Lưu Đông Khởi đang lúc hứng lên, nhấc điện thoại gọi về Lộc Đảo cho gia đình. Người bắt điện thoại là cha anh, Lưu Thu Đào.
Cha anh nói:
- Khởi à, mấy ngày nay sao con không gọi điện về? Ba mẹ đang lo sốt vó lên đây nè!
Lưu Đông Khởi nói:
- Có chuyện gì vậy ba?
Cha anh thở dài nói:
- Mấy ngày trước, ba nhận được thư của Đường Phi Phi, lần này ba chưa
được sự đồng ý của con mà đã mở thư . Nó nói là mấy ngày nữa nó sẽ về
nước, nhân tiện đến thăm con bé Cầm luôn. Con nói phải làm thế nào đây?
Không để cho nó gặp con bé, nó là mẹ của con bé mà; còn nếu để cho mẹ
con nó gặp nhau thì lại sợ lúc đó con bé nhận ra được mẹ nó, lại đi theo mẹ nó luôn. Chuyện này còn có thể giấu mẹ con sao.
Lưu Đông Khởi vừa nghe xong, ngạc nhiên nói:
- Ba à, nếu để Đường Phi Phi gặp bé Cầm, thì cô ấy nhất định sẽ tìm cách đưa nó đi mất, đó là tính cách của cô ấy mà.
Cha anh trầm ngâm do dự một lát sau mới nói:
- Khởi à, Đường Phi Phi đã đồng ý cùng với con nối lại tình cũ, ba thấy
con cần phải suy nghĩ thật kỹ về việc này. Bé Cầm cũng đã được tám tuổi
rồi, nếu như con lại kiếm cho nó một người mẹ khác, thì chưa hẳn là tốt
với nó. Còn Đường Phi Phi, nó cũng đã biết sai rồi, lúc đầu khi tụi con
ly hôn, con cũng chẳng có tí trách nhiệm nào cả. Nam nhi đại trượng phu, nếu cần bỏ qua thì hãy nên bỏ qua đi.
Lưu Đông Khởi suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Để khi nào đó con gọi điện cho Đường Phi Phi, có chuyện gì thì cũng nên gặp mặt nói rõ, nếu không cứ dây dưa mãi. Nhưng mà, con sẽ không thể
nào hòa hợp lại với cô ta được nữa.
Cha anh nói:
- Khởi à, trong việc hôn nhân, con không thể sơ xuất một lần nữa, bất kể là con
sẽ sống với ai, con cũng phải hết sức thận trọng!
Lưu Đông Khởi nói:
- Ba à, con hiểu rồi.
Tắt máy xong, trong lòng anh bỗng thấy khó chịu. Anh lật tìm mấy bức thư
lúc trước Đường Phi Phi đã gửi cho anh, anh nhớ là trong mấy bức thư đó
cô có ghi số điện thọai cho anh. Anh nhìn thấy hai chữ ký tên “Phi Phi” ở cuối thư rất là thân thương quen thuộc, trong lòng bất giác nghĩ về
chuyện của chín năm về trước.
Nói thật lòng thì Đường Phi Phi
không phải là người bản tính trăng hoa hay nói một đàng làm một nẻo. Lúc họ quen biết nhau, cô ta chỉ mới hai mươi hai tuổi, dung mạo đáng yêu,
tính cách phóng khoáng, con người cô tràn đầy sức sống của tuổi thanh
xuân. Trong khoảng thời gian hơn một năm đầu kết hôn, coi như cô ấy là
một người vợ hiền dịu. Mặc dù, cũng có lúc Lưu Đông Khởi cảm nhận được
sự khác biệt về tính cách cũng như tình cảm của hai người, nhưng anh có
thể nói là hài lòng về cuộc sống hôn nhân của mình.
Tình cảm của
họ chỉ khi di dân tới Vancouver mới thay đổi. Đặc biệt là sau khi có bé
Cầm, thì áp lực kinh tế trở nên nặng nề. Đường Phi Phi thấy công việc
của Lưu Đông Khởi không có tiến triển gì cả, suốt ngày cứ mượn rượu để
giải sầu, tính khí ngày càng thay đổi, cô dần dần cảm thấy thất vọng,
cho đến khi một người kinh doanh địa ốc Hoa kiều xuất hiện thì cũng là
lúc tình cảm của hai người hoàn toàn rạn nứt.
Khi đó, Lưu Đông
Khởi không hề trách gì đến sự vô tình của Đường Phi Phi mà chỉ cảm thấy
đau khổ cho sự bất tài của anh. Sau khi hai người ly dị, anh bình tĩnh
trở lại, không uống rượu nữa, vừa cố gắng làm việc, vừa đi học thêm,
sống rất cơ cực. Trong hai năm anh sống ở Vancouver, Đường Phi Phi có
gọi điện cho anh mấy lần, muốn giúp đỡ anh về mặt kinh tế, đều bị anh
cương quyết từ chối. Anh dồn hết mọi công sức của mình để mong thay đổi
được tiền đồ của bản thân.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi và
Đường Phi Phi cũng dần dần bị quên lãng trong ký ức của anh. Và cái
khoảng thời gian trầm luân ấy cũng dần dần biến mất.
Lần trước
khi anh còn ở nhà ở Cầm Đảo, tình cờ anh đọc được bức thư chan chứa tình cảm của Đường Phi Phi, sau đó tận sâu trong trái tim anh cũng đã từng
trỗi dậy những khoảnh khắc tươi đẹp, thơ mộng của tình yêu.
Nhưng những gì đã mất thì khó có thể lấy lại được, quá khứ vĩnh viễn cũng chỉ là quá khứ, anh không hề lưu tâm đến khoảng thời gian yêu đương ấy đã
làm tổn thương anh, mà nếu gương vỡ lại lành, bản thân cũng không thể
nào tạo ra được một tình cảm mới hay là một cuộc sống mới mà chỉ làm cho bản thân càng thêm đau khổ mà thôi. Cái mà anh trân trọng nhất bây giờ
chính là tình yêu thực sự khiến anh rung động và ghi nhớ mãi trong tim.
Và anh linh cảm được rằng, một khi tình yêu đã tan vỡ căn bản không thể
mang lại một tình yêu như thế được.
Bây giờ chiếc cầu nối duy
nhất của anh và Đường Phi Phi chính là con gái anh. Anh có thể hiểu rõ
được khát vọng được sống chung với con gái của Đường Phi Phi.
Anh là một ngươì rất hay hoài niệm chuyện cũ, mặc dù không phải là cứ canh
cánh trong lòng mối tình xưa nhưng chỉ cần nhớ về cái khoảng thời gian
đẹp nhất khi anh và Đường Phi Phi mới kết hôn, thì anh lại cảm thấy đau
khổ, và không ngăn nổi cảm xúc nghiêng về cô ấy. Sau khi cân nhắc, anh
cảm thấy anh không nên cự tuyệt khát vọng được gặp con gái của Đường Phi Phi. Hơn nữa, bản thân anh cũng là một người đàn ông, hồi đó ly dị,
cũng không hẳn là không có sai sót của anh.
Ở một nơi xa lạ, một
ngươì phụ nữ muốn tồn tại được, muốn tiếp tục sống, thì cần phải nỗ lực
gấp nhiều lần đàn ông, và càng phải đấu tranh với sự đau khổ nhiều hơn.
Hơn nữa trong sự nghiệp thì người phụ nữ còn bị rất nhiều hạn chế về mặt tuổi tác, vì thế nên họ phải có thời gian để rèn luyện, chứ không thể
sống như đàn ông được.
Nghĩ đến đây, Lưu Đông Khởi liền đưa ra
một quyết định, để anh và Phi Phi đều có thể lựa chọn cuộc sống mới cuả
riêng mình, anh và cô ta phải cùng nhau nói chuyện một buổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT