Lưu Đông Khởi về đến khách sạn là ra ngay quầy tiếp tân ở đại sảnh để nhờ
đặt vé máy bay chiều mai anh đi Lộ Đảo. Anh định ngày kia mới rời Thượng Hải, nhưng vì hồi nãy Tôn Ánh vội vã bỏ đi đã làm cho anh mất hết thiện cảm ban đầu với cô.
Anh cho rằng, việc “xem mặt” (mà biết đâu
sau này sẽ thành), hai người đã lớn rồi, đã hẹn rồi thì lần gặp mặt đầu
tiên nên cư xử cho phải, tìm hiểu kĩ, không thể nói đi là đi chỉ vì lý
do nào đó. Gì thì ít nhất cũng phải nói sơ qua cho người ta biết chứ.
Bây giờ anh có thể hiểu được lý do mà Tôn Ánh bỏ đi; hoặc là cô không chấp
nhận con người và hoàn cảnh gia đình của anh, bởi vậy mới viện cớ đi
trước để sau này khỏi hẹn hò gặp gỡ gì nữa; hoặc là cô vốn dĩ là con
người làm việc rất qua loa. Hai điều này, Lưu Đông Khởi đều khó mà chấp
nhận được.
Về phòng, anh lập tức gọi điện thoại về nhà. Mẹ anh
vội hỏi anh đã gặp mặt Tôn Ánh chưa, cuộc nói chuyện như thế nào. Lưu
Đông Khởi nói: “Đã gặp mặt rồi ạ, nhưng cô ấy không phải là típ người mà con muốn tìm.”
Anh đã không nói chuyện Tôn Ánh bỏ về trước, vì
anh biết tính mẹ, nếu như bà biết được Tôn Ánh xử sự như thế thì không
chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến tình thầy trò. Mẹ anh ở đầu dây bên kia
lại bắt đầu cằn nhằn cử nhử anh.
Tâm trạng của anh lúc này cũng
không được vui, anh nói: “Mẹ, mẹ đừng có bận tâm vì chuyện này nữa, quan niệm của con trai, con gái trong việc tìm người yêu khác nhau xa, huống hồ gì từ trước đến giờ hai bọn con chưa hề gặp mặt nhau. Sự đổ vỡ của
con và Đường Phi Phi cũng là một bài học rồi. Con đã đặt vé máy bay 2
giờ chiều ngày mai về Lộ Đảo, có gì về rồi con sẽ thưa chuyện với ba mẹ
sau.”
Anh cúp máy, trong người vừa buồn bã vừa mệt mỏi, anh cứ mặc nguyên cả bộ như thế, leo lên giường nằm ngủ.
Không biết đã ngủ mấy tiếng, khi anh tỉnh dậy bên ngoài cửa sổ đã sáng rực ánh đèn.
Anh thay đồ rồi đi tắm. Những dòng nước mát lạnh làm anh tỉnh táo hơn. Anh
nghĩ, đã lâu rồi anh không đi bơi, lần này trở về Cầm Đảo nhất định phải ra biển tắm cho thỏa thích. Nghĩ đến việc sắp được đoàn tụ với gia
đình, những buồn phiền trong lòng anh tự nhiên tan biến mất.
Anh
vừa tắm và thay đồ xong thì điện thoại reng. Anh đoán, nhất định là điện thoại của Tôn Ánh, nếu cô là một người khôn khéo, cô sẽ phải nói xin
lỗi anh. Anh đang suy nghĩ xem mình có nên bắt máy hay không, nghe xong
thì nên từ chối hay là nhận lời xin lỗi của cô. Sau cùng anh cũng bắt
máy lên.
Anh không thể ngờ rằng đó là điện thoại của Hà Như. Vừa
nghe thấy giọng của Hà Như thì anh đột nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hẳn lên.
Hà Như cười và hỏi anh: “Nói chuyện sao rồi? Đã tính đeo gông vào cổ chưa?”
Lưu Đông Khởi nói: “Đừng nhắc chuyện đó nữa, tuýp người tình cảm gì chứ,
nói thì dễ nghe đấy, gặp mặt rồi mới biết, làm gì có người sắc sảo đến
vậy. Nếu biết trước như thế, không gặp thì tốt hơn.”
Hà Như nói:
“Nghe giọng của anh, có phải cô Tôn Ánh đó không giống với những gì mẹ
anh kể không? Hay là người ta đã làm cho anh mê muội cả rồi? Nam tử hán
đại trượng phu, vốn định gạt người ta, ai ngờ lại bị người ta gạt lại,
mặt mũi còn để đâu được phải không?”
Lưu Đông Khởi nói: “Em đừng châm chọc anh nữa, dù gì thì anh cũng không có ấn tượng tốt về cô ta.”
Anh kể sơ cho Hà Như nghe về cuộc gặp mặt.
Hà Như nói: “Cũng khó trách anh được, nếu đổi ngược là em, em cũng sẽ không vui.”
Lưu Đông Khởi nói: “Anh đã đặt vé máy bay 2 giờ chiều mai trở về Lộ Đảo. Hà Như này, anh muốn nhờ em một chuyện, nó cũng hơi gay go đây, lúc anh
trở về nước có đem hai chai nước hoa và một hộp phấn trang điểm, định là để tặng cho Tôn Ánh, nhưng bây giờ anh không muốn gặp cô ta nữa. Anh
muốn nhờ em khi nào rảnh thì gọi điện thoại nói cô ấy đến chỗ em lấy,
anh sẽ mang những món đồ đó qua chỗ em ngay bây giờ.”
Hà Như cười và nói: “Đây là việc chẳng ích gì. Nếu cô ấy không nhận thì chẳng phải
sẽ làm em khó xử sao. Hoá ra lúc ở Los Angeles, anh đã chuẩn bị trước để gặp mặt cô ấy.”
Lưu Đông Khởi cười cười, nói: “Ban đầu là tính
như thế, nhưng ai bảo cô ấy là học trò của mẹ anh làm chi! Em đừng đi
đâu nhé, anh sẽ qua chỗ em ngay bây giờ.”
Hà Như chưa kịp trả lời thì anh đã cúp máy.
Lưu Đông Khởi đem nước hoa và hộp phấn trang điểm đi, anh ra đón một chiếc taxi, vội vàng đến khách sạn Shangri-la.
Hà Như thấy anh liền nói: “Anh đã không muốn qua lại với cô ấy nữa, sao
còn tặng những đồ này cho người ta làm gì? Nếu anh muốn tặng, sao hôm
nay lúc gặp mặt cô ấy anh không tặng luôn đi. Bây giờ thật khó xử, anh
không sợ người ta kêu anh mặt dày hay sao?”
Lưu Đông Khởi nói:
“Lúc ở khách sạn, anh quên béng mất. Mà nghe em nói như vậy, anh nghĩ
lại thấy cũng đúng. Vậy lúc gặp cô ấy, nhờ em giải thích cho cô ấy giùm
anh luôn nha.”
Anh để gói quà ở trên bàn rồi nói: “Dù sao mấy cái này, anh cũng chẳng giữ làm gì, nếu em không muốn gặp cô ấy thì em cứ
để đây để tặng ai đó. Chuyện trai gái thật là phiền phức.”
Hà Như nói: “Sao em có thể lấy quà ra mắt của anh để tặng cho người khác được
chứ, thôi được rồi, em đành phải làm người xấu lần này vậy. Khi nào rảnh em sẽ gọi cho cô ấy.”
Lưu Đông Khởi thở phào, anh nói với Hà
Như: “Lúc nào đó em tranh thủ thời gian về Lộ Đảo chơi một chuyến. Bây
giờ đang sắp vào mùa thu, ở đó rất trong lành và mát mẻ, đây là mùa đẹp
nhất đó.”
Hà Như nói: “Em bây giờ đang bận tối mắt tối mũi đây
này, làm gì có thời gian rảnh để đi chơi cơ chứ. Đợi đến khi em xử lý
xong việc ở đây thì anh đã sang Los Angeles mất rồi. Khó khăn lắm anh
mới được về nhà một lần, về đó rồi thì hãy tận hưởng cho thỏa thích và
thường xuyên ở cùng với gia đình. Còn nữa, cho em gửi lời thăm đến gia
đình anh luôn nha.”
Lưu Đông Khởi cười và nói: “Mẹ anh mà nghe được câu này, không biết sẽ vui đến mức nào nữa.”
Hà Như hỏi anh: “Tại sao?”
Vừa nói xong, cô đột nhiên nhăn mặt lại, nói: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn, em không có ý đó đâu.”
Lưu Đông Khởi cười, anh biết nhưng vẫn giả bộ hỏi: “Là ý gì?”
Hà Như im lặng.
Hà Như thấy mặt Lưu Đông Khởi lấm tấm mồ hôi thì cô bật máy lạnh lên và hỏi anh có muốn uống gì không.
Lưu Đông Khởi nói: “Lúc này mà có bia ướp lạnh là uống đã nhất.”
Hà Như nói: “Sao anh lại thích uống bia đến thế? Em chẳng mấy thích uống
bia, rất dễ bị mập. Để em thử tìm trong tủ lạnh có không.”
Hà Như mở tủ lạnh và lấy hai chai bia ra.
Lưu Đông Khởi khui nắp chai bia ra rồi vừa uống vừa nói: “Lúc thời còn đại
học, hễ cứ đến cuối tuần là anh lại mua mấy chai bia để sẵn trong tủ
lạnh. Sau khi đi làm thì mới bắt đầu uống rượu nho với rượu cocktail.”
Hà Như cũng rót cho mình một ly rượu nho rồi nói: “Ở công ty bảo hiểm Viễn Đông mới hợp tác với bọn em, có cái anh kia, kiểu như quen biết khi
giao thiệp qua lại với bọn em, anh ta mặt mũi còn non chẹt à, nhưng mà
lại rất chải chuốt, anh ta họ Cố, là MBA học ở trường đại học B, về nước mấy năm rồi, cứ tưởng là mình hay lắm. Anh ta tìm mọi cách để giữ em ở
lại đây, nói bây giờ ở Trung Quốc làm đại diện cho các công ty đa quốc
gia là một trong những ngành ngon nhất.”
Lưu Đông Khởi cười và nói: “Em động lòng rồi à? Nói không chừng người ta không chỉ có ý đó thôi đâu. Em phải cẩn thận đó.”
Hà Như nói: “Anh đừng có suy diễn lung tung. Con anh ta 4 tuổi rồi. Loại
người khôn ngoan như anh ta mà ở bên đây thì mới như là cá gặp nước. Anh ta cứ luôn miệng hỏi em có quen ai làm nghệ thuật ở bên Los Angeles
không, em thì chẳng tiếp xúc với giới đó nhiều, nhưng vợ của ông Jones
sếp của em thì lại là một người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, lần đó
em chỉ vô tình nhắc đến thôi, vậy mà anh ta lại để tâm chứ. Hai ngày nay anh ta cứ đòi mời em đi ăn, nói muốn giới thiệu một người bạn cho em
biết, nhưng em thì một mực từ chối.”
Từ lúc Lưu Đông Khởi nghe Hà Như nói “con anh ta đã 4 tuổi rồi đó”, anh dường như không còn chăm chú lắng nghe nữa, anh tự nhiên nghĩ đến Lưu Cầm con gái của mình, trong
lòng anh có vẻ hơi buồn.
Anh cười và nói: “Em cũng hơi quá, không chỉ là bữa cơm mà, người bạn mà anh ta muốn giới thiệu là nam hay nữ?
Nói không chừng lại có ý đó đấy.”
Hà Như nói: “Người ta là nữ,
làm bên nghệ thuật. Cô ấy muốn nhờ người trong giới nghệ thuật ở bên Los Angeles xin cho cô ta sang Mỹ biểu diễn. Chiều hôm nay em đã gặp cô ấy, ấn tượng về cô ấy cũng được. Em đã nói sau khi về nước sẽ hỏi thử xem
sao. Nhưng mà nhờ giúp đỡ thì cần chi bày vẽ ăn uống làm gì, em sợ nhất
là gặp mà nói chuyện không vô, nói nửa câu đã chán”.
Lưu Đông Khởi nói: “Tuy là nói như vậy nhưng bên đây bây giờ lại rất chú trọng điều này, đó gọi là tình cảm con người mà.”
Hà Như nói: “Tình cảm con người mà em nói không phải là điều này.”
Lưu Đông Khởi mải mê trò chuyện quên hết cả thời gian, anh uống xong hai
chai bia thì rời khách sạn Shangri-la ra về, lúc này anh nhận thấy cảnh
sắc ban đêm thật đẹp, những làn gió mát thổi hiu hiu, thế là anh thong
thả đi bộ về khách sạn Tân Giang.
Lúc về đến phòng anh thì đã gần 12 giờ khuya.
Anh uống tiếp một ly rượu nho, sau đó anh đột nhiên nhớ lại hai ngày trước
khi trở về nước, trong những giấy tờ mà anh đã giải quyết, có một số khi đưa cho cô thư kí đã quên dặn cô phải đưa cho một luật sư xem lại, sau
đó mới nộp cho sếp. Anh cấp tốc gọi một cuộc điện thoại đường dài, lúc
này ở Los Angeles đang 9 giờ sáng, vừa đúng lúc cô thư kí có ở đó. Anh
vừa nghe những giấy tờ đó vẫn chưa nộp lên thì trong người thở phào nhẹ
nhõm.
Anh nghĩ, có phải mấy ngày nay đầu óc mình hơi bị mơ hồ không, sao lại cứ xảy ra những sai sót không đáng có thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT