Lưu Đông Khởi lái xe dạo quanh con đường ở khu Bevery Hills.
Anh cảm thấy cho dù anh có tặng cho Hà Như món quà quý giá đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì là quá cả. Trong mắt anh, tình cảm chân thật
mới chính là bửu bối vô giá, nhất là sau khi anh đã dang dở một lần
trong hôn nhân, lại còn trải qua nhiều trắc trở như thế.
Anh càng trân trọng tình cảm của anh và Hà Như hơn. Anh đoán cái bí mật mà tối
nay Hà Như định nói với anh chắc chắn sẽ là việc cô đồng ý lời cầu hôn
của anh. Nếu đúng là như thế thì món quà tốt nhất mà anh tặng cho cô
chính là nhẫn cưới. Nhưng anh đã dạo quanh cả ngày đến mấy chục cửa hàng mà vẫn chưa tìm được chiếc nhẫn nào ưng ý cả.
Tối hôm qua trong
điện thoại Đường Phi Phi còn nói cho anh biết là Tôn Ánh đã di dân đến
Vancouver rồi, hiện giờ đang phải bù một số tiết học để chuẩn bị cho mùa xuân năm sau nhập học. Nhưng điều làm cho anh cảm thấy lạ nhất là khi
Đường Phi Phi nói cho anh biết rằng Cố Tài đã ly dị vợ, con ở với mẹ.
Nguyên nhân mà Cố Tài ly hôn chủ yếu là vì Tôn Ánh, thì ra anh ấy và Tôn Ánh
đã có mối quan hệ tình cảm từ lâu. Trong những trường hợp xã giao thì họ như hình với bóng, Cố Tài đã nhiều lần giúp đỡ Tôn Ánh lo chuyện xuất
ngoại, anh ta làm vậy cũng là vì muốn tạo lập cho anh một tổ ấm khác ở
nước ngoài. Đường Phi Phi thở dài nói, chuyện tình cảm ngày nay cứ như
là một cuộc làm ăn mua bán, có lúc nắng lúc mưa, thật là thất thường.
Đàn ông, đàn bà ngoài việc vun vén, duy trì cuộc hôn nhân của mình ra
thì chẳng còn kiếm đâu ra thứ tình cảm vĩnh hằng được nữa.
Đương nhiên là Lưu Đông Khởi hiểu lời cô muốn ám chỉ điều gì.
Anh nghĩ, tặng nhẫn cũng chưa hẳn là có thể gắn kết trái tim của hai người
lại làm một, có thể thấy rõ điều ấy từ cuộc hôn nhân giữa anh và Đường
Phi Phi.
Nhưng anh tin tưởng là mình có thể cùng với Hà Như vượt qua mọi sóng gió trong tương lai.
Anh cho rằng chiếc nhẫn mà anh tặng cho Hà Như chắc chắn sẽ gắn kết con tim của họ lại thật gần nhau.
Lưu Đông Khởi đến một tiệm đá quý nổi tiếng nhất ở Los Angeles. Tiệm đá quý sang trọng và quý phái này là do một ông chủ người Do Thái ở chỗ làm
của anh giới thiệu. Các viên đá quý được trưng bày trong tủ kiếng thật
là lung linh và đẹp mắt, ngắm thôi cũng đủ thấy mê.
Lưu Đông Khởi chọn mãi, cuối cùng mới chọn được một chiếc nhẫn kim cương nạm hột 1.5
cara, trị giá hơn 13000 tệ. Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn liền bị vẻ
ngoài của nó thu hút ngay. Anh đặc biệt yêu thích cái dáng vẻ tinh xảo
đặc sắc, phong thái tao nhã quí phái của nhẫn kim cương, và còn cái màu
sắc rạng rỡ lấp lánh của nó nữa chứ.
Anh mua nó ngay mà không một chút do dự rồi nhờ nhân viên bán hàng gói lại cẩn thận, sau đó thận
trọng và hết sức kĩ lưỡng nhét nó vào ngực. Anh chỉ muốn tặng nó một
cách thật trịnh trọng cho Hà Như vào đúng thời khắc tối nay, tặng cho
người yêu của đời anh.
Trên đường về nhà, Lưu Đông Khởi còn ghé
qua tiệm hoa, mua một bó hoa anh túc vàng rực thật to. Những bó hoa anh
túc ấy tuy là hoa trồng, không sáng đẹp rực rỡ như hoa mọc tự nhiên lúc
mùa xuân nhưng cái mùi thơm nhè nhẹ ấy cũng làm cho người ta dường như
cảm thấy được giai điệu của mùa xuân.
Anh còn tạt qua cửa hàng
thương mại để mua một chai rượu nho Pháp 20 năm nữa chứ. Đó là những thứ anh chuẩn bị để cùng đón Giáng sinh với Hà Như vào đêm nay.
Lúc anh đang vui vẻ hứng khởi mở cửa thì nghe điện thoại báo là có tin nhắn.
Anh nghĩ tin nhắn ấy thì chẳng thể nào là của Hà Như được đâu vì nếu như Hà Như không thấy có anh ở nhà thì sẽ gọi di động cho anh rồi. Người để
lại tin nhắn chắc cũng không phải là Đường Phi Phi đâu vì lúc này ở
Thượng Hải đã là nửa đêm rồi.
Thế nên anh đặt đồ xuống trước rồi ung dung rót một ly rượu, sau đó mới mở ghi âm ra nghe.
Điều làm anh thật sự không thể nào ngờ được tin nhắn để lại trong máy chính là của Hà Như .
Giọng Hà Như thật nhẹ và trầm cứ như cô đang ở nơi nào đó rất xa lắm được truyền đến vậy.
Giọng nói của cô có chút mệt mỏi: “Đông Khởi à, em biết là lúc này anh không
có ở nhà, em thật sự không đủ can đảm nói với anh những lời này vì thế
em đã không gọi di dộng cho anh. Em đã gửi mail cho anh đấy, cho em xin
lỗi!”
Lưu Đông Khởi ngẩn người một lúc, rồi lập tức lên mạng để
kiểm tra mail. Anh dò một lát, Hà Như đã gửi email cho anh khoảng hơn
hai tiếng trước, cô viết:
Đông Khởi, lúc đầu tụi mình đã hẹn với
nhau là sẽ cùng nhau đón Giáng sinh đêm nay. Nhưng em đã thất hẹn mất
rồi. Em đã cố ý thất hẹn đấy. Em nghĩ giờ đây em cố giải thích với anh
thế nào đi chăng nữa thì cũng vô nghĩa thôi, em cũng không dám hy vọng
anh sẽ tha thứ cho em. Nhưng em cảm thấy rằng em không thể không làm như thế. Em đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, không biết có nên nói cho anh
nghe điều bí mật ấy hay không. Nhưng đến phút cuối cùng em đã bỏ cuộc.
Em là một người phụ nữ mềm yếu, em đã không đủ can đảm để đối mặt với
cuộc hôn nhân này của chúng mình vì thế em nghĩ là mình chia tay thì sẽ
tốt hơn. Em mong là quyết định này của em sẽ không đến nỗi làm anh quá
đau buồn, em biết là anh rất yêu em như em yêu anh vậy. Em không ngờ sự
mềm yếu của em lại mang đến cho em gánh nặng như vậy.
Để có thể
bình tâm trở lại, em muốn nhân dịp cuối năm này thuê một chiếc xe để có
thể một mình đi khắp đó đây, giải toả hết những phiền muộn, đi tìm lại
chính mình. Em cảm thấy em đã kìm nén tình cảm của mình trong một thời
gian quá dài. Đầu năm sau, sau khi em tiếp nhận công việc mới ở tổng bộ
New Jersey xong em sẽ bay về Los Angeles. Em hy vọng sau một khoảng thời gian nữa thì chúng ta có thể quên được mối tình này. Chúng ta có thể sẽ cư xử với nhau như những người bạn bình thường. Có lẽ là em không xứng
đáng làm một người me, một người vợ nhưng em sẽ là một người bạn rất
tốt. Khi anh đọc những dòng này thì em đã lên đường đi rồi, em sẽ đối
đầu với màn đêm đang buông xuống mà tiến về phía trước. Mong anh đừng đi tìm em nữa.
Một lần nữa xin lỗi anh! Giáng sinh vui vẻ! _ Hà Như.
Lưu Đông Khởi đọc thư của Hà Như, ly rượu trong tay anh bất giác rơi xuống
cái xoảng. Anh vội vàng nhấc máy lên gọi cho Hà Như nhưng điện thoại của cô ấy đã tắt mất rồi.
Lưu Đông Khởi tuyệt vọng một chút.
Đột nhiên anh nhớ mùa xuân vừa rồi đã cùng Hà Như và Bạch Quả ba người đi
đến vùng ngoại ô thung lũng Antelope chơi. Đó chính là nơi mà Hà Như
thích đến nhất. Khi Hà Như đi về hướng Đông chắc chắn sẽ tạt ngang qua
đó! Tuy là lúc này hoa anh túc vẫn chưa nở nhưng anh có thể tưởng tượng
là lúc này Hà Như đang thơ thẩn đi dạo một mình trong thung lũng
Antelope mà lòng đầy phân vân do dự .
Thế là anh cầm ngay bó hoa
anh túc vàng rực ấy lên, vội vàng chạy xuống lầu, nổ máy rồi men theo
đường cao tốc số năm lao về hướng Bắc để đuổi theo Hà Như.
Anh vẫn còn nhớ, một năm về trước, cũng với chiếc xe cũ này, anh đã chạy từ Đông sang Tây.
Anh không thể nào để mất đi thứ quý giá nhất mà năm nay anh có được như thế.
Anh ngắm bó hoa anh túc, trong lòng nghĩ, cho dù có phải đi đến chân trời
góc bể thì anh cũng phải đuổi theo cho bằng được Hà Như mới thôi.
Hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT