn nhiên nhìn Quý Thừa Tiêu.

Quý Thừa Tiêu lặng lẽ nhìn chiếc bánh kem mình cầm trên tay mất đi một góc, bất giác đen mặt, anh cúi đầu cười vô hại, trả lời cậu bé: “Anh có kỹ năng đặc biệt!”

Cậu bé ngạc nhiên thốt lên, “Lợi hại quá!”

Quý Thừa Tiêu thấy cậu bé đi xa, mới nhỏ giọng nói: “Tiết chế chút, sẽ bị người phát hiện.”

Lâm Triệt không để ý Quý Thừa Tiêu, phồng má cắn bánh kem lạnh thơm ngon trong miệng, cậu thỏa mãn híp mắt lại, rất giống một con mèo, “Ăn ngon thật.”

Quý Thừa Tiêu đặt bánh kem xuống bàn, tiện tay cầm một quyển tạp chí dựng nó lên che khuất tầm mắt của người khác, xác nhận không có người ngoài nhìn mới nói: “Ăn đi.”

Lâm Triệt vội ngồi xuống, thích thú cầm nĩa lúi húi ăn.

Quý Thừa Tiêu im lặng nhìn chiếc bánh kem mất dần mất mòn từng miếng. Vì sao lại giúp Lâm Triệt, chắc là vì có liên quan đến anh, chuyện này càng ít người biết càng tốt, như thế bất luận là với anh hay với Lâm Triệt đều có lợi, huống hồ Lâm Triệt cũng không uy hiếp gì, mặc dù cậu nhóc này trông rất khó chơi, nhưng thôi cứ xem như nuôi thêm một đứa con rắc rối đi, tạm thời giải buồn.

Lâm Triệt ăn vô cùng hào hứng, đã một thời gian dài cậu chưa ăn những món này, miệng sắp nhạt nhẽo lắm rồi, bây giờ trong miệng có vị ngọt mới làm cậu biết mình còn tồn tại trên thế giới này.

… [kuroneko3026]

“Cho mình thử một miếng đi mà!” Một bé trai đuổi theo bé trai khác gọi.

“Không được! Cậu sắp ăn hết kem của tớ rồi!” Trùng hợp cậu bé đó chính là cậu bé vừa khen Quý Thừa Tiêu lợi hại.

Bé trai kia chống hông, “Quỷ keo kiệt!” Nói xong túm cậu bé lại.

Cậu bé linh hoạt né ra sau, kết quả không cẩn thận va vào cái ghế Lâm Triệt ngồi, nửa thân trên cũng va mạnh vào eo Lâm Triệt.

Lâm Triệt bị va đập thì mất thăng bằng, người ngã đổ về trước.



Cả khuôn mặt Lâm Triệt ụp trọn vẹn xuống bánh kem.

Quý Thừa Tiêu nhìn trên bề mặt bánh kem bỗng xuất hiện hình dáng mặt người, anh khẽ hít vào.

“…”

“Khốn kiếp! Ai! Là ai! Là ai đâm vào ông hả!” Lâm Triệt ngẩng đầu giận dữ rống lên.

Quý Thừa Tiêu kinh hãi nhìn mảng bánh kem có hình mặt người nhẹ nhàng bay lên, nhân lúc người khác không chú ý chỗ này anh vội vàng vươn tay trái ép đầu Lâm Triệt xuống.

Lâm Triệt lần thứ hai úp sát mặt vào bánh kem mềm mịn.

Lâm Triệt: “…” Khốn kiếp.

Quý Thừa Tiêu thấy hình dáng mặt người ngày càng rõ nét trên mặt bánh kem, anh không nỡ lòng nhìn thẳng mà giơ tay phải lên che mắt mình.

“…Anh, anh đang làm gì thế?”

Cậu bé kỳ quái nhìn Quý Thừa Tiêu nhấc tay đè trên mặt bánh kem, trên mặt bánh không còn thấy được hình dáng ban đầu lại xuất hiện dấu mặt người.

Quý Thừa Tiêu cảm nhận cái đầu trong tay mình giãy giụa muốn ngẩng lên, bèn hơi dùng lực đè xuống ngăn lại.

Quý Thừa Tiêu ta đệt mẹ nhà mi. Lâm Triệt nghiến răng nghĩ.

“Anh đang luyện công.” Quý Thừa Tiêu cong ra nụ cười dịu dàng, trả lời bé trai.

“Anh đúng là lợi hại.” Mắt bé trai chứa đầy sự ngạc nhiên thán phục.

Lâm Triệt: Đúng là lợi hại nhỉ.

“Nhanh đi tìm mẹ em đi.” Quý Thừa Tiêu dịu dàng cười nói.

Bé trai gật đầu nghe theo, đi cùng với cậu bé khác.

Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn xung quanh không có ai chú ý thì vội vàng đứng dậy, ấn đầu Lâm Triệt vào trong ngực mình rồi cầm quyển tạp chí che lại đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Lâm Triệt liên tục giãy giụa, gào lên: “Quý Thừa Tiêu ta đệt mi! Chắc chắn mi cố tình!! Chắc chắn!!!”

Quý Thừa Tiêu ghìm vai Lâm Triệt, bước chân ổn định nhìn không ra có gì khác thường đi vào nhà vệ sinh, anh vào một phòng xong khóa cửa lại.

Quý Thừa Tiêu móc khăn tay từ trong túi ra, đè lên vai Lâm Triệt để cậu ngồi xuống nắp bồn cầu, cẩn thận từng li từng tí lau vết kem trên mặt cậu.

Vẻ mặt anh không biểu hiện cảm xúc nhưng trên lực trên tay lại dịu dàng vừa phải, anh không nhìn thấy Lâm Triệt, nhưng có thể chạm vào, tay trái Quý Thừa Tiêu giữ phần gáy yếu ớt của cậu, anh nói: “Ở bên ngoài phải tiết chế lại, em muốn bị bắt đi làm thí nghiệm sao?”

Quý Thừa Tiêu nói tiếp: “Đừng để người khác chạm vào em, bây giờ em là người tàng hình hiểu không?”

“Không được rời xa tôi quá 2 mét, không được gây phiền phức cho tôi, hiểu không?”

Lâm Triệt bĩu môi, khó chịu vặn vẹo cái cổ, nói thầm: “Trách tôi sao, có ma mới muốn ở cạnh anh.”

Không sai, cậu chính là ma.

Lâm Triệt: “…”

“Sao?” Tay Quý Thừa Tiêu phủ trên đầu Lâm Triệt, phát ra âm mũi hỏi dò.

Lâm Triệt không cam tâm gật đầu.

Quý Thừa Tiêu cảm nhận đầu trong tay mình gật gật mới hài lòng buông tay ra, sau đó nâng cằm Lâm Triệt lên tiếp tục lau bánh kem, cho đến khi mớ bánh kem trôi nổi trên không bị lau sạch hoàn toàn không thấy nữa mới ngừng lại.

Quý Thừa Tiêu mở cửa vách ngăn của nhà vệ sinh, anh quay người lại nhấn mạnh lần nữa: “Không được rời xa tôi quá 2 mét, không được gây phiền phức.”

Lâm Triệt bất mãn gật đầu, giơ tay xoa xoa gương mặt sạch sẽ, “Anh phiền ghê…”



“Món muốn ăn là… dưa hấu?” Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn ghi chú trong điện thoại.

Anh cảm thấy ngữ văn của Lâm Triệt không tốt, hoặc là không được học tập hợp trong toán học, phía dưới có ghi tất cả các loại trái cây, kết quả hàng dưới còn viết thêm dưa hấu, lẽ nào cậu cho rằng dưa hấu là rau củ?

Có điều lấy chỉ số IQ của Lâm Triệt, không chừng cậu cho rằng dưa hấu là một món ăn nào đấy cũng giống món thịt kho tàu.

Tiếp theo Quý Thừa Tiêu lái xe đến một siêu thị gần đó.

Lâm Triệt đã khá nín nhịn, cho dù vừa nãy đa phần bánh kem đều úp lên mặt cậu.

Lâm Triệt chợt nhớ ra giật điện thoại của Quý Thừa Tiêu, nhanh chóng gõ gõ, sau đó đưa đến trước mặt để Quý Thừa Tiêu nhìn.

Dưa hấu tôi tự mình lựa!!!! Tự tôi lựa!!!

“Tùy em.” Quý Thừa Tiêu không hiểu sao Lâm Triệt phải khăng khăng tự chọn dựa hấu, theo góc nhìn của anh dưa hấu trái nào chẳng giống nhau.

Đi vào siêu thị, Lâm Triệt nhảy như khỉ chạy đến chỗ bán dưa, trước đây cậu đã từng đến siêu thị này, rất quen thuộc với sự bày bố trong đây.

Quý Thừa Tiêu không nhìn thấy Lâm Triệt, nhưng trực giác mách bảo chắc chắn Lâm Triệt đã dùng tốc độ chạy trăm mét tìm dưa hấu rồi, anh chỉ lo Lâm Triệt kích động, không chú ý người xung quanh mà trực tiếp ôm quả dưa chạy, Quý Thừa Tiêu đành bước nhanh hơn.

Lâm Triệt đứng trước bàn để dưa hấu, cậu giơ tay vỗ từng quả, kề sát tai vào mặt dưa cẩn thận lắng nghe, “Chọn quả nào đây ta…”

Nghe xong toàn là không khác nhau mấy.

Cuối cùng lựa quả không quá to, nhưng hình dạng cực kỳ tròn.

Lâm Triệt quay đầu nhìn Quý Thừa Tiêu quả nhiên đã bước đến, cậu kéo tay anh đặt lên quả dưa đã lựa.

“Chỉ cần một quả này?” Quý Thừa Tiêu ôm nó, thấp giọng hỏi.

Lâm Triệt vỗ vỗ quả dưa trả lời: “Đây là một quả dưa hấu có hình dạng hoàn mỹ, tôi tin nó sẽ ăn rất ngon.”

Cả đời Quý Thừa Tiêu chưa từng đi mua dưa hấu, đây là lần đầu anh tự tay bê một quả dưa có hình dáng nguyên thủy mà không bị cắt đặt sẵn trong khay, cái cảm giác này đúng là rất mới lạ.

Nếu bạn là nhân viên đang bán mà thấy một người đàn ông dáng người cao lớn hơn nữa giá trị nhan sắc cực cao bê một quả dưa cực tròn, thì bạn sẽ bàn tán về trị số nhan sắc của anh ta hay là xì xào quả dưa anh ta bê trên tay?

“Mình là quả dưa anh ấy đang bê đó.” Một cô nữ sinh ở xa xa trịnh trọng nói với bạn của mình.

Lâm Triệt hơi khó chịu nhìn Quý Thừa Tiêu, giá trị nhan sắc cao là phần thưởng thêm mà Thượng Đế ban cho, chỉ bê quả dưa mà cũng đẹp trai, đẹp đến tạo nên một vẻ phong tình đặc biệt của riêng mình.

Nhân viên thu ngân quầy số 5 là một chàng trai hơn 20 tuổi, cậu ta cầm máy quét qua mã vạch quả dưa hấu, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: “Soái ca, anh có thẻ khách hàng không?”

“Không có.” Quý Thừa Tiêu trả lời, trước giờ anh không làm thẻ khách hàng trong siêu thị.

Chàng trai vui mừng nhập mã thẻ khách hàng của mình vào, “Không sao, dùng của em nhé.”

Lâm Triệt: “…”

“Yêu nghiệt.”



Ăn một gậy của lão Tôn ta đây.

Vào xe, Lâm Triệt giật túi đựng quả dưa từ tay Quý Thừa Tiêu, ôm quả dưa như ôm con trai.

Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn quả dưa lững lờ giữa không trung, anh nói: “Thắt dây an toàn vào.”

Lâm Triệt ngoan ngoãn thắt dây an toàn, vui vẻ nói: “Thích quả dưa này quá, hình dạng rất đối xứng.”



Về nhà chính Quý gia, Quý Thừa Tiêu xách lấy quả dưa từ trong tay Lâm Triệt, anh xuống xe bảo quản gia lái vào gara.

Quản gia ngạc nhiên nhìn quả dưa hấu trên tay Quý Thừa Tiêu, ông hơi bối rối nói: “Ồ… là dưa hấu, à không, cậu hai, Quý tổng và cậu cả đều về rồi.”

Quý Thừa Tiêu nhìn ông rồi gật đầu.

Anh đi vào phòng khách, quả nhiên thấy cha Quý và anh cả Quý gia ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi trên sofa, xem ra mới vừa về không bao lâu.

Quý gia tổng cộng có hai cậu con trai, cậu cả là Quý Thụy Vũ, kết hợp với cha Quý làm chủ trên thương trường, còn cậu hai đương nhiên là Quý Thừa Tiêu, vì Quý Thừa Tiêu nhỏ hơn Quý Thụy Vũ 5 tuổi, nên từ nhỏ mẹ Quý đã nuông chiều Quý Thừa Tiêu, thương yêu hết mực, tất cả đều chiều theo tính tình của Quý Thừa Tiêu, cũng may bản thân Quý Thừa Tiêu có năng khiếu cao, làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, cuối cùng anh chọn nghề bác sĩ nhàn nhã hơn anh trai rất nhiều.

Tuy Quý Thừa Tiêu không phải kiểu người tỏa nắng phóng khoáng, nhưng tối thiểu anh sẽ giả vờ, trước mặt người ngoài luôn là dáng vẻ phúc hậu và vô hại dịu dàng hiền lành, hoàn toàn là khí phách của một thân sĩ, lại vì ngoại hình anh tuấn mà thường nhận lời mời làm người mẫu này nọ trong lúc rảnh rỗi, đánh đổ lượng lớn các cô gái, hoặc là các cậu trai dễ thương ví dụ như Mục Sở.

Còn Quý Thụy Vũ là kiểu người nhìn thế nào cũng lạnh lẽo, là dạng mặt đơ không biểu lộ nhiều cảm xúc, khí thế thì quá lớn, Lâm Triệt cảm thấy mẹ Quý nên lo lắng cho tình yêu lẫn hôn nhân sau này của Quý Thụy Vũ, nhưng hiện giờ có vẻ như có không ít cô gái thích hình tượng lạnh lùng mặt đơ, với lại Quý Thụy Vũ cũng khá tuấn lãng, đương nhiên con gái vẫn thích.

Cha Quý nghiêng đầu qua thì thấy con trai út của mình đang bê một quả dưa hấu tròn lẳng, ông bất giác ngạc nhiên hỏi: “Thừa Tiêu, từ lúc nào con cũng biết mua trái cây?”

Quý Thừa Tiêu chào cha với anh hai, rồi trả lời: “Tự nhiên muốn ăn.”

“Muốn ăn thì nói với thím Trương là được không cần tự đi mua… Đứa nhỏ này thật biết điều, chỉ mua một quả.” Ba Quý cười nói.

Lâm Triệt đắc ý hếch đầu lên, “Nhìn dáng vẻ mướt mát của nó, chắc chắn là cực phẩm của loài dưa.”

Quý Thừa Tiêu hơi khựng lại, nói: “Hình dáng của quả này tốt nhất.”

Cha Quý bỗng nhớ đến gì đó, hỏi: “Hai tên nhóc Lê Hình với Cận Thần hôm qua có đến đây?”

“Bọn họ nói nhớ cha.” Thân thể Quý Thừa Tiêu bất giác run lên trả lời.

“Dẻo miệng, ngày hôm qua đến không khéo ca lại không có ở đây. Đi lẹ lẹ đi, bê dưa xuống nhà bếp cắt, chốc nữa cha với anh con tham dự tiệc, cơm tối con tự giải quyết đi nhé.” Cha Quý khoát tay nói.

Quý Thừa Tiêu gật đầu sải đôi chân dài vào nhà bếp.

… [kuroneko3026]

“Thím Trương, ăn một mình thì nên cắt thế nào? Dựng lên bổ dọc hay bổ ngang?” Quý Thừa Tiêu cầm dao gọt hoa quả khá lưỡng lự không quyết định được cắt từ đâu.

Lâm Triệt khinh bỉ nhìn Quý Thừa Tiêu: “Đây là kiến thức cắt thông thường, anh dựng dưa lên cắt làm đôi?”

Thím Trương đang rửa rau nghe có giọng nói, bà quay đầu thì bất ngờ phát hiện Quý Thừa Tiêu đứng trước kệ bếp cầm con dao đắn đo lưỡng lự, vội lau tay, “Đây đây đây, cậu hai để tôi cắt cho.”

Quý Thừa Tiêu lùi ra sau quan sát động tác lưu loát của thím Trương bổ dọc dưa hấu làm đôi, thím Trương thán phục: “Ồ, quả dưa này ngon đó. Cậu hai thật biết lựa.”

Lâm Triệt hạnh phúc nhìn miếng dưa, cậu cảm động nói: “Làm một quả dưa hấu, ngươi thật sự rất xứng đáng với chức trách!”

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, cầm nửa phần dưa và một cái muỗng bước đến cầu thang.

Anh đóng cửa lại, đặt dưa lên bàn, “Ăn đi.”

Lâm Triệt khấp khởi cầm cái muỗng bắt đầu ăn, nước dưa rơi nhiễu, có một giọt còn bắn lên áo sạch của Quý Thừa Tiêu.

Quý Thừa Tiêu chợt thấy, nuôi con đúng thật quá phiền phức, sau này anh không muốn bất kỳ đứa con nào nữa.

Chó con cũng không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play