Lưu Đông Khởi ngồi
ngây người ở phòng chẩn đoán, đột nhiên nhớ ra là tối qua Hà Như cũng ở
đây để chăm sóc Bạch Quả. “Không biết bây giờ cô ấy còn ở đây không
nữa?”
Anh chạy đến phòng bệnh của Bạch Quả, Bạch Quả thì đang ngủ còn Giang Cốc thì đang ngồi tựa lưng vào ghế xem sách, Hà Như không có ở đây. Bất chợt Giang Cốc nhìn thấy Lưu Đông Khởi, cảm thấy hơi lạ, anh
nghĩ là Lưu Đông Khởi đến tìm Hà Như, liền bảo anh ra phía ngoài rồi nói cho anh biết là tối hôm qua khoảng mười một giờ Hà Như mới về.
Giang Cốc nói: “Hà Như ngồi nói chuyện với Bạch Quả suốt, tâm trạng của Bạch
Quả cũng đã đỡ hơn rất nhiều, đợi thêm hai ngày nữa khi kết thúc đợt
điều trị đầu tiên thì chúng tôi sẽ có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi.”
Lưu Đông Khởi tạm thời không muốn nói cho Giang Cốc nghe về chuyện của Ngô
Tiếu Thiên, sợ anh ấy biết rồi lại lo lắng. Anh hỏi thăm qua về tình
hình bệnh của Bạch Quả, Giang Cốc nói là đợt phẫu thuật đầu tiên đã tiến hành hết sức thuận lợi, Bạch Quả giờ đây cũng lạc quan hơn về khả năng
hồi phục của mình.
Giang Cốc nói: “Sao sắc mặt của cậu xấu thế, có phải do tối qua không ngủ được không?”
Lưu Đông Khởi cười nói: “Tối hôm qua tôi có uống vài ly, cũng chẳng ngủ được bao nhiêu”.
Giang Cốc nói: “Lần sau nếu các cậu bận thì cứ lo công việc của mình đi, đừng quá lo lắng cho bọn tôi”
Lưu Đông Khởi quay về phòng chẩn đoán phía ngoài phòng bệnh của Ngô Tiếu
Thiên, anh ngồi ở đấy trong tâm trạng đầy băn khoăn và lo lắng. Nhìn
thấy các bác sĩ và y tá đang vội vã ra vào phòng bệnh của Tiếu Thiên,
anh hy vọng có thể thấy Ngô Tiếu Thiên đột ngột tỉnh lại và làm anh ngạc nhiên, tuy anh biết rằng hiện giờ cái khả năng ấy hầu như không hề tồn
tại.
Anh đang nghĩ là có nên kể chuyện này cho Hà Như biết không, lúc đó có hai người cảnh sát một nam một nữ đến bên ngoài phòng cấp
cứu. Họ nói nhỏ cái gì đó với bác sĩ và y tá rồi cô y tá mới dẫn hai
người cảnh sát ấy đến trước mặt Lưu Đông Khởi.
Nữ cảnh sát hỏi Lưu Đông Khởi: “Anh là bạn của người bị nạn có đúng không?”
Lưu Đông Khởi gật đầu.
Nữ cảnh sát nói: “Chúng tôi đã tra các giấy tờ có liên quan đến người bị
nạn rồi. Qua điều tra cho biết khi tai nạn xảy ra thì trong người anh ấy có độ cồn, tuy hàm lượng cồn ấy không vượt quá quy định của tiểu bang
nhưng dù sao thì kết quả ấy cũng không có lợi cho anh ấy lắm đâu. Chúng
tôi muốn hỏi anh vài vấn đề, tối hôm qua anh có liên lạc gì với người bị nạn không? Anh ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
Lưu Đông
Khởi kể cho họ nghe chuyện anh và Ngô Tiếu Thiên hẹn nhau đi uống rượu
vào tối hôm qua, anh nói: “Anh ấy nói với tôi là trong lòng anh ấy thấy
buồn chán lắm, tôi không biết đó có phải là nguyên nhân dẫn đến chuyện
anh ấy xảy ra chuyện hay không nữa”.
Nữ cảnh sát hỏi thêm vài
điều nữa về Ngô Tiếu Thiên, Lưu Đông Khởi cứ thế mà trả lời từng câu
từng câu một. Sau cùng nam cảnh sát yêu cầu anh cho họ số điện thoại và
đồng thời cũng cho anh số điện thoại liên lạc của họ và nói: “Anh Khởi,
nếu như anh còn biết thêm chuyện gì nữa thì xin hãy liên lạc với chúng
tôi nhé”.
Sau khi cảnh sát đi hết thì điện thoại của Ngô Tiếu
Thiên lại reo lên, anh mở ra xem, là điện thoại của Hà Như gọi đến. Ở
phòng cấp cứu vốn không được dùng điện thoại nên anh vội mang điện thoại vào nhà vệ sinh để nghe.
Hà Như trách anh: “Tối qua anh đã đi
đâu vậy? Ở bệnh viện em đâu có gọi điện thoại được đâu, sau khi về nhà
em có gọi điện thoại cho anh hai lần nhưng chẳng có lần nào anh ở nhà
hết”
Lưu Đông Khởi ngập ngừng một lát rồi nói: “Anh đi ra ngoài
uống vài ly, hơn mười hai giờ mới về lận. Anh cũng có gọi điện cho em
nhưng em tắt máy rồi”.
Hà Như nói: “Sao em nghe giọng anh cứ ấp a ấp úng vậy, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Lưu Đông Khởi ngẩn người ra một hồi, Hà Như vội vã hỏi: “Sao rồi, có phải
cái người ở Vancouver lại gọi điện cho anh nữa phải không?”
Lưu
Đông Khởi nói với giọng nặng nề buồn bã: “Đúng là có một chút rắc rối
rồi. Hà Như à, em có biết số điện thoại ở Đài Loan của Trần Thu Địch
không?”
Hà Như nghi ngờ hỏi: “Làm sao mà em biết được chứ? Họ đâu có nói cho em biết đâu”
Cô ngưng một lúc, bất chợt cảm thấy không yên bèn hỏi: “Đông Khởi, có phải là Tiếu Thiên xảy ra chuyện rồi không?”
Lưu Đông Khởi chỉ còn cách hạ thấp giọng và nói cho Hà Như nghe: “Tối hôm
qua anh ấy đã gặp tai nạn giao thông”. Anh kể sơ qua cho cô nghe quá
trình diễn ra của sự việc, anh nói: “Chuyện này cũng phải trách anh nữa, rõ ràng là anh cũng biết dạo gần đây tâm trạng của cậu ấy không được
tốt vậy mà anh còn rủ cậu ấy ra ngoài uống rượu nữa. Đến nước này thì
anh biết ăn nói sao với Trần Thu Địch đây?”
Hà Như vội nói: “Giờ
khoan hãy nói đến chuyện này đi. Anh ấy bị thương có nặng không? Đã tìm
thấy người gây ra tai nạn chưa anh?”
Lưu Đông Khởi nói: “Hiện giờ thì cậu ấy vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đâu, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại và đang được truyền máu. Phía cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra vụ tai nạn này”
Hà Như nói: “Anh ở bệnh viện đợi em đi, em sẽ đến ngay bây giờ”.
Lưu Đông Khởi nói: “Em đi đường cẩn thận đấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT