Đến 10 giờ, Giang Cốc lững thững đi đến phòng thí nghiệm.
Anh gặp Ngô Tiếu Thiên, thấy Tiếu Thiên ỉu xìu, chẳng chút hào hứng liền nói:
- Ông anh, dạo này làm cái gì mà như kẻ mất hồn vậy, có phải là Hà Như
vẫn chưa quay về, nên buồn không? Cô ấy có lẽ vẫn chưa biết cậu đã dọn
qua nhà mới nên lúc sáng cô ấy có gọi điện cho tôi, nhờ tôi trưa mai
khoảng 1 giờ đi đón cô ấy. Mà chiều mai thì cậu biết rồi đấy tôi có bài
báo cáo, cho nên tôi nói là cậu sẽ đi đón cô ấy. Đây là một cơ hội tốt,
cậu đừng bỏ lỡ nhé!
Ngô Tiếu Thiên buồn buồn nói:
- Tại
sao cô ấy lại không gọi điện trước cho tôi? Đón đưa thì cũng chỉ là đón
đưa thôi, cơ hội gì chứ? Cậu đừng có rách việc thế được không? Mình cũng đang đủ thứ chuyện rối tinh rối mù lên đây.
Giang Cốc nói:
- Dạo này tôi đâu thấy cậu bận gì đâu? Số dữ liệu mà sếp cần, chẳng phải
cậu cũng đã làm xong nộp cho sếp rồi sao? Còn nếu nói chuyện dọn nhà mới thì không phải nhà của cậu nhỏ đến nỗi không nhét nổi cái tủ áo nữa là! Hay là cậu đang học thêm cái gì bên ngoài? Muốn vượt rào kiếm thêm chút đỉnh sao?
Ngô Tiếu Thiên chịu hết nổi nói:
- Cậu đừng có
suốt ngày đoán già đoán non thế được không? Đợi khi nào những việc phiền phức này đổ xuống đầu cậu, thì xem thử cậu còn có thể ở đó mà vui đùa
suốt ngày như vậy không!
Giang Cố hỏi dồn:
- Ông anh, có rắc rối gì sao? Mau nói cho tôi nghe đi. Không chừng, tôi có thể giúp được cậu đấy.
Ngô Tiếu Thiên cười khẩy:
- Việc này mà cậu giúp được tôi thì cậu muốn gì tôi cũng chiều! Nói xong anh quay đầu bỏ đi làm thí nghiệm.
Giang Cốc nói với theo anh ta:
Ê này! Không cần nói nhiều nữa, hãng Hàng không Phương Đông, 1 giờ trưa nhé.
Từ lúc biết chuyện Trần Thu Địch bị chậm kinh, Tiếu Thiên suốt ngày thấp
thỏm không yên. Trễ kinh đã nửa tháng rồi mà bây giờ cũng chẳng thấy rục rịch gì. Càng ngày Ngô Tiếu Thiên càng nóng ruột, một ngày với anh dài
lê thê như một năm vậy, một ngày anh gọi cho Thu Địch ba lần để hỏi thăm tình hình thai nghén của cô. Bình thường anh rất ít khi suy nghĩ đến
việc dùng các biện pháp phòng tránh thai. Anh cho đó là việc của đàn bà, hơn nữa trong mỗi tháng thì chỉ có một ngày duy nhất là không an toàn
thôi, cho nên anh không hề lưu ý đến điều này, thậm chí là cái đường
kính của bao cao su và thao tác sử dụng ra sao anh cũng không hề biết.
Với anh mà nói, việc mang thai quả thực là việc không thể nào tưởng
tượng được chứ đừng nói đến việc sinh con hay làm cha, chuyện đó dường
như là chuyện đâu đâu trên trời, xa lắc xa lơ.
Hàng ngày về đến nhà, anh vừa an ủi Trần Thu Địch, vừa nói để tự trấn an bản thân:
- Chuyện này không thể nào xảy ra với tụi mình được. Em vẫn chưa tới
tháng mà, có thể là do một nguyên nhân khác chăng. Hay là vài ngày nữa
mình hẹn giờ đến bệnh viện kiểm tra đi. Chắc không trùng khớp như vậy
chứ?
Trần Thu Địch hỏi anh:
- Nếu kiểm tra xong, đúng là có con anh thật thì sao?
Ngô Tiếu Thiên lặng người hồi lâu và nói:
- Em xem anh có giống người sắp làm cha không? Em cũng đâu giống dáng vẻ
của người làm mẹ. Chúng ta bây giờ chỉ mới bắt đầu một cuộc sống mới,
còn rất nhiều khó khăn, sự nghiệp của anh cũng chưa tới đâu, anh nghĩ
chưa nên sinh vội.
Trần Thu Địch tiếp lời:
- Anh đừng có
lừa dối mình nữa, ở trên đời, ai sinh ra đã giống người làm cha, làm mẹ
đâu? Hơn nữa nếu thực sự em có thai thì việc có con hay không, không
phải mình anh quyết định được.
Ngô Tiếu Thiên nghe xong liền dịu giọng:
- Em đừng làm cho mọi việc rối tung lên! Tại sao không phải là lúc nào
khác mà lại cứ phải ngay lúc này chứ? Hồi đó, lúc còn ở trong nước sao
em không có nhỉ? Hồi đó hai đứa mình hay gần gũi lắm mà.
Trần Thu Địch nói:
- Lúc đó là lúc đó. Ai biểu lúc đó anh cứ muốn sướng, mà lại không chịu
dùng bao. Họa này là do anh tự rước lấy thôi, tại anh hết đó.
Ngô Tiếu Thiên khỏa lấp:
- Bây giờ đừng nói thế nữa mà, mà em cũng đâu có muốn uống thuốc ngừa
thai đâu, em chỉ sợ người mập lên thôi đúng không? Bây giờ phải nghĩ
cách giải quyết thôi.
Do đó họ gọi điện đến bệnh viện, hẹn 10 giờ sáng ngày 18 làm kiểm tra.
Ngày hôm đó, Ngô Tiếu Thiên khó khăn lắm mới dậy sớm được, anh chuẩn bị bữa
sáng mà tay chân lóng nga lóng ngóng rồi mang vào phòng. Bình thường bữa sáng của họ đều do Trần Thu Địch làm. Cô ăn nhanh để kịp đi làm, Ngô
Tiếu Thiên dậy muộn nên sẽ ăn phần còn lại.
Hôm nay anh dậy trước chiên mấy quả trứng gà, Trần Thu Địch chê là dầu nhiều quá nên không
chịu ăn. Anh ngập ngừng một lát, chỉ còn cách đi nướng cho cô hai miếng
bánh mì, pha một ly sữa nóng cho cô vậy. Anh bận đến nỗi chẳng thiết gì
ăn uống nữa.
Tiếp đó anh gọi điện đến phòng thí nghiệm, người
nhận điện thoại là Stacy, anh nói bữa nay anh có việc gấp, nên nhờ Stacy xin phép Hứa Mai cho anh nghỉ hôm nay.
Stacy hỏi:
- Anh Thiên à, nghe anh Giang Cốc nói mấy bữa nay anh không được vui, có phải anh bị bệnh rồi không?
Ngô Tiếu Thiên vội vàng nói một vài câu, rồi cúp điện thoại vì sợ Stacy truy hỏi thêm.
Sau đó anh lại gọi điện đến công ty của Trần Thu Địch để xin phép cho cô,
đầu dây bên kia hỏi anh là người như thế nào của Trần Thu Địch.
Ngô Tiếu Thiên nói nhanh:
- Sau này sẽ nói cho cô! Tạm biệt.
Thu Địch ăn sáng xong thì ngồi thừ người ra, Ngô Tiếu Thiên giục cô mau
lên. Khi hai người đến bệnh viện, anh đi lấy số, ngồi đợi hơn một tiếng
đồng hồ mới nghe thấy tiếng cô y tá ló đầu ra, gọi tên Thu Địch.
Ngô Tiếu Thiên nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần Thu Địch, đành gượng cười an ủi cô:
- Em không cần lo lắng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Em thư giãn một chút đi.
Trần Thu Địch không nhịn nổi cười:
- Anh nói gì thế, anh cũng như em thôi.
Ngô Tiếu Thiên sốt ruột ở ngoài phòng bệnh chờ, chốc chốc lại ra bên ngoài hút mấy điếu thuốc.
Mãi cho đến hơn 11giờ, mới thấy Trần Thu Địch buồn bã bước ra khỏi phòng
chẩn đoán.Từ xa Ngô Tiếu Thiên đã nhìn thấy, trong lòng bỗng thấy chán
nản, cổ họng đắng ngắt. Anh hỏi Trần Thu Địch với tâm trạng hoang mang:
- Sao rồi? Kết quả kiểm tra là âm tính hay dương tính?
Trần Thu Địch đột nhiên đùng đùng đánh anh rồi nói:
- Anh còn mong cái gì nữa ? Chắc chắn 100% là dương tính rồi. Bây giờ anh nói đi phải làm sao đây?
Ngô Tiếu Thiên lặng ngừng một hồi lâu rồi mới hỏi:
- Thế em đã hỏi bác sĩ khi nào mới có thể nạo hút thai chưa?
Trần Thu Địch tức giận nói:
- Tôi biết thế nào anh cũng sẽ nói thế mà. Tôi hỏi rồi, bác sĩ nói là đợi đến lúc thai nhi được ba tháng đã. Nhưng mà có bỏ hay không tôi còn
chưa quyết định. Nói không chừng, hôm nào không vui thì tôi sẽ sanh nó
ra.
Ngô Tiếu Thiên cười dỗ dành cô:
- Sau này chuyện gì
anh cũng sẽ nghe theo lời em mà, chỉ cần em vui là được. Chuyện này
chúng ta đi về rồi hãy bàn bạc sau nhé. Việc đã đến mức này chỉ còn biết nghĩ cách giải quyết. Trước hết là em nên giữ gìn sức khỏe thật tốt,
nghe nói là nạo hút thai sẽ rất mất sức đấy.
Trần Thu Địch giận dỗi:
- Anh đừng có nói hoài đến việc nạo hút này nọ có được không? Tôi thành cái gì rồi không biết!
Trên đường về nhà, Ngô Tiếu Thiên cảm thấy lo lắng không yên, anh không thể
tập trung vào việc lái xe nữa. Trước mắt anh lúc này đang nghĩ đến cảnh
cái bụng của Trần Thu Địch sẽ ngày càng lớn lên, lại có cả tiếng trẻ
khóc ầm ĩ nữa chứ.
Trần Thu Địch nhìn thấy vẻ mặt cau có, thiểu não của anh liền nói:
- Chỉ là chuyện có thai thôi mà? Có gì to tát đâu? Người ta nghe nói mình sắp được làm cha thì vui như tết, còn anh kìa, anh coi thử anh coi.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Em thấy anh có ra dáng một người làm cha không? Bây giờ anh nuôi mình chưa xong, lại còn con cái nữa, anh sống sao nổi?
Trần Thu Địch quan sát kĩ mặt anh, đột nhiên cười phá lên nói:
- Em thì ngược lại muốn sanh đứa bé này ra, để xem nó giống anh ở điểm nào.
Ngô Tiếu Thiên vội nói:
- Em đừng thế nữa mà? Bây giờ còn ở đó đùa giỡn! Anh thì nghĩ đứa bé này không thể nào giống anh được.
Trần Thu Địch nói lớn giọng:
- Câu này là do anh nói đấy nhé? Đã thế em nhất định phải sanh đứa bé này ra, chứ nếu không anh suốt ngày cứ nghi ngờ này nọ, để xem tới lúc đó
anh còn nói gì được nữa không.
Ngô Tiếu Thiên vội dỗ dành:
- Ý anh muốn nói là nó sẽ giống em, lớn lên sẽ rất là xinh đẹp.
Ngô Tiếu Thiên vừa nói dứt câu thì đã nghe tiếng của Trần Thu Địch thét lên:
- Cẩn thận đó, đèn đỏ!
Anh bỗng nhiên quay người lại, vừa đạp thắng đĩa, chiếc xe trượt về phía
trước, vượt qua khỏi đèn đỏ, may sao mấy chiếc xe khác cũng phản ứng lẹ, đều vội vã đạp phanh nên không tông vào nhau. Mấy chiếc xe đó đồng loạt bấm còi, cái âm thanh đinh tai nhức óc của chúng khiến Ngô Tiếu Thiên
giật mình, toát hết cả mồ hôi. Anh nhấn mạnh ga, cho xe lao vọt đi.
Trần Thu Địch sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô lớn tiếng quát anh:
- Hồn anh để ở đâu vậy? Nếu lúc nãy mà tông xe thì người đầu tiên chết là em đó,và còn có thêm một sinh mạng nhỏ nữa! Không lẽ những kiến thức
thông thường anh cũng không biết sao? Cái vị trí người ngồi kế bên tay
lái xe sẽ là nguy hiểm nhất đó!
Ngô Tiếu Thiên im lặng khiến cho Trần Thu Địch cũng nguội dần, cô lấy chiếc khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt anh rồi lẩm bẩm nói:
- Được rồi, anh đừng để bụng nữa. Cũng may mà lúc nãy không có cảnh sát ở gần đó, nếu không anh sẽ bị phạt một trận rồi! Sau này nhớ lái xe cẩn
thận một chút.
Hai người về đến nhà thì đã sắp tới 12 giờ rưỡi
rồi. Ngô Tiếu Thiên đột nhiên nhớ ra chuyện mà Giang Cốc đã nói với anh
là ra phi trường đón Hà Như, do đó anh liền nói với Trần Thu Địch là anh phải tới phòng thí nghiệm gấp, và muốn cô tự làm tí gì để ăn trưa, sau
đó anh vội vội vàng vàng phóng xe đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT