“A!”

Tống Mặc nhìn vào gương, thò tay chọt vết bầm trên khóe môi, đau nhíu cả mày. Khóe môi bị gạo bắn bầm tím, nghĩ tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi.

“Quản gia, thống kê ra chưa?”

“Ở đây cả rồi, lãnh chủ đại nhân.” Lão John giao sổ ghi chép lại số lượng thu hoạch mỗi lần cho Tống Mặc, lo lắng nói: “Hay để cho Harold xem thử cho ngài đi?”

“Không cần, ta không dễ hỏng thế.” Tống Mặc phất tay, xem rõ con số trên sổ, chỉ cảm thấy khóe môi lại bắt đầu đau. Cả năm mẩu ruộng lúa, hai mươi mẩu ruộng bắp, thu hoạch còn không tới một nửa dự tính!

“Quản gia, ông xác định con số này chính xác chứ?”

“Tôi đích thân dẫn người thống kê.” Lão John ngừng một chút, nói tiếp: “Thóc và bắp thu hoạch đều đưa vào kho, mấy thứ chất đống trên đất thì nên làm sao?”

“Cái đó à,” Tống Mặc chép miệng, “Bảo mọi người lấy túi tới gom đi, chỉ gom phần trên, phần dính đất thì không cần, để lại đó làm phân bón luôn.”

“Gom lại làm gì?”

“Ăn đó.” Tống Mặc nhìn lão John một cái, “Cái này à, bắp rang rất ngon, thêm chút đường, hoặc thêm chút mật ong, bình thường làm đồ vặt, đói cũng có thể làm điểm tâm.” Nói tới đây, Tống Mặc đột nhiên vỗ tay, “Trước kia sao ta không nghĩ tới, Joybis gởi thư nói điểm tâm trong tiệm đã cạn, có thể đưa mớ bắp rang này tới cho hắn.”

“Lãnh chủ đại nhân, ngài xác định thứ này ăn ngon sao?”

“Xác định. Không tin ông lấy một chút nếm thử đi.”

Tống Mặc dứt khoát đứng lên, cũng bất kể chuyện khác, chạy thẳng tới ruộng lúa.

May là y trồng lúa cạn, nếu là lúa nước, mấy hạt cốm gạo đó đều có thể đem đi chơi trò ném xuống nước.

Nhìn đống cốm gạo chất như mây đó, Tống Mặc không bận tâm đau nhức ở miệng, đích thân triệu tập lãnh dân cầm túi sạch tới gom lại. Chỉ gom một phần ba ở trên, thì đã trên ngàn cân rồi. Tống Mặc hốt một vóc bỏ vào miệng, không có thêm phụ liệu, thực phẩm thuần tự nhiên, mang theo hương thơm của gạo và bắp, cho dù không có đường, không có mật ong, mùi vị vẫn ngon tới mức y không ngừng được.

“Mọi người nếm thử đi.” Tống Mặc bảo những người khác cột miệng túi lại, lấy một nửa trong túi của mình ra, đưa ọi người, “Đừng đờ ra nữa, nếm thử đi, ngon lắm.”

Người Grilan đối với cái ăn luôn là yêu thương chung tình, nghe Tống Mặc nói thế, liền bước lên, ngươi một nắm ta một nắm chia cốm gạo trong túi, ăn miếng đầu tiên, tiếp theo là miếng thứ hai, ăn xong trong tay rồi, vẫn còn chưa đã.

“Ngon không?”

Tống Mặc híp mắt cầm túi lên, thấy các lãnh dân ăn xong biết mùi muốn nuốt hết toàn bộ cốm gạo trên mặt đất, vội ngăn cản: “Mấy cái này dơ rồi, đừng gom nữa. Gạo và bắp có thể trồng lại, không cần lo không được ăn.”

Bắp rang và cốm gạo cũng được đưa vào kho, theo yêu cầu của Tống Mặc, chống ẩm chu toàn. Ngoài ra chia ra một phần, bỏ thêm đường và mật ong rang lại, mùi vị càng ngon hơn. Ngay cả lão John không thích ăn đồ ngọt, cũng ăn không ít.

“Jason, ngươi dẫn người đưa mấy thứ này tới cho bọn Joybis. Nói với hắn, loại thức ăn này chỉ có Grilan mới có thể sản xuất, việc định giá, làm như ta đã viết trên thư, không thể dao động quá nhiều, hắn biết nên làm thế nào.”

“Vâng.”

“Ngoài ra lại đưa tin cho Galland và Rode, mấy ngàn cân, chỉ dựa vào mấy cửa tiệm của chúng ta khẳng định không được, cái này không thể để lâu, thời gian dài mùi vị sẽ kém đi.”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”

Jason nhận lệnh, cùng hai mươi nam nhân, thúc hơn mười chiếc xe ngựa đi khỏi. Ngựa kéo xe, đều khỏe mạnh mập mạp, ăn tới mức mỡ màng đầy người, đội thương buôn cỡ lớn bình thường, cũng khó tìm được con ngựa tốt như thế.

Grilan hiện tại không thiếu lực lao động cũng không thiếu ngựa. Chiến mã mang về từ chiến tranh hồi trước, lại thêm lột được từ tay quan viên hành tỉnh tây bắc, cộng với khi Hắc Viêm đi để lại, tính dồn lại, Grilan hiện tại cũng có hơn ba trăm con ngựa.

Trước kia Tống Mặc muốn dùng những con ngựa này để xây dựng đội ngũ kỵ binh của mình, sau đó nghĩ lại, cảm thấy cách này không thiết thực. Cái khác không nói, chỉ nói thuật cưỡi ngựa, cho dù đội ngũ của mình có súng, có mã tấu, nhưng vẫn không phải là đối thủ của những kỵ sĩ năm dài tháng rộng cưỡi trên lưng ngựa.

Địa bàn đủ cứng, trang bị chỉnh tề, ngặt nỗi kỹ thuật điều khiển tồi tệ, ngựa tốt cũng chỉ có thể chạy được tốc độ qq, càng không cần nói là đi bão trên quốc lộ, căn bản chỉ có kiếp hít bụi.

Huấn luyện kỵ binh gà mờ, còn không bằng thành thành thật thật phát triển bộ binh. Bộ binh được vũ trang vũ khí nóng, tuyệt đối không kém hơn kỵ binh cầm trường thương và trường kiếm. Đại binh do Harold huấn luyện ra cũng đã chứng thực được tính chính xác của quyết định này.

Súng trường, lựu đạn, pháo cối, đại bác, phối hợp lại, kỵ binh lao tới chỉ có thể bị nổ bị pằng pằng. Giosan và Mosby gần đây đang nghiên cứu súng liên thanh, hình vẽ Maxim đã giao vào tay hai người lùn này, Tống Mặc tin, không tới một tháng, Maxim sẽ có thể ra đời chói lói. Có những thứ này, y hoàn toàn có thể làm cua bước ngang ở nơi nhỏ hẹp như Grilan này. Cho dù là lão Julien của Angris, chạy tới cũng chỉ đành cam chịu bị đánh.

Còn về dạng như Hắc Viêm… Tống Mặc biểu thị, không cùng một cấp bậc, tạm thời còn không đánh tới. Đương nhiên tiền đề là con rồng bụng bự này đừng đột nhiên nảy sinh ý tưởng mới lạ lại chạy tới lãnh địa của y giở trò lưu manh. Nhưng hiện tại bọn họ là người hợp tác, khả năng này, chắc rất nhỏ.

Không thể dùng trong quân đội, thì chỉ có thể dùng để phát triển dân sinh.

Có xương khô và máy ủi đất, không cần dùng ngựa kéo cày, cho dù Tống Mặc muốn làm thế, cũng sẽ bị lão John ngăn cản. Thân là một quý tộc, lại hạ lệnh để chiến mã đi cày ruộng? Đùa trò quốc tế gì chứ!

Không thể dùng để cày ruộng, thì giết ăn thịt? Đề nghị này lại bị lão quản gia phủ quyết. Grilan hiện tại không thiếu thịt, mổ chiến mã thêm cơm, thuần túy là phí phạm của trời.

Đây cũng không được kia cũng không được, Tống Mặc dứt khoát vỗ bàn, “Vậy ông nói phải làm sao đây, cũng không thể nuôi không như vậy!”

“Ngài có thể xây dựng một đội thương buôn.”

Nằm ngoài dự liệu, lão John lại đưa ra một đề nghị không tồi cho Tống Mặc.

“Đội thương buôn?”

“Đúng.” Lão John đặt sổ chu nho chuyển về lên bàn, nghiêm túc nói: “Ngài cần một đội thương buôn, nếu ngài dự định hợp tác lâu dài với người lùn.”

“Ta không hiểu lắm.”

Lão John nhìn Tống Mặc một cái thật sâu, “Ngài không phải không hiểu, chỉ là lười suy nghĩ.”

“…” Tống Mặc gãi đầu, y là vậy sao?

“Ngài đưa chu nho và địa tinh vào tiệm, chỉ là làm dự phòng. Vì hợp tác lâu dài sau này, ngài cần một đội thương buôn, quy mô không cần quá lớn, nhưng nhất định phải bảo đảm một khi đội thương buôn của Galland và Rode xuất hiện vấn đề, hàng hóa không thể nào cung ứng kịp thời, thì ngài có thể lập tức khống chế đại cục.”

“Ông là nói…”

“Ngài là lãnh chủ Grilan, nắm giữ chuyện làm ăn trong tay ngài, thì ngay cả quốc vương Angris cũng không có quyền xen vào. Nhưng Galland và Rode thì khác, họ chỉ là thương nhân bình thường. Người lùn không giống như nhân loại phân thành nhiều quốc gia, họ chỉ có một hội trưởng lão. Người lùn luôn rất chú trọng tới lợi nhuận của tộc, ngài làm sao biết trong tộc họ sẽ xem xét chuyện này thế nào, có chen vào hay không?”

“Không nghiêm trọng như thế đi? Lại nói, người lùn hình như cũng không làm ra chuyện này.”

“Bất kể thế nào, phòng ngừa một chút luôn tốt. Càng huống hồ,” Lão John ngừng một chút, “Hiện tại chuyện làm ăn của ngài chỉ là bước khởi đầu, có thể dự kiến, chuyện làm ăn từ nay về sau sẽ càng ngày càng lớn, vấn đề gặp phải cũng càng lúc càng nhiều, xây dựng một đội thương buôn thuộc về bản thân ngài, cũng là chuẩn bị tốt từ trước.”

“Vậy à.” Tống Mặc sờ cằm, “Quả thật có đạo lý.”

Lời của lão John, lật đổ vài giả thiết trước đó của y, nhưng cũng chỉ ra cho y một con đường khác. Nhưng vạn nhất Galland và Rode biết y tự tổ chức đội thương buôn, liệu có cho rằng y muốn kết thúc hợp tác? Huống hồ, tổ chức một đội thương buôn cũng không phải chuyện dễ như thế, phải tạo rất nhiều quan hệ, tình huống các nơi cũng phải hiểu rõ, có lẽ còn phiền phức hơn y hợp tác với đội thương buôn của người lùn như bây giờ.

“Ta không phải kích động ngài bỏ đội thương buôn của người lùn mà tự làm riêng.” Lão John thấy Tống Mặc dao động, nhưng vẫn hơi chần chờ, tiếp tục nói: “Ta chỉ hy vọng trong tay ngài có nhiều con bài hơn thôi.”

“Quản gia, ta hiểu ý ông. Ông để ta nghĩ kỹ chút đã.”

“Lãnh chủ đại nhân…”

“Ta biết ông là muốn tốt cho ta.” Tống Mặc ngừng một chút, cười nhìn lão John, nói: “Nếu phải chọn ra một người ta tin tưởng nhất trên thế giới này, trừ ông, không có người nào nữa.” Có lẽ cảm thấy có hơi lúng túng, lỗ tai Tống Mặc hơi đỏ lên, “Đây là lời thật lòng của ta!”

Lão John nghe thế, biểu cảm trên mặt có hơi hoảng hốt, rất lâu trước kia, tựa hồ cũng có người, nói với ông như vậy. Sâu trong ký ức, nam nhân cùng tóc đen mắt đen đó…

“Quản gia?” Tống Mặc nghi hoặc nhìn lão John, “Ông sao vậy?”

“Không sao.” Lão John cong lưng, “Có thể được ngài tín nhiệm, là vinh quang cao nhất của một quản gia.”

Ngoài phòng, Rhys một thân trường bào đen tựa lên tường, nghe mấy câu nói ngắt quãng thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng, ngón tay nhẹ gõ lên tường, người tin tưởng nhất sao?

Cười nhẹ một tiếng, ngón tay ngừng lại, trong mắt lóe qua lãnh quang.

Quả nhiên, chỉ thích, vẫn không đủ.

Trong đôi mắt ma tộc cháy bùng ngọn lửa màu đỏ, gương mặt xinh đẹp nhuộm lên vẻ rực rỡ khiến người nghẹt thở. Rhys Myers chưa từng biết, hắn sẽ chỉ vì một câu nói của Tống Mặc, mà sản sinh xung động giết người.

Đây chính là, ghen tỵ?

Chậm rãi nhắm mắt lại, hắn thích Tống Mặc Grilan, vậy thì, tất cả của người này, bao gồm linh hồn, đều bắt buộc phải thuộc về hắn!

Tống Mặc đang thảo luận chi tiết thành lập đội thương buôn với lão John đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, theo phản xạ nhìn ra sau, đương nhiên, cái gì cũng không có.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?”

“Không có, không có gì.” Tống Mặc mím môi, chắc là lỗi giác đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play