Lúc Hà Như về phòng, sắp xếp sơ sơ lại đồ đạc, cô cũng dần dần nguôi ngoai. Lâu lắm rồi cô mới xúc động mạnh như hồi nãy, cô cũng không biết tại
sao mình đột nhiên không thể kìm chế được tình cảm của mình như vậy. Có
lẽ là cô ý thức được rằng, từ nay trở đi cô và Ngô Tiếu Thiên sẽ trở
thành hai người xa lạ, vì thế nên cô mới xúc động mạnh như vậy. Thực tế, cô chẳng bao giờ nghĩ tới việc cô và Ngô Tiếu Thiên sẽ quay lại với
nhau, giống như lúc Ngô Tiếu Thiên rời khỏi nhà cô cách đây một tháng,
siết chặt tay cô, cô đã phải cố gắng kìm lòng. Lúc nãy cô không thể ngăn được những giọt lệ của mình, có lẽ vì cô sắp để vuột mất những kỉ niệm
về một tình yêu đẹp.
Khi Ngô Tiếu Thiên nói câu “Có phải anh quên cái gì không?”, suýt chút nữa thì cô đã nói ra câu “Đúng vậy, anh đã
quên rồi!” Nhưng thực ra giữa hai người đã quên những gì? Hay nói đúng
hơn là nên quên những gì?
Hà Như cảm thấy có rất nhiều việc mà
bản thân cô không nói ra được. Có phải là do bản thân cô đã cố tỏ ra là
mình đã trương thành? Hay là trong tình yêu, người ta sẽ mãi mãi không
lớn lên được?
Đang nghĩ thì Lưu Đông Khởi gọi điện cho cô hỏi cô
là có mệt không, có muốn đi đâu ăn chút gì không. Hà Như nói cô hơi mệt
nên muốn nghỉ một lát, hôm nay không muốn đi đâu cả. Lưu Đông Khởi lại
hỏi cô có muốn anh qua đó với cô không.
Hà Như cười nói:
- Không cần đâu, anh cũng đã hơn 20 tiếng đồng hồ không ngủ rồi, anh nên
nghỉ ngơi chút đi. Em muốn ở một mình yên tĩnh hai ngày để lấy lại sức
khỏe và tinh thần.
Lưu Đông Khởi định nói vài câu, nhưng khi nghe giọng nói mệt mỏi như không còn sức lực của cô, anh chỉ còn cách lưu
luyến cúp máy. Anh nghĩ, lúc ở phi trường, Hà Như vẫn còn nói cười, tại
sao gặp Ngô Tiếu Thiên xong thì tâm trạng lại nặng nề đến thế? Xem ra,
tình cảm của Hà Như với Ngô Tiếu Thiên phức tạp hơn nhiều so với những
gì anh nghĩ. Hà Như nói cô cần yên tĩnh một hai ngày, có lẽ cô muốn xem
lại bản thân mình. Không biết hai ngày sau cô có sự lựa chọn nào mới
không. Anh cảm thấy mình vẫn chưa có một chỗ đứng nhất định trong thế
giới nội tâm của Hà Như.
Trước tiên Hà Như đi tắm một cái, sau đó cô gọi điện cho công ty, nói với Jones là xin nghỉ hai ngày. Jones báo
với cô là ông giám đốc tập đoàn mới gọi điện cho anh, nói là Hà Như ở
bên công ty của ông làm việc rất xuất sắc. Jones nói:
- Hà Như à, khi nào tìm được một cơ hội, tôi muốn khao cô một bữa. Đó là ý của riêng tôi và cũng là ý của tổng giám đốc nữa.
Lúc ấy Hà Như cảm thấy người ngây ngấy, dường như cô sắp bệnh. Cô rót một ly rượu, thả người lên ghế sofa, nghĩ vẩn vơ.
Trong mắt của cô lúc thì hiện lên hình ảnh của Lưu Đông Khởi, lúc lại bị xâm
chiếm bởi khuôn mặt đau khổ đến bất cần của Ngô Tiếu Thiên. Cô nghĩ,
giữa cô và Ngô Tiếu Thiên không thể quay lại được nữa, trừ phi là có
phép lạ xảy ra, nhưng trong thâm tâm cô thấy rất lạ là: mặc dù cô đã
hiểu rõ là không thể nối lại tình xưa nhưng sao cô vẫn không thể thoải
mái chấp nhận tình cảm của Lưu Đông Khởi?
Đêm hai hôm trước, khi
còn ở khách sạn Shagri-la, cô còn suy nghĩ tới việc giả sử sau này cô và Lưu Đông Khởi thực sự đã sống lâu dài với nhau, lỡ anh bỏ cô mà đi, thì lúc đó cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Kết quả, cô phát hiện ra
rằng, về mặt tình cảm, cô vẫn có thể chấp nhận được giả thiết này. Cái
cảm giác này làm cô rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng lẽ Lưu Đông Khởi trong
trái tim cô lại mờ nhạt, có cũng được, không cũng được như vậy sao?
Vậy anh rốt cuộc hấp dẫn cô ở điểm nào? Nói thật ra, điểm mà cô thích Lưu
Đông Khởi có lẽ là sự tinh tế, khoan dung, hòa đồng của anh, nếu như nói thứ tình cảm này không phải là tình yêu thì chỉ có hai cách để giải
thích: Một là sau chuyện với Ngô Tiếu Thiên thì tình cảm của bản thân cô đã chín chắn hơn, cô đang dùng cái tư duy của lý trí mà đón nhận tình
cảm nam nữ; Hai là do nhiều năm sống đơn độc, con tim cô đã trở nên
nguội lạnh, không còn mảy may rung động nữa. Điều đó khiến cô khó thực
sự chia sẻ tình cảm của mình với người mình yêu. Nếu giả thiết thứ hai
là chính xác thì thật là đáng sợ.
Nhưng tình cảm của cô với Ngô
Tiếu Thiên thực sự không phải là thương hại mà chính là oán hận, nhưng
cô vẫn không thể gạt anh ra khỏi tâm trí cô được. Chẳng lẽ tình yêu thực sự chỉ đến có một lần thôi sao?
Đang nghĩ thì điện thoại di động của cô reo lên. Điện thoại của Bạch Quả, cô hơi bất ngờ. Cô nói:
- Thưa tiểu thư, không phải là tiểu thư đang trốn chỗ mấy cái máy vi tính sao? Sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi vậy?
Bạch Quả vừa nghe giọng của cô thì vui mừng nói:
- Hà Như, cuối cùng cậu cũng đã về. Cậu làm mình nhớ chết được. Mình còn
tưởng là cậu đã bị ai bắt mất rồi chứ! Tối qua, Giang Cốc có nói là cậu
sắp về, mình cũng muốn tranh thủ đi đón cậu, nhưng mà sau đó thấy cứ để
Ngô Tiếu Thiên đi đón cậu thì hay hơn, để anh ta thấy cậu và Lưu Đông
Khởi đi với nhau, thì sẽ buông tha cậu. Có tin tức gì tốt không?
Hà Như nói:
- Có đấy, nghe ba mẹ cậu nói, cậu sắp làm cô dâu rồi hả?
Bạch Quả nói:
- Mình vẫn chưa bàn chuyện này với ba mẹ. Nhất định là do cậu mau mồm mau miệng, đem chuyện của mình nói với họ rồi.
Hà Như cười nói:
- Bây giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, cậu có giấu cũng chỉ giấu được một
lần thôi, không thể nào giấu đến lần thứ 15 được đâu. Dạo này tình cảm
của Giang Cốc thế nào rồi?
Bạch Quả nói:
- Anh ta ấy à,
bây giờ lại còn có chuyện này nữa chứ. Mấy lần trước mình muốn mua nhà
mới, cũng đã xem được hết rồi, ở ngoại ô, lái xe vào thành phố khoảng 1
tiếng.
Hà Như nghe xong liền nói:
- Cậu lại muốn dọn tới cái nơi xa xôi như thế mà sống à, đến lúc đó chắc tụi mình nửa năm gặp nhau được một lần quá.
Bạch Quả nói:
- Giang Cốc cũng nghĩ như thế, anh ta lười chết được, vừa nghe nói tới
việc lái xe tới văn phòng của anh ta mất khoảng 1 tiếng thì gạt phắt đi. Nên sau đó tụi mình định mua một căn nhà chung cư ở trong thành phố,
tụi mình đã xem được một chỗ rồi, đến cuối tuần sau sẽ tới đó làm giấy
tờ với chủ nhà, khi nào cậu tới giúp mình một tý nhé.
Hà Như cười nói:
- Cậu làm cái gì cũng gấp gáp như vậy cả! Y như là ma đuổi vậy. Điệu này
chắc năm sau cậu có con quá. Cậu và Giang Cốc một người thì vội vàng,
còn một người thì đủng đỉnh, thiệt đúng là một đôi trời sinh.
Bạch Quả nói:
- Thôi, không nói chuyện của mình nữa, lần này về nước cậu với Lưu Đông Khởi định như thế nào? Cậu tới nhà anh ta chưa?
Hà Như nói:
- Vẫn thế, chẳng nóng cũng chẳng lạnh. Mình vẫn có nhiều chuyện chưa quyết định được.
Bạch Quả nói:
- Có phải cậu vẫn còn nhớ đến Ngô Tiếu Thiên không? Anh ta có gì để cậu
phải lưu luyến chứ? Hơn nữa là anh ta phụ cậu trước, cậu cần gì phải khó xử vì anh ta. Cậu nói đi, Lưu Đông Khởi có điểm gì thua kém anh ta chứ? Để khi nào mình gọi điện cho Ngô Tiếu Thiên để anh ta bớt quậy cậu đi.
Hà Như vội nói:
- Chị hai ơi! Chị hai! Thôi chị đừng có đùng đùng lên như thế cho em nhờ. Mà Lưu Đông Khởi có điểm gì tốt mà cậu cứ nói tốt cho anh ta hoài vậy?
Cậu toàn là bênh anh ta không à.
Bạch Quả nói:
- Chuyện này mà cậu còn phải hỏi mình sao? Chẳng phải cậu hiểu rõ anh ta hơn mình sao?
Hà Như im lặng một lát rồi nói:
- Nói thật là mình thật sự rất thích anh ấy, nhưng mà hình như đó không
phải là tình yêu. Mình lo là nếu cứ tiếp tục tiến tới thì sẽ làm khổ
mình mà khổ cả anh ấy nữa. Anh ấy là một người đã từng kết hôn nên
chuyện tình cảm anh ấy khá chín chắn. Nhưng mình thì ngoài vết thương
lòng ra có lẽ không hiểu nhiều lắm về đàn ông.
Bạch Quả nói:
- Có phải là cậu còn suy nghĩ việc anh ấy đã từng ly hôn không? Ly hôn,
lỗi chưa hẳn chỉ ở phía người đàn ông, không phải là anh ấy đã nói rõ
với cậu rồi sao? Cậu còn nghi ngờ cái gì nữa?
Hà Như nói:
- Có lẽ là mình đã nghĩ quá nhiều. Mình muốn bình tĩnh lại để suy nghĩ thêm về việc này.
Bạch Quả thở dài nói:
- Hà Như à, cậu đặt ra những yêu cầu quá khắt khe trong chuyện tình cảm.
Chẳng trách được là có nhiều anh thích cậu nhưng lại không dám tiến tới.
Hà Như cười nói:
- Nếu quả thật như cậu nói thì mình nghĩ đó cũng không phải là do lỗi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT