Có một loại người mà họ bám dai như đỉa.

Song rất không may, Cận Thần với Lê Hình lại chính là loại người đấy.

Sáng sớm, Lê Hình đến trước cửa phòng Quý Thừa Tiêu gõ ầm ầm, “Thừa Tiêu! Nhanh mở cửa! Mẹ tớ bảo sang gọi cậu đến nhà tớ dùng cơm trưa!”

Nhưng hiện tại mới 6 giờ 13 phút.

Có biết buổi sáng với buổi trưa khác nhau không?

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, kéo chăn che đầu, trở mình nằm ngủ.

Lâm Triệt rúc trên ghế sofa, chép chép miệng không quan tâm.

“Thừa Tiêu! Mở cửa mau!” Lê Hình không nhụt chí tiếp tục gọi.

Nếu nói quấy rối giấc ngủ của người khác lúc sáng sớm cũng như gây cản trở người ta yêu nhau đều sẽ bị lừa đá, thì mặt của Lê Hình chắc có lẽ đã bị lừa đá thủng trăm ngàn lỗ rồi.



“Bịch ——” Tiếng vật nặng rơi xuống sàn.

“Thừa Tiêu dậy, không dậy nữa Lê Hình sắp đánh thức cha mẹ cậu luôn rồi đó.” Cận Thần xốc chăn Quý Thừa Tiêu lên nói.

“Thừa Tiêu nhanh dậy nhanh dậy, A Hình đến tìm con này.” Giọng của mẹ Quý vang ngoài cửa.

Xem, đã đánh thức rồi.

Quý Thừa Tiêu không còn cách nào đành phải ngồi dậy, xoa xoa sống mũi, liếc nhìn Cận Thần, “Lần sau đừng nhảy cửa sổ nữa.”

Cận Thần không bận tâm nhún vai, mở cửa phòng thả cho Lê Hình vào, xong đến sofa muốn ngồi nghỉ một tí. Dù sao, nhảy cửa sổ cũng là một việc tốn sức.

Quý Thừa Tiêu thấy Cận Thần tính đặt mông xuống, sực nhớ ra Lâm Triệt còn nằm ở đó, anh nháy mắt tỉnh táo lại, “Đừng ngồi!”

… [kuroneko3026]

Nhưng có thể nói Cận Thần ngồi xuống theo tiếng la của anh.

Quý Thừa Tiêu giật giật khóe mắt rồi đỡ trán.



“…Ấu!!!”

Lâm Triệt rú lên, đau trợn trắng mắt.



“…Cái gì vậy? Hơi đâm mông tớ.” Cận Thần quái lạ hỏi, nhấc mông lên mò tay xuống.

Lâm Triệt nhân lúc Cận Thần nhấc mông thì vội thụt chân mình lại, cậu lưng tròng ôm chăn lăn xuống đất, “…Đau, đau quá QAQ, mất luôn cảm giác…”

Lâm Triệt bỗng thấy thôi chi bằng vẫn là một con ma chỉ có hồn phách, ít nhất không cảm thấy đau.

Lê Hình tiếp bước ngồi xuống cạnh Cận Thần, cũng may Lâm Triệt lăn xuống nhanh, bằng không, không đơn giản chỉ mỗi chân đau tê liệt, mà có khi còn thêm cả đầu tê liệt nữa.

Quý Thừa Tiêu hít vào một hơi, thầm nghĩ chắc Lâm Triệt không còn ở trên ghế, Lê Hình đặt mông ngồi lên, nhìn thế nào cũng thấy không còn khả năng ở trên đó, nhìn vẻ mặt Lê Hình xem ra đúng là không có gì dị thường.

Lâm Triệt ôm chân không ngừng thổi phù phù để giảm đau nhức, hồi lâu sau cậu mới với tay kéo kéo ống quần Quý Thừa Tiêu, “Ông không đứng dậy nổi.”

Thấy ống quần truyền đến lực kéo, Quý Thừa Tiêu mới thở hắt ra, sau đó nói bằng ngữ khí không tốt: “Đi ra ngoài ngay, tớ phải thay đồ.”

Lê Hình không tình nguyện: “Đàn ông với nhau cả, sợ cái gì?”

“Ngay.” Quý Thừa Tiêu bổ sung.

Lê Hình vung tay, cam chịu kéo tay Cận Thần, “Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài chờ, thật rõ là bản thân cũng thích đàn ông mà…”

Quý Thừa Tiêu phất tay đóng cửa lại.

Lâm Triệt đỡ mép giường đứng lên, thả lỏng người nằm phơi trên chiếc giường lớn êm ái của Quý Thừa Tiêu, “Đau chết ông… Oa… Giường êm quá thoải mái hơn cái sofa kia nhiều.”

Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn trên giường lõm xuống thì biết Lâm Triệt nằm trên đó, anh cũng không nói gì, mở tủ quần áo tùy tiện chọn một bộ thay.

Thay xong, Quý Thừa Tiêu nhìn sang giường, “Đi thôi.”

Lâm Triệt không có chút động tĩnh.

Quý Thừa Tiêu bước đến, cúi người xuống giơ tay mò mẫm, vừa vặn sờ trúng mặt Lâm Triệt.

“Mẹ nó mi sờ mặt ta làm chi đấy?” Lâm Triệt vỗ vỗ lung tung.

“Nhanh nhanh dậy, 5 giây nữa Lê Hình sẽ vào.” Quý Thừa Tiêu kéo tay Lâm Triệt muốn lôi cậu dậy.

“Thừa Tiêu, cậu thay đồ xong chưa? Tớ vào đây!” Quý Thừa Tiêu vừa dứt lời là Lê Hình đẩy cửa xông vào.

Cận Thần nhìn Quý Thừa Tiêu tạo tư thế kỳ quái, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Quý Thừa Tiêu trả lời: “Gấp chăn.”

“…”

Thật ra Cận Thần rất muốn nói cậu không hề chạm vào cái chăn.

Còn Lê Hình muốn nói cậu mà gấp chăn tớ gọi cậu một tiếng cha.

Hiển nhiên, cả hai đều rất thức thời không nói ra.

Lâm Triệt không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng dậy rời giường.

Quý Thừa Tiêu cảm thấy người trên giường đã dậy, anh nói: “Đi thôi.”

Lê Hình vui vẻ gật đầu, “Đi nhanh đi nhanh, hôm nay mẹ tớ sẽ đích thân xuống bếp đó! Em Trai còn đứng chờ chúng ta trong vườn hoa, nhanh thôi!”

Lâm Triệt ngừng bước.

Bỗng nhiên cậu không muốn động.

Mẹ nhà nó, cậu lại sắp phải gặp con chó đó.

Không đúng, tại sao cậu phải sợ một con Husky ngáo ngáo ngơ ngơ?

Husky nở nụ cười tà mị: Sợ hả?

Lâm Triệt: …Sợ.



“Em Trai! Mau lại đây!” Lê Hình nửa ngồi nửa quỳ dang rộng tay với con Husky đang bay nhảy chơi đùa trong vườn hoa.

Lâm Triệt hơi rụt ra sau Quý Thừa Tiêu, “Ác mộng lại đến rồi.”

Husky như nhìn thấy người yêu thích thú vội chạy lại.

Nó vòng thẳng qua Lê Hình, lao về phía Quý Thừa Tiêu.

Cứ thế →

Lê Hình: “…”

Cận Thần cười vỗ lên vai Lê Hình đang đần thối vì bị từ chối, “Bó tay, Em Trai đúng là thích Thừa Tiêu.”

“Vong ân bội nghĩa.” Lê Hình oán giận trề môi.

Quý Thừa Tiêu bắt được Husky, những ngón tay thon dài xoa nắn lỗ tai mềm mại toàn lông của nó, Husky hưởng thụ híp mắt lại.

Lâm Triệt sợ đứng sau Quý Thừa Tiêu sẽ bị Husky nhìn thấy, nên bước lên trước Quý Thừa Tiêu cũng chính là chỗ sau lưng Husky, ai cũng bảo chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất không phải sao.



Là ai nói! Hoàn toàn nói nhảm!

“Em Trai! Nhìn ở đây! Cha mới là cha con!” Lê Hình không cam lòng kêu.

Vậy là Husky dụi vào cổ Quý Thừa Tiêu xong bực mình quay đầu lại.



Lâm Triệt: “Ồ shit.”



Husky đột nhiên nhe răng cười như đang đe dọa Lâm Triệt.



“…Mày còn cười nữa có tin ông đâm mù mắt chó của mày không?” Lâm Triệt khiêu khích chỉ ngón trỏ uy hiếp Husky.



Husky thoát khỏi tay Quý Thừa Tiêu vồ về phía Lâm Triệt.



Lâm Triệt nhận thức được nguy hiểm ập đến nên vắt chân lên cổ chạy.

“Tránh ra! Chó ngốc! Mau tránh ra!” Nhưng Lâm Triệt lại không thể rời xa Quý Thừa Tiêu hơn 10 mét nên cậu chạy lạng lách vòng quanh anh.

Trước đây, Lâm Triệt đuổi theo xe công cộng cũng không chạy nhanh được như vậy, huống hồ hiện tại cậu thật sự không muốn nghi ngờ lực uy hiếp của con Husky có thể hắc hóa trong nháy mắt.

“Gâu gâu!” Husky đuổi theo sít sao, dù sao nó cũng mang hình dạng giống chó sói. Không, dù sao nó cũng là một con chó nhanh nhẹn linh hoạt, khả năng chạy cực cao.

Lúc chó rượt theo mình thì đừng tiếp tục chạy, nếu không nó sẽ càng rượt hăng hơn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, còn trên thực tế lúc bị chó rượt, phần lớn người ta đều theo phản xạ nhanh chân bỏ chạy, căn bản không dừng lại nổi, Lâm Triệt đang tự thể nghiệm minh chứng cho sự thật này.

Lê Hình hóng dài cổ nhìn con Husky đuổi vòng quanh Quý Thừa Tiêu, hắn kéo tay áo của Cận Thần, “Em Trai… sao vậy?”

Cận Thần vuốt cằm vờ trầm ngâm suy tư, cười đầy thâm ý từ tốn nói: “À tớ hiểu rồi, Em Trai đã trưởng thành ấy mà.”

Nội tâm Lâm Triệt gần như sụp đổ, “Xê ra! Tránh ra! Mày đuổi theo ông làm gì! Ông có chọc gì mày đâu?! Ông có cướp Quý Thừa Tiêu với mày hả?!”

Husky lắc lắc bộ lông không dài lắm trên đầu, mỉm cười anh tuấn.

Lâm Triệt bị nụ cười của Husky dọa như gặp phải người trời, cậu lảo đảo suýt chút ngã sấp mặt, “…Tao xin mày, đừng cười nữa.”

“Em Trai, mau dừng lại, ngất bây giờ!” Lê Hình gọi.

Husky không đếm xỉa đến hắn.

Quý Thừa Tiêu không cần nghĩ cũng biết Em Trai đang rượt Lâm Triệt, anh bất giác thấp giọng nói: “Tên nhóc này tương khắc với chó à.”

Thấy Husky sắp rượt được mình, Lâm Triệt cắn răng, bật người nhảy…

Nhảy lên người Quý Thừa Tiêu.

Sau lưng Quý Thừa Tiêu bỗng xuất hiện vật nặng đè lên làm anh loạng choạng.

“…”

Quý Thừa Tiêu đen mặt cảm nhận cổ mình bị tay Lâm Triệt ôm siết lấy, chân cậu còn móc hai bên eo anh.

Husky khiếp sợ trợn to mắt, giơ chân trước muốn với tới Lâm Triệt.

Lâm Triệt bám lên vai Quý Thừa Tiêu nhích nhích lên trên như dây leo, cậu đắc ý cúi đầu nói với Husky: “Có bản lĩnh thì mày nhảy đi.”

Thế là Husky thật sự nhảy lên.

Lâm Triệt: “…”

Ai bảo mi lắm lời.

… [kuroneko3026]

Nhưng vào giây phút cuối cùng Quý Thừa Tiêu cõng Lâm Triệt hơi nghiêng người né qua, quay đầu nói với Lê Hình: “Mau trông chó của cậu đi.”

Lâm Triệt thở phào nhẹ nhõm.

Lê Hình lẹp xẹp chạy đến ôm chặt Em Trai, xoa mạnh mặt nó, “Mi xem bị ghét bỏ rồi kìa, ông mới là cha mi có biết không? Đừng có nhận vơ cha, không biết cha mi là đứa nào mà sinh ra đứa con ngu ngốc này, khẳng định trí thông minh cũng không cao.”



Anh nói đúng, quả thật trí thông minh của cha nó không cao, mới rồi còn tự nói trí thông minh của mình thấp mà.

Quý Thừa Tiêu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Nhanh đi xuống.”

Lâm Triệt nhanh nhẹn nhảy xuống người anh.

Husky bị Lê Hình ôm, tựa đầu lên vai Lê Hình, thoáng thấy Lâm Triệt liền nhe răng nhìn cậu.

Lâm Triệt đắc chí nhướng mày, “Mày cắn không được ông.”

Husky: …

Ngôi biệt thự nhà Lê Hình lấy mà cam làm sắc chủ đạo, nhìn rất ấm áp, trang trí cũng theo khuynh hướng Trung Quốc.

“Thừa Tiêu con đến rồi đó à, dì nói đúng trưa bảo con đến dùng cơm, mà tảng sáng hai đứa Lê Hình với Cận Thần đã nháo nhào muốn đi tìm con.” Một người phụ nữ đang tưới hoa thấy người đi vào thì dừng tay, dịu dàng cười nói.

Người đàn ông mặc thường phục ở nhà ngồi trên ghế sofa phòng khách, ông ấy đeo kính cúi đầu xem báo, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Thừa Tiêu đến rồi à.”

Ánh nắng sớm hắt vào gương mặt tuấn tú của Quý Thừa Tiêu, anh cười đáp lời: “Chào buổi sáng dì Thẩm chú Lê.”

Lâm Triệt bĩu môi, nụ cười vừa rồi của Quý Thừa Tiêu thật sự mang lại cảm giác ấm áp của gió xuân, đúng là ngài Quý ảnh đế.

Lê Hình ôm Husky chơi đùa ở vườn hoa ngoài cửa, gãi lỗ tai mềm mềm của nó, còn Cận Thần nằm bò trên sofa của cha Lê chơi iPad.



“Meo…” Tiếng mèo kêu.

Lâm Triệt cứng ngắc quay người, sao cậu lại nghe thấy tiếng động vật kêu?!

Nhà Lê Hình là sở thú hả? Nuôi một con ngáo ngơ còn nuôi thêm con mèo?

JJ fly!

Chim bay!

Quý Thừa Tiêu ngồi xổm xuống ôm con mèo xám đen lông mềm mượt, mắt vàng ánh mắt trong veo yên tĩnh nho nhã, anh cong khóe môi cười, giơ tay xoa đầu nó, rồi ôm nó ngồi vào trên sofa.

Lâm Triệt thở phào nhẹ nhõm, là một con mèo Anh lông ngắn, mặc dù tính tình mạnh dạn hiếu kỳ nhưng cực kỳ ngoan ngoãn, không phá bừa bãi cũng sẽ không ầm ĩ kêu loạn, cho nên dù Lâm Triệt có hát có nhảy trước mặt nó, thì con mèo cũng không thèm để vào mắt.

Lâm Triệt ngồi xuống bên cạnh Quý Thừa Tiêu, con mèo Anh lông ngắn cũng nhìn thấy Lâm Triệt, đúng như trong dự liệu nó không có phản ứng gì, chỉ lười nhác làm ổ trên đùi Quý Thừa Tiêu, híp mắt lại, Lâm Triệt thầm nghĩ nếu Em Trai nhìn thấy mình cũng dịu ngoan như con mèo này, với lại đảm bảo không cười nữa, thì cậu chấp nhận mỗi ngày dẫn Em Trai ra ngoài tìm em gái chơi.

Lâm Triệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt thân mèo, dịu dàng vuốt lông cho nó, không khỏi cảm thán, “Mượt ghê…”

“Nó tên là Anh Trai.” Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn trên bộ lông con mèo xuất hiện lờ mờ vết đè vuốt, anh nhỏ giọng nói.

Lâm Triệt giật giật khóe miệng, cậu dám lấy xu hướng tính dục của mình ra thề, tên con mèo với con Husky đều do Lê Hình đặt.

Quý Thừa Tiêu nói tiếp: “Tên Em Trai với Anh Trai đều do Cận Thần đặt.”

Lâm Triệt: “…”

Cậu rút lại lời vừa thề.



Ánh mặt trời ngoài cửa vừa đủ, ấm áp nhưng không quá gắt, thỉnh thoảng có gió thổi nhẹ qua, thoang thoảng hương hoa. Lâm Triệt dựa vào sofa, nhìn Quý Thừa Tiêu mỉm cười ôm mèo xem tạp chí, Lê Hình chơi đùa với Em Trai ngoài cửa, Cận Thần nằm trên sofa bên kia chơi iPad, mẹ Lê thì ôn hòa quét tước căn phòng, cha Lê vẫn cúi đầu đọc báo, đôi khi đẩy gọng kính mắt trượt xuống, không gian tĩnh lặng. Lâm Triệt bỗng hoài nghi, hiện giờ kẻ không ai nhìn thấy không ai nghe thấy như cậu, đến cùng có đang tồn tại trên cõi đời này không.

Không biết qua bao lâu sau, chỉ thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống bị những tán cây che chắn, trên sàn nhà chỉ còn sót lại các vệt nắng loang lổ rời rạc.

“Cận Thần Thừa Tiêu Lê Hình nhanh vào dùng cơm, còn Em Trai Anh Trai nữa!” Mẹ Lê cùng một người ở khác bưng mâm thức ăn đủ sắc lẫn hương gọi.

Lê Hình ôm Husky vui vẻ chạy vào, đáp: “Đến đây đến đây!”

Quý Thừa Tiêu thả tạp chí xuống, dịu dàng vuốt tai con mèo, đứng lên vào phòng ăn.

Cha Lê đập tỉnh Cận Thần đang ngủ say như chết trên sofa rồi cùng gã đi vào.

Lâm Triệt trầm mặc đi theo.

“Đã lâu không tự mình xuống bếp, mấy đứa nếm thử có ăn được không.” Mẹ Lê lo liệu cho Em Trai với Anh Trai xong thì ngồi xuống.

Lê Hình sáng mắt nhìn bàn ăn, vội vàng cầm đũa bắt đầu ăn, ra sức gật đầu: “Ăn ngon ăn ngon ăn ngon.”

Cận Thần Quý Thừa Tiêu cha Lê mẹ Lê chính thức động đũa, Em Trai uể oải ngồi dưới chân Lê Hình ăn, còn Anh Trai thì ngồi bên chân Quý Thừa Tiêu.

Lâm Triệt ngồi xổm xuống để tay trên đầu gối nhìn con mèo, cậu nhẹ khều khều lỗ tai nó, mèo híp mắt run người.

“Ăn ngon không?” Lâm Triệt hỏi.

Mèo khẽ “meo” một tiếng.

Lâm Triệt xụ mặt, gãi tai mèo, “Tao đoán mẹ Lê Hình nấu ăn chắc chắn cũng rất ngon.”

“Cận Thần! Cậu phiền ghê! Cái tên nhà cậu đừng có theo tớ tranh ăn chứ!” Lê Hình tức giận nói.

“Thằng nhóc này, đừng ăn một mình.” Giọng cha Lê mang theo ba phần răn dạy bảy phần hiền lành.

“Không sao không sao không sao, thiếu thì vào bếp làm thêm, Thừa Tiêu con ăn nhiều một chút.” Giọng mẹ Lê dịu dàng nhỏ nhẹ.

“Vâng.” Quý Thừa Tiêu trả lời.



Ánh mắt Lâm Triệt ảm đạm mờ mịt, cậu xoa xoa thân thể mềm mượt toàn lông của con mèo, mèo cũng cọ vào cánh tay trơn nhẵn nhưng mát lạnh của cậu, nó lúc lắc đầu.

Một hồi sau, Lâm Triệt mới nghẹn ngào nói: “Mình muốn về nhà.”

“Mình cũng muốn ăn cơm mẹ nấu, cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt với thịt kho tàu cha làm.”

“Mình muốn gặp anh hai.”



“Mình không muốn chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play