Nửa tiếng sau, bỗng nhiên có người đẩy cửa phòng thí nghiệm đi vào. Giang Cốc vừa nhìn thấy người đến, giật thót cả mình.
Đó là Bạch Quả, cô chậm rãi đến bên Giang Cốc, nhẹ nhàng nói: “Giang Cốc,
muộn thế này anh còn chưa chịu về, đói rồi phải không? Em đã nấu sẵn cơm rồi, chúng ta đi thôi.”
Giang Cốc chần chừ một hồi, nhìn Tiếu
Thiên, sắc mặt có vẻ khó chịu, cuối cùng vẫn phải đứng lên cùng Bạch Quả rời khỏi phòng thí nghiệm. Tiếu Thiên trông theo, vui mừng trong lòng.
Tháng trước Giang Cốc vừa mua một chiếc xe mới, trả góp theo kì, bình thường
ít đi vì xót xe, lúc nãy anh đến phòng thí nghiệm bằng xe buýt. Bây giờ
anh lên xe của Bạch Quả, mặt xị xuống, không thèm nói. Bạch Quả cũng
chẳng thèm để ý đến anh, tập trung lái xe.
Về đến nhà, Bạch Quả mang một bát mì đã nguội lạnh cho vào lò vi ba hâm nóng, dọn ra bàn rồi đi tắm.
Giang Cốc nhìn bát mì, vốn định nuốt giận không ăn. Sau đó nhịn không nổi
nữa, nghĩ thầm, cãi thì cãi dù sao cũng không nên nhịn ăn, chỉ tổ hại
cái bao tử. Thế là cho thêm một muỗng tương ớt vào trong mì, hì hục ăn.
Bạch Quả tắm xong, sấy khô tóc. Giang Cốc ăn xong bát mì, lòng dạ rối bời mở máy vi tính lên, chuẩn bị nghe Bạch Quả cằn nhằn, không ngờ Bạch Quả
chẳng thèm để ý đến anh, lên giường đi ngủ một mình. Nỗi căng thẳng
trong lòng Giang Cốc bỗng biến mất, thay vào đó là nỗi trống vắng, có
chút bồn chồn.
Anh xuống mạng, đang suy nghĩ xem có nên chủ động
nói chuyện với Bạch Quả không, rõ ràng mọi chuyện cho xong, khỏi ấm ức
suốt đêm, khiến cả hai đều thấy không thoải mái. Thế là anh vào phòng
ngủ, bật đèn lên, thấy Bạch Quả đã ngủ say, anh định tắt đèn quay trở
ra.
Bỗng nhiên anh thấy trên gương mặt của Bạch Quả có hai dòng
lệ đang lăn trên má. Lòng anh chợt thấy đau nhói, định đưa tay ra lau
nước mắt cho cô, đột nhiên Bạch Quả giơ tay lên đánh bốp một cái thật
mạnh hất tay anh ra.
Giang Cốc buồn lòng, đành quay ra phòng khách, nằm trên ghế salon, thờ ơ nhìn vào màn hình tivi .
Tối qua, một nhân viên nữ ở công ty Bạch Quả kết hôn, hôn lễ của họ được cử hành tại nhà thờ của người Hàn Quốc, Bạch Quả không đến dự. Về đến nhà, nấu cơm xong, cô đợi mãi đến hơn chín giờ Giang Cốc mới về.
Lúc
ăn cơm, Bạch Quả làm như vô tình nói đến chuyện đám cưới của cô gái Hàn
Quốc nọ, nói họ quen nhau nửa năm đã lấy nhau rồi. Giang Cốc hiểu ý của
Bạch Quả, làm bộ không quan tâm mấy đến câu chuyện của cô, chỉ cắm cúi
ăn cơm. Bây giờ anh sợ nhất là nói chuyện này với Bạch Quả, vì từ sau
lần Bạch Quả nhờ Hà Như và Đông Khởi đến khuyên anh, cả hai bỗng trở nên nhạy cảm với chuyện cưới xin, giống như chơi trò trốn tìm vậy. Vì thế
hễ mỗi lần nghe Bạch Quả đề cập đến chuyện kết hôn, anh toàn giả vờ lảng sang chuyện khác hoặc lặng câm.
Nhưng tối qua Bạch Quả cứ nói
hoài không dứt. Cô nói muốn đăng ký kết hôn với Giang Cốc vào dịp sinh
nhật cô cuối năm nay. Giang Cốc thấy cô nói nghiêm túc thế, bèn nói một
câu: “Làm gì mà vội thế? Mới ba mươi thôi mà?”
Bạch Quả nghe xong nổi nóng: "Mới ba mươi thôi à? Anh biết không, trong nước ở vào tuổi này đủ đề trở thành bà cô già rồi đấy."
Giang Cốc nói:
- Đó chẳng qua là do em nói mà thôi. Đây là Mỹ, phụ nữ ba mươi mới kết
hôn là chuyện rất bình thường. Vả lại, trông em vẫn cứ hệt như đôi mươi.
- Anh đừng có đánh trống lảng, em hỏi anh một câu, cuối năm nay anh có định kết hôn với em không?
Giang Cốc ậm ừ không muốn trả lời. Bạch Quả càng giận dữ, Giang Cốc cũng
không thèm nhịn, cuối cùng hai người cãi nhau một trận kịch liệt, rồi ai nấy nổi giận đùng đùng, tức khí bỏ đi ngủ.
Trời vừa bừng sáng, nhân lúc Bạch Quả còn chưa thức giấc, Giang Cốc uống một ly sữa rồi vội vàng đến phòng thí nghiệm.
Đến trưa, Bạch Quả gọi điện thoại bảo anh đến công ty của cô, Giang Cốc
viện cớ đang bận. Bạch Quả nói: “Anh tránh được hôm nay, có tránh được
ngày mai không?.” Giang Cốc đành phải miễn cưỡng đến. Hai người cùng ăn
cơm xong, mỗi bên một câu thế là lại cãi nhau tiếp. Sau Đó Giang Cốc lái xe bỏ đi. Anh ra bờ biển một mình, lặng lẽ ngồi đó đến khi trời sẩm tối mới lái xe quay về nhà, sau đó lại đón xe buýt đến phòng thí nghiệm.
Thực ra, anh và Bạch Quả, đám cưới cũng chỉ là hình thức mà thôi, họ đã
chung sống như vợ chồng với nhau lâu rồi. Nhưng dường như Bạch Quả rất
xem trọng cái hình thức này, điều mà Giang Cốc không thể lý giải là vì
sao Bạch Quả lại xem trọng cái hình thức đó đến vậy, do thế mà giữa hai
người họ nảy sinh mâu thuẫn từ khi nào chẳng hay.
Lúc này, có
người gọi điện đến. Giang Cốc tắt ti vi, nhón người nhấc máy. Điện thoại của Hà Như gọi đến tìm Bạch Quả. Bạch Quả lau nước mắt cầm lấy ống
nghe, Hà Như nói: “Hôm nay cậu đi đâu vậy? Gọi mấy lần đều không gặp
cậu. Tưởng cậu bị chuyện gì rồi chứ! Chiều nay Đông Khởi xuất viện rồi.”
Bạch Quả không tiện kể cho Hà Như nghe chuyện cô và Giang Cốc cãi nhau, chỉ
nói người không được khỏe, nên cả di động cũng tắt máy. Cô hỏi thăm tình hình của Đông Khởi, rồi gác máy.
Giang Cốc ngồi cạnh không dằn
được hỏi: “Đông Khởi bị làm sao? Người như anh ta mà cũng bị bệnh à? Lần trước lúc nói chuyện với anh, anh ta khỏe khoắn thế cơ mà?”
Bạch Quả gằn giọng nói: “Người ta muốn cứu Hà Như nên bị thương ở ngực. Giá
như anh bằng được một nửa của người ta thì hay biết mấy.”
Giang
Cốc làu bàu nói: “Cô ngưỡng mộ anh ta như thế, vậy thì lấy anh ta đi.
Làm luật sư cũng hay, uốn ba tấc lưỡi lại có thể dỗ ngọt cô đến chết đi
sống lại ấy chứ!”
Bạch Quả giận dữ lớn tiếng nói: “Anh tưởng tôi
không lấy anh thì không lấy ai được sao? Vào giờ này tháng sau, nếu anh
không cho tôi câu trả lời rõ ràng, thì anh dọn ra ngoài mà sống cho
tôi!” Nước mắt cô lại trào ra.
Ngày hôm sau, Giang Cốc rầu rĩ đến phòng thí nghiệm, Tiếu Thiên trông thấy bèn hỏi: “Không bị phạt đấy chứ hả? Thực ra, phụ nữ vốn mềm lòng, anh chỉ cần nhường cô ấy một tí là ổn ngay mà.”
Giang Cốc nói: “Chuyện của tôi không cần anh lo. Anh có biết Hà Như, bạn gái trước kia của anh gần đây cặp kè với ai không?”
Tiếu Thiên nhớ lại người bạn trai mà Hà Như nói tối qua, nói: “Tôi biết, chỉ có điều họ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Hà Như không dễ yêu ai
đâu, điều này thì tôi hiểu rõ.”
Giang Cốc cười nhạt nói: “Bạn bè
bình thường gì chứ? Người ta còn có cả chuyện anh hùng cứu mỹ nhân mà
anh còn ở đó mà nói! Chỉ có điều chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến
anh. Anh lo lắng cũng vô ích. Anh đừng có mà nói này nói nọ, ba mươi
tuổi rồi còn chạy sang Mỹ tự đày đọa mình. Đây là đất của đàn bà, đàn
ông chả được cái gì đâu. Theo tôi thấy, ở đây đàn ông khó mà chọn được
cô nào ưng ý, tới lúc đó rồi anh biết.”
Tiếu Thiên nghe xong,
thấy lòng xót xa. Anh hỏi Giang Cốc, người đàn ông đó là ai? Giang Cốc
nói: “Là nột luật sư đã từng ly hôn, tên Lưu Đông Khởi, trước kia cũng
từng học ở đại học J. Đàn ông đã từng ly hôn cũng giống như có thêm tấm
bằng về kinh nghiệm trong tay, biết cách lấy lòng phụ nữ. Còn anh hả,
đừng hòng rờ vào được!”
Đương nhiên Tiếu Thiên hiểu rõ trong lời
nói của Giang Cốc có vẻ chế giễu anh, nhưng không biết tự khi nào lòng
anh lại thấy dao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT