Lúc ấy, bác sĩ đến bảo họ, trước hết Bạch Quả phải nhập viện hai ngày để
tiện theo dõi tình hình bệnh trạng có diễn biến gì thêm không. Đợi hộ lý đưa Bạch Quả vào phòng xét nghiệm, bác sĩ mới đưa kết quả xét nghiệm
cho Giang Cốc. Dù đã có chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình trạng xấu nhất,
nhưng khi nghe kết quả xét nghiệm anh không khỏi choáng váng, tay chân
lạnh ngắt. Sau một lúc trấn tĩnh, anh hỏi bác sĩ:
- Với tình trạng này thì có thể khống chế được không.
- Bệnh của cô ấy, sau khi phẫu thuật khối u xong sẽ không vượt qua cấp độ hai, có nghĩa là các tế bào ung thư chưa lớn. Lúc xét nghiệm chúng tôi
thấy nó lớn khoảng một tấc, cần phải làm hóa trị. Sau khi làm hóa trị,
các tế bào ung thư có thể bị tiêu diệt khoảng 95%. Đây được coi là một
con số khả quan.”
Giang Cốc nghe nói khả năng phục hồi là 95% thì an tâm được phần nào. Bác sĩ nói tiếp: “Chúng tôi mong vợ anh hãy cùng
hợp tác trị liệu với chúng tôi. Phải làm ba lần hóa trị. Lần đầu thì
phải nằm viện sáu ngày. Chúc anh chị may mắn! Lễ Tạ Ơn vui vẻ!”
Giang Cốc nói sơ qua về bệnh tình của cô và nhấn mạnh đến khả năng tốt đẹp mà bác sĩ nói. Anh muốn cô đừng lo lắng. Cô nghe xong thì bật khóc: “Nếu
phải làm hóa trị, đầu em sẽ trọc lóc? Xấu lắm! Làm sao sau này em có thể gặp ai được nữa? Thôi, thà em chết còn hơn, em không làm hóa trị đâu!”
Giang Cốc đau nhói trong lòng rất buồn nhưng cũng an ủi cô: “Tóc rụng rồi lại mọc tóc khác, chuyện nhỏ mà em. Dù em có thế nào đi nữa thì anh cũng
không bỏ em đâu! Trong lòng anh, em lúc nào cũng vậy. Bây giờ điều cốt
yếu là em trị khỏi bệnh, chuyện khác thì không nên nghĩ đến nữa.”
Hai ngày sau đó, Giang Cốc túc trực trong bệnh viện để chăm sóc Bạch Quả.
Cả ngày anh chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ. Anh gọi điện nhờ Tiếu Thiên
nói Hứa Mai anh xin nghỉ phép hai ngày. Tiếu Thiên hỏi có chuyện gì.
Nhưng vì bây giờ Giang Cốc chưa muốn cho mọi người biết, chỉ nói là mệt
mỏi, khó ở nên muốn nghỉ ngơi.
Tiếu Thiên bỗng nhớ ra điều gì đó
nên cười và hỏi: “Mình biết rồi, hình như lần trước có nghe hai bạn nói
là hai cậu sẽ làm thủ tục đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật Bạch Quả.
Cậu thật là, có gì đâu mà phải khó nói? Cậu còn muốn giấu cả mình nữa à? Đây là chuyện vui mà. Tại sao nói là nghỉ phép? Việc gì phải lấy cái lý do cứng nhắc như vậy? Khi nào hai cậu làm lễ cưới? Mình nhất định sẽ đi dự”. Giang Cốc nghe hai chữ “lễ cưới” liền nghĩ đến bệnh tình của Bạch
Quả, khóe mắt anh cay cay. Anh vội vàng cúp máy.
Bạch Quả nằm
trong phòng theo dõi, trong lòng rất buồn. Mới đầu cô hay giận dỗi và
nổi nóng, có khi xé cả khăn trải giường, thậm chí còn không muốn làm hóa trị. Có lúc lại ngồi thừ người ra, suốt ngày không nói một câu nào mà
chỉ khóc. Giang Cốc kiên nhẫn, cố gắng khuyên cô. Sau đó vì cảm động
trước tấm chân tình ấy cô mới dần dần bình tâm trở lại. Cô nhận thấy
ngày thường Giang Cốc có vẻ thờ ơ với cô, nói chuyện với cô thì cứ “ừ”
“ừ” qua chuyện, cô thấy anh làm việc gì cũng thấy ngứa mắt. Nhưng đến
khi lâm vào tình cảnh này thì anh mới thể hiện tấm lòng của mình. Cô tự
trách mình vì đã hiểu nhầm anh. Có lúc bất chợt cô tỉnh giấc thấy Giang
Cốc gục đầu bên giường cô, trán thì nhăn nhăn, miệng thì meo méo nằm ngủ ngon lành. Cô giống như một đứa trẻ bỗng nhiên hiểu chuyện, bất giác
vừa thương vừa vui. Nhưng cô lại nghĩ đến chuyện sau này anh sẽ vất vả
nhiều vì cô, cô lại không nén được, bật khóc.
Hai ngày sau, bác
sĩ bảo Bạch Quả, họ tính là sau Lễ Tạ Ơn sẽ làm hóa trị lần đầu cho cô,
để cô về nhà nghỉ ngơi hai ngày, ổn định tinh thần, suy nghĩ cho thông
suốt, bác sĩ còn trêu cô: “Nhìn thấy cô dễ thương như vậy, chúng tôi
không nỡ để việc trị liệu này thất bại đâu.”
Tuy mới vắng nhà có
hai ngày, nhưng vừa về nhà, nhìn thấy những đồ vật thân thương cô đã tỉ
mỉ sắp xếp, bày biện, ngửi thấy mùi hương rất riêng của nhà mình, mọi
thân thuộc ấy làm cho mặt cô chan đầy nước mắt.
Trước Lễ Tạ Ơn
một ngày là sinh nhật Bạch Quả, họ vốn định hôm ấy đi đăng ký kết hôn.
Nhưng vì cô bỗng phát bệnh nên chuyện này tạm gác lại. Bạch Quả nghĩ đến những ngày tháng háo hức đón chào ngày vui này thế mà bây giờ sắp phải
để vuột mất, cô đau khổ tột cùng. Cô vào phòng ngủ, lặng lẽ nằm ủ rũ
trên giường.
Giang Cốc biết tâm sự của Bạch Quả nên an ủi cô, sau đó ra ngoài mua hoa về bày ra khắp phòng ngủ. Anh mở toang cửa sổ để
những tia nắng lấp lánh rọi vào phòng nhẹ nhàng rọi lên má của Quả, cả
phòng tràn ngập một luồng sinh khí mới, một sự sống mới. Anh cười hỏi
Bạch Quả:
- Em còn nhớ mai là ngày gì không?
- Đương nhiên là em biết chứ, anh còn muốn thử em à?
Cốc cười:
- Chẳng phải tụi mình định là hôm nay đi đăng ký kết hôn sao? Tuy rằng
hôm nay đi không được nhưng ngày mai là sinh nhật của em, chúng ta đi
làm thì càng có ý nghĩa hơn.
Lúc trước, mỗi lần cô nhắc đến
chuyện kết hôn là anh cứ lần lữa mãi. Cô cứ nghĩ rằng lần này anh sẽ
viện cớ bệnh tình của cô để từ chối tiếp. Nhưng không ngờ giờ anh lại
chủ động đề cập về chuyện ấy. Trong lòng cô không nén nổi vui mừng,
nhưng cô lại nghĩ: Có thể Giang Cốc không thật lòng muốn đi làm thủ tục
mà anh chỉ muốn làm cho cô vui, nên anh đã làm việc trái với lòng, nghĩ
thế nên cô nói với Giang Cốc:
- Em không đi, em không cần anh ban bố tình cảm! Lúc trước hai đứa còn đang vui vẻ nhưng khi nhắc đến hai
chữ “kết hôn” là anh đã tái xanh mặt mũi. Còn bây giờ em đã mắc cái bệnh đáng ghét này, anh còn muốn lấy em à?
Cốc thở dài:
- Bạch Quả, em đã hiểu sai về anh rồi, trước kia anh không muốn kết hôn sớm là do anh muốn sống cuộc sống tự do, không ràng buộc, anh sợ lấy vợ sẽ có
nhiều ràng buộc, không được tự do. Hơn nữa anh nghĩ anh đã yêu em rồi
thì cần gì phải ràng buộc vào những lễ nghi, hình thức ấy? Chẳng qua nó
chỉ để cho người ta xem. Còn bây giờ khi đã suy nghĩ chín chắn, anh đã
hiểu tại sao em muốn kết hôn. Nếu như người mắc bệnh lần này là anh, em
chẳng phải cũng hết sức tận tâm chăm sóc anh hay sao? Anh nghĩ tình nhân và vợ chồng không giống nhau nên anh đã quyết định rồi, bất luận em
nghĩ thế nào hay sau này em ra sao, anh muốn ở bên em suốt đời.
Bạch Quả nghe xong bỗng ôm lấy Cốc, vừa lo vừa mừng và nghẹn ngào nói: “Anh
ơi, nghe được lời nói tự đấy lòng này của anh, bệnh của em cũng đã khỏi
rồi, chỉ cần anh tốt với em, cho dù chết em cũng cam lòng.”
Cốc
ôm lấy đôi má gầy của Bạch Quả và nói : “Đừng nói những lời tang thương
vậy em, vì anh, em hãy tiếp tục sống vui nhé!” Bạch Quả nghe xong, nét
mặt hiện rõ sự vui mừng phân chấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT