Những công việc ở công ty bảo hiểm Viễn Đông của Hà Như gần như đã hoàn tất,
khó khăn lắm cô mới được rảnh rỗi. Trước khi rời Thượng Hải để trở về
California, cô muốn họp mặt một số người bạn học cùng lớp trước đây hiện đang ở Thượng Hải.
Cô gọi điện thoại cho Châu Nhuận, Châu Nhuận
nói: “Cậu yên tâm, chuyện này cứ để tớ lo, mấy đứa ở lại Thượng Hải chỉ
còn Tiết Tuyền, Trịnh Tiểu Ngọc, Vệ Phong, Đường Na, tớ cũng hay liên
lạc với các cậu ấy. Cậu cứ nói thời gian đi là được.”
Hà Như nghĩ một hồi, nói: "Hay là vào tối ngày 17 nhé, chiều ngày 18 mình rời khỏi Phố Đông."
Châu Nhuận nói: “Chuyện này quyết định vậy nhé.”
Hai ngày trước, Hà Như đã gọi điện thoại đến chỗ ở cũ của Ngô Tiếu Thiên,
cô muốn nói cho anh biết những chuyện của cô ở Thượng Hải. Anh Trình chủ nhà nói với cô rằng Ngô Tiếu Thiên đã dọn nhà đi. Hà Như đã xin số điện thoại mới của Ngô Tiếu Thiên, sau đó cô gọi đến phòng thí nghiệm của
anh trước, lúc đó Ngô Tiếu Thiên vừa xong thí nghiệm và đã về. Hà Như
gọi điện thoại đến nhà mới của anh.
Lúc ấy, cô không biết tại sao mình lại nôn nóng biết tin tức của Ngô Tiếu Thiên đến thế, có thể việc
Ngô Tiếu Thiên dọn sang nhà mới làm cô thấy tò mò, bữa trước cô gọi điện mà không gặp anh, trong lòng cô cảm thấy anh có chuyện gì đó. Lúc quay
số xong, linh cảm của cô đã đúng, đúng là Ngô Tiếu Thiên đang sống với
Trần Thu Địch.
Cô hơi bất ngờ với chuyện này. Lúc cô gác điện
thoại, tâm trạng của cô rất nặng nề. Cô rót một ly rượu nho, đến tựa bên cửa sổ, sau đó cô đong đưa ly rượu, mùi rượu thơm bay thoang thoảng,
lan tỏa trong tâm trí cô.
Mặc dù ấn tượng về Trần Thu Địch của cô chỉ là theo trực giác, nhưng cô biết với tính cách của Ngô Tiếu Thiên
thì không thể quen lâu dài với Trần Thu Địch. Suy nghĩ đầu tiên của cô
là: Ngô Tiếu Thiên không bao giờ chịu trách nhiệm, người chờ đợi anh sẽ
là một ẩn số đầy nguy hiểm. Cô cảm thấy anh không nên tùy tiện sống
chung với Trần Thu Địch như thế, rõ ràng là anh đang muốn lợi dụng sự dễ dãi của Trần Thu Địch. Dù vậy, cô chỉ là người ngoài cuộc, giữa cô và
Ngô Tiếu Thiên không còn gì cả.
Ngô Tiếu Thiên quen Trần Thu
Địch, mặc dù trong đó có ý chọc giận Hà Như, đây cũng hợp với cá tính
của anh, nhưng trong thâm tâm, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho sự tùy
tiện của anh. Cô nghĩ, có thể bắt đầu từ ngày Ngô Tiếu Thiên đến Los
Angeles, chuyện của hai người họ đã thực sự chấm hết.
Cô cảm thấy rằng Ngô Tiếu Thiên đến Mỹ là một lựa chọn sai lầm. Đáng lý ra anh vấp
ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó. Thế mà, anh lại trốn chạy. Mà cái cớ
để trốn chạy là Trần Thu Địch, thậm chí là cả cô-Hà Như.
Chuyện gì qua sẽ qua, chuyện nào tới sẽ tới.
Hà Như tự cười với mình.
Ngoài ra còn một chuyện nữa khiến cô cảm thấy không an tâm.
Lúc Lưu Đông Khởi về quê, anh đã nhờ cô đưa chai nước hoa và hộp phấn trang điểm cho Tôn Anh. Tuần trước cô đã gọi điện thoại cho Tôn Anh, bảo Tôn
Anh hẹn đâu đó để cô đưa đồ. Nhưng Tôn Anh đã khéo léo từ chối, làm cho
cô rất khó xử. Sau đó cô nghĩ lại, cảm thấy giọng của Tôn Anh rất quen,
nhưng cô không nghĩ Tôn Ánh lại chính là người mà mấy ngày trước đây, Cố Thôn đã dẫn đến nhờ cô giới thiệu với mấy người trong giới nghệ thuật,
mãi đến ngày hôm sau gặp Cố Thôn, cô mới chợt nhận ra.
Cô nhớ lại lúc làm quen với Tôn Ánh, cô có ấn tượng khá tốt về Tôn Ánh. Ở Tôn Ánh
toát lên phong thái của người làm nghệ thuật. Cô nói chuyện cũng rất tự
nhiên. Nếu ấn tượng để lại cho cô là đúng, thì cô ta từ chối nhận quà
của Lưu Đông Khởi nhờ cô gửi cũng là lẽ đương nhiên. Còn nếu Tôn Ánh quả thật nhận quà của Lưu Đông Khởi, Hà Như ngược lại sẽ coi thường cô ta.
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cô lại thấy Tôn Ánh có một sức quyến rũ tiềm ẩn.
Đây cũng là điều khiến cô lo ngại về quan hệ của Lưu Đông Khởi và Tôn
Ánh.
Cô nghĩ, cũng có thể là do tính chất nghề nghiệp, khiến cho
cô quá nhạy cảm khi tiếp xúc với người khác. Sự nhạy cảm có thể làm cho
con người nhanh nhạy hơn, nhưng cũng sẽ chuốc lấy buồn khổ. Hai điều này đều hội đủ ở Hà Như. Vì vậy, cô quyết định không xen vào chuyện của Tôn Ánh và Lưu Đông Khởi, cô cũng không muốn nói cho Lưu Đông Khởi biết
việc Tôn Ánh nhờ cô liên hệ với những nhà nghệ thuật ở California để
đứng ra mời cô sang Mỹ biểu diễn.
Cô tin rằng, với kinh nghiệm
sống của Lưu Đông Khởi, anh sẽ biết cách hài hoà mối quan hệ này. Nếu
Tôn Ánh thật lòng muốn theo đuổi nghệ thuật thì sau này cô sẽ cố gắng
giúp đỡ cô ta.
Một người phụ nữ nếu muốn thành công trong sự
nghiệp, nếu chỉ dựa vào năng lực của mình thôi thì chưa đủ. Chính cô
cũng rất hiểu rõ điều này.
Lúc này, tâm trạng của Hà Như rối bời.
Sau chuyến đi ngoại ô chơi hôm đó, ấn tượng của Hà Như đối với Lưu Đông
Khởi đã có chút thay đổi, mặc dù cô vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, áy náy, nhưng cũng chính vì vậy mà cô đã hiểu hơn về anh. Cô biết Lưu Đông Khởi thích cô, nhưng anh không dám biểu lộ tình cảm với cô, thứ nhất là vì
sự tự trọng của một người đàn ông, thứ hai là vì anh đã từng thất bại
trong hôn nhân và còn có một đứa con gái rất hiểu chuyện nữa.
Lưu Đông Khởi đương nhiên biết, chuyện anh có con gái riêng có nghĩa như
thế nào với một cô gái chưa chồng, bởi vậy anh chỉ có thể vừa che giấu
tình cảm thật của mình, vừa khéo léo bày tỏ với cô. Đây dường như đã trở thành quy luật khi hai người gặp gỡ nhau. Cả hai đều hiểu rõ, có một
rào chắn vô hình nào đó giữa họ, nhưng không ai muốn phá vỡ nó.
Trong lòng Hà Như hiểu rất rõ, việc Lưu Đông Khởi cảm thấy ngần ngại thực ra
cũng chính là tình cảnh khó xử mà cô đang tìm mọi cách để né tránh. Nếu
họ tiến thêm một bước nữa, thì bắt buộc họ phải vượt qua cái rào chắn
này.
Nhưng trong lúc đôi bên đều chưa tìm được cơ hội nào để giải quyết vấn đề này một cách rõ ràng rành mạch, thì việc Lưu Đông Khởi đi
xem mặt lại càng làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn.
Lần này sau khi trở về Thượng Hải, trở lại chốn xưa, ngọn lửa tình cảm đang sắp lụi tàn giữa Hà Như và Ngô Tiếu Thiên dường như lại được thắp lên. Đáng lý
ra, cô muốn sau khi trở về Los Angeles sẽ bình tâm lại, tìm Ngô Tiếu
Thiên để nói chuyện, nhưng cuộc điện thoại vào hai ngày trước đã làm dập tắt ngọn lửa cuối cùng trong lòng cô.
Cuối cùng Hà Như cũng hiểu ra được mối quan hệ tình cảm trước kia của Ngô Tiếu Thiên và Trần Thu
Địch, nó vượt ra xa trí tưởng tượng của cô. Ngô Tiếu Thiên muốn chọn một cuộc sống như thế nào cô không có quyền gì ép buộc, nhưng cô cũng có
quyền tự do lựa chọn cuộc sống cho riêng mình.
Ai ngờ cô suýt
chút nữa bị cuốn vào sự đùa giỡn của tình yêu-một nỗi đau tinh thần dai
dẳng, nó đẩy cô ra khỏi cuộc sống vui vẻ, thanh thản mà cô mong muốn.
Dường như tình cảm trong cô vẫn thiếu sự định tính. Một cảm giác đau
đớn, chua xót lại trỗi dạy trong lòng cô.
Cô gượng cười một cách ảm đạm, thẩn thờ nhấp một tý rượu nho.
Những ánh đèn muôn màu ngoài cửa sổ soi vào mặt cô, khuôn mặt cô đỏ bừng như
người đang say rượu. Mọi khi quá 11 giờ là cô đã đi ngủ rồi, nhưng đêm
nay cô lại chìm trong những suy tư sâu xa. Nó làm cô khó ngủ, trằn trọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT