Tống Mặc cuối cùng ăn được cơm đã tưởng niệm từ lâu.

Theo lý thường mà nói, khẩu vị của gạo khô không ngon bằng gạo nước, nhưng gạo khô trồng tại Grilan, khi nấu cơm thì hạt nào hạt nấy no căng lóng lánh, bỏ vào miệng, thơm phưng phức. Tống Mặc ăn liền ba chén, mới luyến tiếc ngừng lại. Vỗ vỗ cái bụng đã nhô lên, đây mới là hưởng thụ a.

Cả ngày bánh mì bắp nướng khoai tây, miệng cũng sắp nhạt như chim rồi.

Tống Mặc chống cằm, đột nhiên vỗ mình một cái, trước kia sao y không nghĩ tới, làm gì mà dùng hết mạch để nướng bánh mì? Bánh bao sủi cảo bánh nướng dầu cháo quẩy, loại nào làm ra cũng đều có thể kiếm tiền!

“Quản gia, quản gia!”

Tống Mặc hưng phấn đứng lên đi tìm lão John, mở cửa, thì lại đụng phải Rhys đang đứng bên ngoài.

“Rhys?”

Tống Mặc xoa lỗ mũi bị đụng phải, ngẩng đầu, “Sao ngươi lại ở đây?”

“Tại sao ta không thể ở đây?” Mỹ nhân tóc nâu kéo tay Tống Mặc, đầu ngón tay lướt qua chóp mũi Tống Mặc, “Đỏ rồi.” Nói xong, cúi đầu liếm một cái.

“Cái này…”

Tống Mặc hơi tránh ra sau, gần đây Rhys thường xuyên không thấy bóng dáng, rất khó nói hắn đang ở chỗ nào đó của thành lũy, hay đã rời khỏi Grilan đi làm chuyên khác. Giống như ma tộc được phân tới các tiệm, cho dù hiếu kỳ bọn họ rốt cuộc đang làm gì, Tống Mặc cũng sẽ không chủ động hỏi.

Không hỏi thì không hỏi, ngặt nỗi Tống Mặc vẫn hiếu kỳ.

Y quả thật có hảo cảm với Rhys Myers, hảo cảm này khiến y thường xuyên không tự chủ để mắt tới ma tộc này. Tống Mặc không phủ nhận mình đang đi trên đường cong, nhưng bên kia của đường cong lại có một phi nhân loại, còn là một phi nhân loại tâm tư khó lường, cái này thật sự phiền lòng nha.

Sờ mũi, Tống Mặc cảm thấy mình bị thiệt. Còn tại sao lại có cảm tưởng này, thì ngay cả y cũng không rõ.

Rhys kéo Tống Mặc, dẫn y vào phòng, đóng cửa lại, đôi mắt màu biển xanh mang cảm xúc khó dò, “Vừa rồi tại sao ngươi muốn tránh ta?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Tống Mặc lắc đầu, “Ta chỉ nghĩ được cách kiếm tiền mới, muốn đi tìm quản gia mà thôi.”

“À, quản gia.” Rhys nâng tay Tống Mặc, đưa tới miệng, đôi môi lướt qua mu bàn tay màu sữa đó, nhẹ cắn đỉnh ngón trỏ, “Đừng đi.”

“Hả?”

“Ở lại đây với ta, được không?”

Tống Mặc khó hiểu nhìn Rhys, cứ cảm thấy cảm xúc của hắn không đúng lắm.

“Rhys, ngươi sao vậy?”

Một tay bị Rhys nắm, Tống Mặc chỉ có thể nâng tay kia lên sờ mặt Rhys, ngón tay vuốt qua tóc nâu rũ bên mặt, “Ngươi đang nghĩ gì đó?”

“…”

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Rhys đột nhiên ôm chặt Tống Mặc, vùi đầu vào cổ y, giọng nói mang theo buồn bực chậm rãi thốt lên, “Ta ghen tỵ.”

“Hử?” Tống Mặc càng không hiểu, “Ngươi ghen cái gì?”

“Quản gia của ngươi!”

“Hả?” Tống Mặc đờ ra, “Tại sao?”

“Ngươi nói người ngươi tin tưởng nhất, là ông ta!”

“Rhys!” Chân mày Tống Mặc nhíu lại, tên này nghe lén?

Rhys đột nhiên giống như con nít hờn lẫy, nghiêng đầu đi, cắn cổ Tống Mặc một cái, “Dù sao, ta ghen tỵ!”

“Được rồi, ngươi ghen.” Tống Mặc không biết làm sao, tên này hôm nay chắc không định giảng lý rồi, “Nhưng ngươi cũng không thể luôn ôm ta như vậy, ta còn phải đi làm công chuyện.”

“…”

“Rhys.” Tống Mặc nói mang theo an ủi, ngón tay len vào tóc Rhys, vuốt vuốt cho xuôi, Tống Mặc từng nuôi một con mèo lông dài, mỗi lần vị miêu tinh nhân này dựng lông, vuốt lông luôn có kết quả không tồi, “Ta quả thật từng nói vậy, người ta tin tưởng nhất là quản gia của ta.”

Rhys ngẩng đầu lên, đôi mắt màu biển xanh, thoáng chốc ngưng kết một tầng sương mù.

Tống Mặc sáp lại, kề vào trán hắn, “Quản gia giống như người thân của ta, ta tin tưởng người thân của mình, không có gì đáng trách. Ngươi không nên tính toán chuyện này.”

“Vậy sao?”

“Đúng.” Tống Mặc cười, đột nhiên cắn môi Rhys một cái, “Huống hồ, người ta thích, là ngươi.”

Nói xong, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt hiện rõ ngạc nhiên, mấy giây sâu, nhanh chóng đỏ lên, càng tô điểm thêm đôi mắt tú lệ vô song.

Tống Mặc thấy hứng thú, dứt khoát ngậm môi dưới của Rhys, quả nhiên, mặt càng đỏ.

Rhys che miệng, sương mù trong mắt dần hóa thành hai hồ xuân thủy, nở rộ yêu diễm và xuân tình, cái đẹp này, mang theo sự dụ hoặc như độc dược. Cho dù là Tống Mặc, cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Mỹ nhân, đây là phạm quy biểu cảm a!

Rhys nâng cằm Tống Mặc lên, đôi môi đỏ tươi đặt lên trán Tống Mặc, lên má, lướt qua chóp mũi, cuối cùng ngậm miệng Tống Mặc, tỉ mỉ liếm láp, cắn mút, mang theo tiếng nước nhè nhẹ, đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng ra, len vào trong khe hở trắng tuyết, múa may nóng bức.

Chỉ là một nụ hôn, nhưng lại khiến eo chân Tống Mặc bắt đầu tê dại, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy y, ôm y vào lòng, giúp y không nhũn xuống đất.

“Tống Mặc…” Giọng nói thấp trầm phát ra từ khe hở hai môi, “Thân ái…”

“Ừ?”

Tống Mặc ôm tay Rhys, hoàn toàn quên mình còn rất nhiều chuyện phải làm, nụ hôn của ma tộc khiến y trầm mê, thậm chí có chút nghẹn thở, nhưng không muốn buông tay, chỉ muốn càng nhiều hơn.

Tống Mặc ý thức được có chút không đúng, nhưng thân thể bắt đầu trở nên nóng bức, tiếng nói của Rhys mang tới từng cơn run rẩy.

“Ta muốn ngươi.” Đôi môi đỏ tươi ngậm lấy vành tai căng đầy, giọng nói mang theo dụ hoặc chảy vào tai, “Cho ta, được không?”

Thân thể Tống Mặc nhịn không được bắt đầu run rẩy.

“Ta muốn hôn ngươi, hôn môi ngươi, hôn cổ ngươi, hôn da thịt toàn thân ngươi.” Cùng với câu ấy, tay Rhys cởi áo khoác của Tống Mặc, kéo cổ áo sơ mi, đầu lưỡi lập tức theo xuống, dấy lên một cơn sóng nóng bức, “Ta muốn tiến vào thân thể ngươi, chiếm hữu ngươi, ôm chặt ngươi, cho ngươi hoan lạc lớn nhất, khiến ngươi rơi nước mắt, khóc thút thít, trong thế giới, chỉ còn lại ta…”

Áo ngoài và sơ mi bay lượn như cánh bướm, nhẹ đáp xuống đất, ý thức của Tống Mặc hóa thành một mớ hỗn loạn, không tự giác để mặc Rhys muốn gì làm nấy. Khi sau lưng tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, mới hồi phục lại khá nhiều lý trí. Sau khi ý thức ùa về, lập tức phát giác được tình cảnh hiện tại, ngạc nhiên nhìn mình trừ quần ra thì không còn gì cả, lại nhìn Rhys đang đè trên người mình, y phục chỉnh tề, đầu Tống đại lãnh chủ lập tức trào lên một cơn tức giận.

Tống Mặc túm tóc của Rhys, hung ác hỏi: “Nói, vừa rồi có phải ngươi động tay động chân lên người ta không?!” Nếu không, sao y lại bất tri bất giác bị tên này cởi sạch quần áo chứ?!

Nắm tay siết lại, đập mạnh lên vai Rhys, chống cùi chỏ lên đỡ người, nhưng lại vô tình đưa hạt hồng thẳng vào miệng nam nhân.

Rhys vừa cởi thắt lưng Tống Mặc, vừa cắn điểm trước ngực đó, giọng nói hơi hàm hồ, “Thân ái, ngươi không thích sao?”

“Mọe…” Thích con khỉ! Cắn cái đầu ngươi chứ cắn!

Tống Mặc chỉ cảm thấy đau đớn đi kèm tê dại, từ nơi bị Rhys tiếp xúc lan khắp toàn thân, đáng chết! Ngón tay bóp chặt vai Rhys, giống như đang chủ động nhào vào lòng.

Rhys chớp chớp mắt, “Thân ái, thì ra ngươi nhiệt tình như thế, không cần gấp, chúng ta từ từ tới.”

Từ từ tới mẹ mi!

Hai mắt Tống Mặc gần như muốn phun lửa, Rhys Myers hiện tại, trên mặt làm gì còn có một chút buồn bực hay xấu hổ nào?!

Ghen tỵ gì đó, xấu hổ gì đó, mọe nó toàn là giả bộ đúng không!?

“Đứng lên cho ta!”

Tống Mặc đẩy Rhys, chỉ muốn đẩy nam nhân này ra, nhưng lại quên đề phòng, giây tiếp theo, quần đã bị đôi tay trắng nõn thon dài đó kéo xuống, mắc ở cổ chân, nút khóa trên thắt lưng gõ lên hoa văn kim loại của chân bàn, tạo ra tiếng đinh đang.

Tống Mặc ý thức được, đại sự thật sự không hay rồi!

Rhys ấn một tay trước ngực Tống Mặc, không thấy dùng sức, nhưng lại nhẹ nhàng áp đảo Tống Mặc trên bàn, tay kia nắm chân Tống Mặc, chậm rãi kéo lên, gác lên vai mình, cúi người, hôn môi Tống Mặc.

Dịu dàng ngọt ngào đều không thấy bóng dáng, trong nụ hôn chỉ có cuồng bạo và điên cuồng gần như muốn nuốt chửng tới tận cùng, giống như mỹ vị mình nhòm ngó đã lâu cuối cùng được bày lên bàn, có thể tận tình thưởng thức, không mảy may luyến tiếc nào, nhưng lại có thể kích khởi dục vọng ẩn giấu nơi sâu nhất trong nội tâm nam nhân.

Tống Mặc sắp thở không nổi rồi.

Đầu gối bị đè tới trước ngực, miệng bị gặm cắn phát đau, ngay cả không khí hít vào cũng trở nên xa xỉ.

Cuối cùng, Rhys buông môi Tống Mặc ra, Tống Mặc há miệng hít lấy hít để, ngực phật phồng kịch liệt, trừng Rhys, hận không thể lập tức xẻo cho tên này ngàn đao!

“Đáng chết… ưm!”

Lời còn lại, lại lần nữa bị chặn trong miệng.

Rhys một tay bịt miệng Tống Mặc, cúi đầu, nhẹ liếm qua mặt y, “Xuỵt, thân ái…”

Tay kia, nhàn nhã cởi trường bào đen trên người, nút áo sơ mi chỉ cởi hai cái, lộ ra xương quai xanh trắng tuyết, kéo một tay Tống Mặc lên, đặt vào làn da trắng đó, cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay, cười nhẹ một tiếng, “Thân thể là thành thật nhất, ngươi thích, đúng không?”

Tống Mặc ưm ưm hai tiếng, mắt trừng lớn, ý tứ rất rõ ràng, ngươi bịt miệng ông, bảo ông làm sao mà nói?!

Rhys buông tay ra, miệng Tống Mặc được tự do, nhưng lập tức bị hành động tiếp theo của Rhys dọa cho nín luôn.

Hai cổ tay đều bị nắm chặt, ghìm trên đỉnh đầu, một chân gác lên vai Rhys, chân kia bị bức vòng lên eo hắn, câu nói cửa lớn mở rộng, hoan nghênh ghé thăm, chính là câu miêu tả chân thật nhất tình cảnh y hiện tại!

Rhys lấy trong túi ra một bình thủy tinh xinh xắn, trên thân bình khắc hoa văn tinh xảo, trong bình chứa đầy dịch thể màu đỏ, mở nắp ra, lập tức tỏa hương thanh mát. Trừ dịch thể bên trong, bất luận nhìn thế nào, cái bình này đều giống y như đút với bình chứa nước linh hồn của giáo hội.

“Cái này, Rhys…” Cảm thụ được tiếp xúc nóng bức dưới thân, Tống Mặc nói chuyện cũng mang theo sự cẩn thận, “Đây là cái gì?”

“Cái này?” Rhys cười đổ dịch thể màu đỏ vào lòng bàn tay, “Bôi trơn.”

Bình chứa nước linh hồn nhái dùng để chứa thuốc bôi trơn?

Đỉnh đầu Tống Mặc hiện lên ba đường đen. Các ông già trong Quang Minh giáo hội sẽ khóc đúng không?

Tiếp theo, tay Rhys đặt vào nơi khiến Tống Mặc run rẩy sợ hãi, động tác chậm rãi, Tống Mặc lúc này thật sự bị dọa. Gần như không chút do dự muốn co chân đá bay nam nhân trên người. Mọe, nếu thật sự để hắn đắc thủ, chỉ sợ y sẽ không thấy được mặt trời sáng mai!

Nhưng nghĩ thì dễ, hiện thực thì luôn tàn khốc.

Lý luận cần phải kết hợp thực tế, kết quả của liều lĩnh là, Tống Mặc bi kịch.

Mỹ nhân tóc nâu đem hai chân y gác hết lên vai, lấy tay bịt hai mắt Tống Mặc, bóng tối chôn vùi sợ hãi trong đôi mắt y, âm thanh dụ hoặc mang theo an ủi, vang lên bên tai y, “Thân ái, ta thích ngươi.”

Giây tiếp theo, đau đớn cơ hồ muốn chẻ đôi Tống Mặc, trào tới từ nơi nào đó trên cơ thể, Tống Mặc ngửa mạnh đầu, cần cổ kéo ra đường cong yếu đuối đến thê mỹ, miệng há ra, muốn kêu lên, nhưng âm thanh lại bị nghẹn trong cổ họng, cánh tay lớn trên mắt vẫn không di chuyển, thế giới vẫn một màu tăm tối, nhưng cảm giác của cơ thể thì lại càng thêm rõ ràng…

Đau đớn khiến chút lý trí cuối cùng cũng bị thiêu sạch, Tống Mặc hung tợn nắm cổ tay Rhys, kéo cánh tay che mắt mình ra, há miệng, cắn thật mạnh lên cánh tay hắn.

Bà mợ, ông muốn cắn chết mi!

Đôi mắt màu biển xanh thoáng chốc đỏ tươi, đau đớn do bị cắn càng thêm kích thích sự bạo ngược ẩn giấu dưới vẻ ngoài tuyệt mỹ của ma tộc, đầu lưỡi đỏ hồng lè ra, liếm liếm khóe môi, giống như dã thú sắp sửa bắt đầu hưởng thụ đại tiệc, máu tanh, tàn khốc…

Tống Mặc cắn tay Rhys, nhìn vẻ mặt hắn, chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được, mình hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn tới mức không thể ngu xuẩn hơn được…

Giây tiếp theo, dự cảm của lãnh chủ đại nhân, ứng nghiệm.

Va chạm mãnh liệt gần như sắp đâm nát thân thể y, Tống Mặc giãy dụa trong đau đớn và hưng phấn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu nói hoàn chỉnh: “Rhys Myers! Tên khốn nạn đê tiện!”

“Thân ái.”

“Biến x ngươi đi!”

“Ta thích ngươi.”

“Cút x mi đi!”

“Ta yêu ngươi.”

“Xx đầu mi.”

Rhys không nói nữa, bắt đầu vùi đầu cày cấy.

Tống Mặc triệt để bi kịch…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play