Ít lâu sau, bạn trai của Bạch Quả – Giang Cốc lấy được bằng tiến sĩ khoa
học. Anh vốn định đến đại học Haward hoặc Duke University lấy bằng tiến
sĩ khoa học, vì bên đó điều kiện ưu đãi hơn, lương năm đầu vào khoảng
38.000đô. Nhưng Bạch Quả nhất định muốn anh đến Los Angeles.
Bạch Quả nói với anh qua điện thoại: “Giang Cốc, đây là một cơ hội, cũng có
thể là cơ hội cuối cùng. Anh hãy suy nghĩ đi, bây giờ em đã ba mươi tuổi rồi, em không thể suốt ngày đợi giọng nói anh qua điện thoại. Bây giờ,
tiền bạc với tụi mình không là gì cả. Em thật sự muốn có một gia đình,
phát triển tương lai ở đâu cũng thế thôi, em muốn anh suy nghĩ kỹ những
gì em nói.”
Hôm sau Giang Cốc trả lời điện thoại, nói anh đã
quyết định, anh muốn đến miền Tây. Hồi đó, khi xin việc, anh đã gởi một
bộ hồ sơ đến Đại học C, bên đó đã tiếp nhận anh. Nhưng lương năm của anh ít đi 8.000 đô.
Bạch Quả thở dài nhẹ nhõm, nhưng bỗng cô thấy
lòng mình thật trống trải. Cô nghĩ, nếu như anh ấy sang đây, chẳng lẽ
cuộc sống của mình bỗng chốc sáng bừng lên sao? Cô quan sát căn phòng
trống vắng, tưởng tượng có bóng một người đàn ông tới lui trong nhà, cô
bỗng thấy chán nản.
Cô tự hỏi tại sao lại phải kết hôn nhỉ? Mà
nhất là con gái, lẽ nào một người con gái lại cần một người đàn ông đến
như vậy? Xem ra những lời Hà Như nói đêm hôm đó tại khu vui chơi không
phải là không có lý.
Hôm ấy cuối tuần, Bạch Quả lấy di động gọi
đến văn phòng của Hà Như. Hà Như không có ở đấy, Bạch Quả cắn bút suy
nghĩ, cô càng lúc càng muốn tìm ai đó để tâm sự. Cô đột nhiên nghĩ đến
người đàn ông lần trước giúp cô ở khu vui chơi, nhưng lúc đó cô quên xin số điện thoại và địa chỉ của anh ta mất rồi.
Cô nghĩ, cuộc sống ở những thành phố lớn như thế này cũng bình thường, cũng trống trải như
sống ở sa mạc, đến cả người bạn để tâm sự cũng khó.
Cô đột nhiên
nảy ra một suy nghĩ kỳ quái: nếu như bạn trai của mình lúc cần thì mình
gọi, còn không cần thì đi, thế thì tốt biết mấy. Rõ ràng mình suy nghĩ
như trẻ con. Vì ai cũng phải có vị trí và trách nhiệm của mình. Bạn trai cô đồng ý đến miền Tây vì cô, không phải xuất phát từ tinh thần trách
nhiệm hay sao? Xem ra sau này cô cũng phải biết bớt suy nghĩ viển vông
đi.
Thế là cô lên mạng. Cô thường lên mạng lúc đang làm, đây là
cách cô giết thời gian. Cô lướt qua một vài trang web, các mục đều chán
ngắt, thì ra mạng cũng là một bãi sa mạc. Lúc sắp tan sở, cô nhận được
một cú điện thoại, cô vừa nghe đã biết ai gọi đến. Cô vui mừng nói: “Hà
Như, cậu đang ở đâu vậy? Tôi mới gọi điện thoại cho cậu này. Buổi tối đi đâu đó không?”
Hà Như nói: “Muốn chứ! Nhưng tôi muốn đến phố
Trung Hoa ăn lẩu dê của người Nội Mông Cổ, mới vừa khai trương đấy. Cậu
muốn đi không? Tôi mời.”
Bạch Quả: “Trời hôm nay lạnh, lại được đi ăn lẩu. Tất nhiên là đi chứ! Không biết đi quán nào?”
Hà Như: “Ở bên đường Valley, chừng nào đến, cậu gọi cho tôi. Tôi có mời thêm một người, không biết cậu có ngại không?”
Bạch Quả: “Ngại gì, chỉ cần người ấy không ăn tham là được.” Cô đùa.
Hà Như: “Đây cũng là lần đầu tôi mời người ấy đi ăn, cũng không biết khẩu
vị người ấy ra sao. Nhưng mà không sao đâu, dù gì cái lẩu cho ba người,
còn các món khác cứ thoải mái gọi thêm.”
Bạch Quả: "Vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé!"
Lúc Bạch Quả đến quán ăn, đã thấy Hà Như cùng với một người đàn ông đợi ở
đấy. Bạch Quả cứ tưởng người Hà Như mời là một phụ nữ, không ngờ lại là
một người đàn ông cao lớn. Sau khi ngồi xuống, cô nhận ra người đàn ông
đó chính là người lúc trước đã giúp cô sạc bình cho xe ở bãi xe khu vui
chơi. Bạch Quả liếc nhìn Hà Như, hơi ngạc nhiên. Hà Như có quan hệ thế
nào với người đàn ông này nhỉ?
Lúc này, Lưu Đông Khởi đứng dậy,
tự giới thiệu mình với Bạch Quả. Hà Như nói với Bạch Quả: “Anh Khởi mới
từ miền Đông sang, anh ấy là luật sư, làm việc ở văn phòng của Vụ Hành
chính quản trị gần công ty mình. Cuối tuần trước xe anh ấy bị một người
da đen đụng phải, hôm nay tôi mời anh ấy ăn tối, nhân tiện cảm ơn anh
lần trước đã giúp tụi mình.”
Lưu Đông Khởi: “Xem ra chúng ta quen biết nhau, đều từ chuyện xe cộ mà ra cả.”
Lẩu đã được mang đến, ba nguời vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Bạch Quả là người tinh tế, cô thầm quan sát thần sắc của Hà Như và Lưu Đông
Khởi, nhưng không hề thấy giữa họ có một mối quan hệ đặc biệt nào. Cô
bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi Lưu Đông Khởi: “Trước đây anh ở thành phố nào của miền Đông?”.
“Washington”.
“Thật là trùng hợp, bạn trai tôi cũng học ở Washington”.
“Anh ấy học ở trường nào?”.
Bạch Quả nói là đại học J. Lưu Đông Khởi nói: "Tôi cũng học ở đại học J"
“Vài ngày nữa anh ấy sẽ sang đây, làm việc ở Đại học C”.
“Đã là bạn học cùng trường với nhau thì khi anh ấy đến, tôi sẽ mời mọi người cùng dùng cơm”.
Hà Như nghe xong, cô định thông báo cho họ biết Ngô Tiếu Thiên cũng học
lấy bằng tiến sĩ khoa học ở đó. Nhưng nghĩ lại, thấy không nói thì tốt
hơn, nên cô lại thôi.
Lưu Đông Khởi nói: “Tôi không ngờ sau khi
đến miền Tây thì lại gặp rắc rối, xe của tôi lái từ miền Đông sang đây
hơn hai nghìn dặm, chẳng sao. Vừa mới đến đây không lâu thì bị người da
đen đụng phải. Nắp xe phía trước bị đụng cong veo, tấm chắn vênh lên như là Trư Bát Giới, chiếc xe này tôi mua là xe cũ, “Hàng Nhật” đời 1995
cách đây đã hai năm, tốn hơn năm nghìn đô. Chiếc xe Nhật đó trông đẹp
chứ không chắc lắm, lại không có túi khí, đụng phải xe của Mỹ thì coi
như thua. Xe của Mỹ tốt thật, chiếc xe đụng tôi là một chiếc “cũ rích”
đã chạy gần hai mươi năm, người da đen lại thích lái những chiếc đời cũ
như vậy, xe chỉ bị móp một chút, túi bọt xốp bảo vệ bung ra ngay khi xe
đụng, lái xe trên đường cứ như đang chơi đồ chơi của con nít vậy."
Hà Như cười: “Uổng công anh là một luật sư! Sao anh không tìm người da đen tính sổ?”
Lưu Đông Khởi thở dài: “Xe họ to lại không mua bảo hiểm, nếu kiện họ ra tòa vì họ tông mình, thì họ cũng chẳng chịu bỏ tiền ra bồi thường đâu, mà
còn chịu vô khám nữa chứ, có kiện cũng uổng công thôi. Chiếc xe cũ của
tôi khi ở miền Đông chỉ mua bảo hiểm một phần, tôi nghĩ vậy nên thôi,
bớt rắc rối chừng nào tốt chừng ấy.”
Bạch Quả nói: “Cũng may anh
không bị gì nghiêm trọng. Năm trước, một đồng nghiệp của tôi bị một
chiếc xe tải đụng, anh ta bị mất trí, mãi gần đây mới hồi phục trở lại,
nhưng không thể làm lại công việc vi tính như trước đây”.
Lưu
Đông Khởi: “Tôi chỉ thấy hơi tiếc, chủ yếu tiếc cái xe cũ. Chiếc xe đó
đã chạy được hai năm. Khi tôi quyết định đến đây làm việc, tôi không
muốn sang lại, cho nên cứ ráng lái từ miền Đông sang đây. Hai ngày trước tôi đã định đi sửa xe, nhưng bên hãng xe nói, muốn sửa xe cho tốt phải
tốn ít nhất 3.500 đô. Thế là xe tôi biến thành phế liệu, tôi đành đưa
100 đô cho hãng xe, gọi là tiền bảo trì”.
Hà Như nghe Lưu Đông
Khởi nói anh luyến tiếc cái cũ, bất giác nhìn sang anh. Cô nghĩ, người
hay luyến tiếc cái cũ thường là người sống có tình cảm. Tự dưng cô lại
nghĩ đến Ngô Tiếu Thiên, anh ấy có phải là người như vậy không?!
Bạch Quả hỏi Lưu Đông Khởi: “Vậy bây giờ anh đi làm bằng cách nào? Có cần tụi này giúp không?”.
“Sau này sẽ có lúc các cô giúp tôi. Mấy ngày nay, tôi đã thuê một chiếc xe,
ngày mai phải trả rồi. Ngày mai tôi muốn đi xem xe mới. Ở Mỹ, có thể
không cần lấy vợ, lấy chồng, nhưng xe thì dứt khoát phải có!”
Bạch Quả nghĩ đến bạn trai mình – Giang Cốc, bất giác cô cười thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT