Tối hôm sau, sau khi từ tổng công ty bảo hiểm Viễn Đông trở về, Hà Như đã ăn tối ở nhà ăn và sau đó về phòng tắm.
Lúc 8 giờ, Hà Như nghe thấy có tiếng ai gõ cửa, cô đi ra mở thì thấy ở
ngoài cửa có một người mập mạp, mặt tròn trĩnh và đeo một cặp kính.
Hà Như mới đầu cũng rất ngỡ ngàng, chưa kịp nhận ra đó là ai thì người đó liền gọi tên cô.
Người đó cười cười rồi nói: “Hà Như, đúng là cậu. Tối hôm qua nghe điện xong
tớ cứ suy nghĩ mãi xem cậu là ai. Đã từ Mỹ trở về, lại quen với Tiếu
Thiên, họ Hà mà giọng nói lại còn quen quen nữa chứ , mình đoán chắc là
cậu rồi Hà Như. Cậu dường như chẳng thay đổi gì, vẫn giống như hồi tốt
nghiệp. Phong cách vẫn như hồi nào.”
Hà Như bật cười và mời anh
vào phòng, cô nói: “Ông bạn của tôi ơi, cậu hình như phát tướng ra rồi.
Nếu như gặp cậu ở ngoài đường thì chắc mình không nhận ra mất. Thật
không thể tưởng tượng nổi Châu Nhuận trước đây ốm như cầy sấy nay lại bự con như thế này.”
Bạn bè cũ gặp lại có vô vàn chuyện để nói. Ban đầu Châu Nhuận hỏi thăm về tình hình của một vài đứa ở bên Mỹ , Hà Như
nói: “Mỗi đứa một nơi, mấy năm qua cũng chưa có dịp nào gặp nhau. Bình
thường chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại mà thôi. Phần lớn đều đã có gia đình, có công ăn việc làm cả.”
Tiếp đó, Châu Nhuận hỏi thăm về tình hình của Ngô Tiếu Thiên. Hà Như cũng nói sơ qua về tình hình của anh ta.
Châu Nhuận thở dài, nói: “Tiếu Thiên cũng hơi khó xử thiệt, cậu hiểu tính
cách của cậu ấy hơn bọn mình. Đôi khi nhắc đến cậu ấy, mấy đứa đều nói
cậu ấy đã làm hai chuyện khiến ai cũng phải ngạc nhiên.”
Hà Như hỏi: “Đó là hai chuyện gì?”
Châu Nhuận nói: “Cậu cũng có thể đoán ra được rồi đó. Chuyện thứ nhất là lúc trước cậu ấy thà chia tay với cậu còn hơn cùng cậu sang Mỹ, chuyện thứ
hai là năm ngoái cậu ấy lại quyết định sang Mỹ học sau tiến sĩ, mới đầu
bọn tớ còn tưởng cậu ấy sang đó là vì cậu, nào ngờ sau đó cậu ấy nói với bọn tớ là vì nguyên nhân khác.”
Hà Như nói: “Mối quan hệ giữa
bọn mình đã kết thúc từ lâu rồi, hơn nữa bọn mình đã chia tay nhau bao
nhiêu năm, cả hai đều đã thay đổi rất nhiều. Mình cũng đã suy nghĩ đến
những chuyện này.”
Châu Nhuận nói: “Thế Tiếu Thiên chưa nói với cậu về chuyện của cậu ấy với cái cô người Đài Loan à?”
Hà Như đoán người mà anh nói chính là cái cô Thu Địch mà cô đã gặp ở công
ty bảo hiểm Viễn Đông và ở khu vui chơi. Nhưng chuyện giữa bọn họ thì cô chẳng biết tí gì. Thế là cô hỏi Châu Nhuận là chuyện gì.
Châu
Nhuận nói: “Chuyện này không thể chỉ vài ba câu là nói hết được. Cô ấy
cùng học chung trường với bọn mình, không biết sao Tiếu Thiên lại dính
vào cô ta, mà còn sống chung với cô ấy nữa. Cậu ấy có một cái tật xấu là khi làm việc gì thì cũng qua loa, bây giờ nếm đủ khổ cực thì mới tỉnh
ra được. Cậu ấy là người tốt, cậu hãy giúp đỡ cậu ấy, các cậu cũng đừng
nên nghĩ đến chuyện xưa nữa mà làm gì, dù sao thì vẫn còn là bạn mà. Cậu ấy không thể tiếp tục vấp ngã, nếu vấp ngã thêm lần nữa thì e rằng cuộc đời của cậu ấy coi như đã hết.”
Hà Như vừa nghe vừa lặng lẽ uống rượu. Hai người trò chuyện mới đó đã hai tiếng đồng hồ. Châu Nhuận hỏi
Hà Như lần này định ở lại trong nước bao lâu, Hà Như nói rằng có thể cô
sẽ ở lại khoảng một tháng.
Châu Nhuận nói: “Đợi hôm nào cậu rảnh, tớ sẽ gọi mấy đứa ở Thượng Hải về để bọn mình họp mặt.”
Hà Như cười và gật đầu đồng ý.
Cô đưa mấy cuốn sách của Ngô Tiếu Thiên nhờ gửi cho Châu Nhuận rồi nói:
“Trước lúc mình đi, Ngô Tiếu Thiên đã nói với mình là một bài luận văn
của anh ấy đã được đăng trên PNAS.”
Châu Nhuận giở cuốn sách ra
và hớn hở nói: “Chà, chà! Cái cậu này ghê thật. Khi nào cậu sang lại bên đó thì nhất định phải cảm ơn cậu ấy giùm tớ đấy.”
Châu Nhuận ra
về, tâm trạng của Hà Như cứ bứt rứt không yên. Cô cứ nghĩ đến những lời
mà Châu Nhuận nói với cô lúc nãy: “Cậu ấy là người tốt, cậu hãy giúp đỡ
cậu ấy, không còn yêu nhau nữa thì dù sao cũng là bạn học ngày xưa.”
Nghĩ đến mối quan hệ ương ương dở dở giữa cô và Ngô Tiếu Thiên trong
suốt một năm qua. Mũi cô bất giác cay cay.
Cô bước đến bên cửa
sổ, nhìn ra sông Hoàng Phố xa xa. Cô như lại nhìn thấy một đôi trai gái
đang ôm chặt lấy nhau trước khi phải xa nhau mãi mãi ở bến sông chín năm về trước. Cô tự nhiên rưng rưng nước mắt.
Cô bèn nhấc điện thoại lên và gọi đến chỗ ở của Ngô Tiếu Thiên. Cô nhìn đồng hồ đã là 10 giờ
15 phút, bên Los Angeles lúc này chắc đang là 7 giờ sáng.
Chuông điện thoại reo liên hồi, đầu dây bên kia cũng không có ai bắt máy.
Hà Như bấm gọi lại số của Ngô Tiếu Thiên, vẫn không có ai nhấc máy. Cô
nghĩ, bây giờ bên này đang là tối thứ 3, vậy bên đó phải là sáng thứ ba, Ngô Tiếu Thiên đêm nào cũng thức khuya, không lý nào anh ta lại đi ra
ngoài sớm như vậy. Những hôm nào đặc biệt thì không nói, sáng nào cũng
phải đến 9 giờ anh ta mới ngủ dậy, trừ phi...
Cô bỗng giật mình,
“á …à” cô chợt nghĩ ra, trừ phi tối hôm qua anh ta không ngủ ở nhà. Cô
cũng thoáng nghĩ đến Thu Địch, bạn gái trước đây của Ngô Tiếu Thiên và
những gì mà Châu Nhuận đã nói với cô, cô liền cúp máy. Ban nãy, sau khi
Châu Nhuận nói với cô rằng: “Ngô Tiếu Thiên chẳng chú tâm vào việc gì”,
cô lại nghĩ tốt về Ngô Tiếu Thiên, nhưng ý nghĩ đó giờ đã tan biến mất.
Cô nhớ lại lần trước ở quán ăn Tứ Xuyên, Lưu Đông Khởi đã nói với cô là
anh sẽ về nước chơi, bảo cô sau khi đến Thượng Hải thì cho anh biết địa
chỉ và số điện thoại để liên lạc. Sớm nhất là ngày 21 anh sẽ trở về
nước. Bây giờ bên đây đã là tối ngày 20, tức là sáng ngày 20 bên Los
Angeles. Nếu như cô muốn gặp Lưu Đông Khởi ở Thượng Hải thì bây giờ phải gọi điện thoại cho anh rồi.
Tuy vậy, lúc nhấc điện thoại lên thì cô lại chần chừ. Cô nghĩ, cô chủ động cho Lưu Đông Khởi biết địa chỉ và số điện thoại của mình như thế có bị anh hiểu lầm là cô đang trông đợi
anh không? Nếu như anh thật sự nghĩ rằng cô đang tỏ ý thích anh thì mối
quan hệ của họ sẽ không thể trở lại như trước được nữa.
Nhưng rồi cô cũng đã gọi điện thoại đến nhà Lưu Đông Khởi. Lưu Đông Khởi nhấc
điện thoại lên với giọng còn ngái ngủ, hỏi: “Ai vậy?”. Hà Như cười và
nói: “Em đây, Hà Như đây, anh vẫn chưa dậy à? Em cứ tưởng anh sắp trở về nước nên không ngủ được nữa chứ!”
Lưu Đông Khởi nghe thấy giọng
cô thì vui mừng nói: “Anh cứ tưởng em đã quên những gì chúng ta đã nói
với nhau ở quán ăn Tứ Xuyên rồi chứ. Tối qua anh bận chỉnh sửa tài liệu, mãi đến hơn 2 giờ mới ngủ. Anh đã đặt vé máy bay vào tối thứ bảy, nên
anh muốn nộp tài liệu ngay ngày hôm nay để ngày mai có thể đi mua một ít đồ chuẩn bị về nước.”
Hà Như cười và nói: “Anh nên đem ít đồ về
thôi, ở Thượng Hải thứ gì cũng có, em đã hối hận khi mang về quá nhiều
đồ, hay là anh để về đây hẵng mua, đừng để lúc đó đã mất công chất cả
đống va li đồ mang về, mà mọi người ở nhà lại cứ tưởng là toàn đồ của
Trung Quốc.”
Lưu Đông nói: “Từ bên đây mang về thì có ý nghĩa hơn so với mua ở bên đó chứ. Em ở bên đó thế nào rồi? Thượng Hải trong mấy
năm qua đã thay đổi rất nhiều rồi phải không?”
Hà Như nói: “Hiệp
định của bọn em đã được ký kết, tuy vậy em cũng phải ở lại đây thêm mấy
ngày nữa. Còn Thượng Hải thay đổi ra sao thì bây giờ em không thể nào kể hết được, đợi khi nào anh về đây sẽ thấy. Em cho anh địa chỉ và số điện thoại của em, ban ngày thì em không có ở khách sạn, chỉ có sau 8 giờ
tối anh mới gặp được em.”
Cô đọc địa chỉ và số điện thoại của mình, sau đó nói với Lưu Đông Khởi chừng mấy câu nữa thì cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT