Cây không vỏ, tất chết không cần nghi ngờ. Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch.

Tống Mặc vẫn luôn cảm thấy, mình đã là vô địch, nhưng trước mặt Rhys Myers, chút đạo hành của y, căn bản không đủ ngứa. Da mặt của tên này chắc đạn bắn cũng không xuyên.

“Thu dao lại đi, không tổn thương được ta đâu.” Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, ngón tay vạch lên mu bàn tay Tống Mặc, đầu lưỡi màu hồng thò ra khỏi cánh môi, liếm liếm môi dưới đỏ tươi, “Nếu ngươi rút thanh ‘dao’ khác ra, ta sẽ lập tức cúi người hôn góc áo của ngươi…”

Tống Mặc quyết định thu lại lời trước đó, độ dày này, không chỉ đạn bắn không xuyên, ngay cả đại bác bắn qua cũng có thể dội lại!

“Ta là nam nhân.” Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi.

“Cho nên?”

“Bị nam nhân giở trò lưu manh, ta sẽ muốn giết người.”

“À, ta biết rồi.”

Giây tiếp theo, trước mắt Tống Mặc, lại lần nữa diễn một màn người sống đại biến.

Anh trai thân thể thon dài, trong chớp mắt co lại thành em gái nhỏ đáng yêu nhanh nhẹ, con mắt to đong đầy nước nhìn y, đôi môi căng mọng cong lên mê người, cổ tay mảnh khảnh gác lên vai Tống Mặc, hai đồi mềm mại trước ngực dán lên người Tống Mặc, nói ngọt: “Lãnh chủ đại nhân, thế này, vừa lòng chưa?”

Vừa lòng mẹ mi!

“Ngươi từng chọn trúng ta, chắc cũng thích ta mà đúng không?”

Thích mẹ mi!

“Chúng ta tiếp tục chuyện lần trước được không? Ta sẽ để ngươi thật thoải mái…”

Tiếp tục đại gia mi!

Tống Mặc lật người, đè Rhys xuống, đè tay lên cổ Rhys, dao găm cắm sát bên cổ hắn, mấy sợi tóc dài màu nâu bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, rớt xuống giường.

Rhys vẫn cười, ánh mắt Tống Mặc thì càng lúc càng lạnh.

“Lãnh chủ đại nhân, ngươi đè người ta đau quá…”

Mọe, biểu tình ai oán này, âm thanh tiêu hồn này, Tống Mặc rùng mình dữ dội.

“… Biến về!”

“Tại sao?” Rhys chớp mắt, “Ngươi không phải thích người ta như vậy sao?”

“Thích cái đầu! Biến về!”

So với đối mặt em gái giả, y thà liều mình với anh trai thật, kiểu nói chuyện mềm nhẹ này, khiến y rụng da gà đầy đất, thật sự rất khó chịu.

“Được rồi.” Rhys chớp chớp mắt, giây tiếp theo, em gái biến thành anh trai.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Rhys nhướng một bên mày, con mắt màu lam không chớp nhìn Tống Mặc, nâng một tay lên, phủ lên sau cổ Tống Mặc, ngón tay chen vào trong mái tóc đen, nhẹ ma sát, “Ngươi đoán đi?”

Tống Mặc xém chút phun máu tươi, vừa định phát điên, Rhys đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác bắt lấy môi Tống Mặc, không cọ sát, cắn mút, cũng không nhiệt tình liếm láp, môi và môi, chỉ đơn thuần dán vào nhau, giữa khoảng không truyền tới tiếng nói của Rhys, “Ngươi cảm thấy, ta là ai nào?”

Tống Mặc híp mắt, trảm đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Nhân yêu.”

Bất nam bất nữ, bán nam bán nữ, không phải nhân yêu thì là gì? Yêu nhân?

Bầu không khí kiều diễm biến mất vô tung, nhiệt độ trong phòng giảm xuống điểm lạnh.

“Ngươi bảo ta nói mà.”

Sau một lúc trầm mặc, Rhys buông môi Tống Mặc ra, cắn mạnh lên cổ y, eo Tống Mặc bị ôm chặt, mạnh bạo như muốn bẽ gãy luôn. Tống Mặc cắn chặt răn, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi tay Rhys men theo eo Tống Mặc đi xuống dưới, một con dao găm đặt ở bộ vị trên đùi dưới eo nào đó.

Đối với nam nhân, là bộ vị quan trọng nhất.

Rõ ràng, trên giường của Tống Mặc, không chỉ giấu một con dao găm.

“Giở trò lưu manh với ông, chiếm tiện nghi của ông?” Tống Mặc cười dữ tợn, “Thật cho rằng ông dễ ức hiếp lắm sao?!”

Rhys híp mắt lại, Tống Mặc dứt khoát cưỡi lên chân Rhys, tay dùng sức, âm thanh trở nên mềm mại, “Nhất thiết đừng động đậy, dao rất sắc bén, vạn nhất tay ta run một cái, ngươi thật sự sẽ thành em gái.”

Rhys không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tống Mặc một lúc, đột nhiên cười, “Là ta xem thường ngươi.”

“Giờ mới biết?” Tống Mặc chu miệng, nhưng một chút cũng không dám buông lỏng, “Hiện tại trả lời vấn đề vừa rồi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?”

“…”

“Ta nói đúng rồi?!”

“Ngươi biết rồi, sẽ có phiền phức.”

Tay Tống Mặc đè xuống dưới, Rhys thỏa hiệp. Không cách nào không thỏa hiệp, về bản chất hắn là nam nhân, không muốn thật sự bị cắt một cái, biến thành em gái.

“Ta nói cho ngươi, ngươi lại gần chút.”

“Cứ nói thế này đi!”

“… Được rồi, ta là…”

Âm thanh Rhys dần hạ thấp, Tống Mặc vô thức nghiêng tới, muốn nghe rõ lời hắn. Ánh mắt Rhys lấp lóe, đột nhiên nắm cổ tay cầm dao của Tống Mặc, thuận thế kéo, dao tuột khỏi tay, Tống Mặc nằm bệt lên người Rhys, bị ôm thật chặt, không thể động đậy.

“Ngươi!”

“Đừng tức giận.” Rhys cười nhẹ một tiếng, lại gần tai Tống Mặc, thấp giọng nói, “Ta là ma pháp sư.”

Ma pháp sư? Ma pháp sư bị hai tinh linh đuổi theo hô đánh hô giết?

“Ta thật sự là ma pháp sư, chỉ là hơi có chút đặc biệt.”

“Đặc biệt?”

“Đúng đó.” Rhys cười càng thâm ý, tay phải vẽ một phù văn uốn khúc sau lưng Tống Mặc, trong con mắt màu lam lóe lên tia sáng dị thường.

Khi chữ cuối cùng sắp hình thành, một tia sáng xanh xuất hiện giữa không, nhanh chóng bắn vào phù văn Rhys vẽ!

Ánh sáng xanh bao trùm, phù văn lập tức vỡ nát, hóa thành cát nhỏ không thể thấy, biến mất trong không khí.

Thần sắc Rhys ngưng trọng, Tống Mặc nhân cơ hội giãy thoát, lật người nhảy xuống giường. Ngưng thần nhìn lại, giữa ánh sáng xanh, là chiếc lá Gerrees cho y, gân lá màu vàng, đang lưu động như có sinh mạng. Theo sự lưu động của gân lá, tia sáng xanh càng mạnh.

“Lông vũ của tinh linh?”

Tay Rhys thò vào trong ánh sáng xanh, nắm lấy chiếc lá mảnh dài đó, băng tinh trong suốt, bắt đầu lan tràn từ ngón tay tiếp xúc với lá. Hắn lại như không hề cảm giác, chỉ nắm chiếc lá trong tay, bóp chặt, chỉ một lát, tia sáng đã chuyển yếu, rồi biến mất tăm.

Băng tinh bao bọc trên tay hắn cũng nứt dần, rớt xuống đất.

Rhys chậm rãi quay đầu, nhìn Tống Mặc, đôi mắt màu lam, càng lúc càng sâu thẳm, con ngươi hình như biến thành màu tím.

Tống Mặc lùi mấy bước lại bên tường, nắm nỏ treo trên tường, nhắm vào Rhys. Y biết tinh linh không phải người tốt gì, cho y chiếc lá này cũng không nhất định là lòng tốt, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, khiến y càng thêm cảm giác với Rhys.

Trước giờ không có ai khiến y cảm thấy nguy hiểm như thế.

Rhys bước từng bước lại gần Tống Mặc, Tống Mặc không còn đường lui, cũng không muốn lui, là nam nhân, thì không thể sợ hãi vào lúc này!

Mũi tên lóe hàn quang nhắm vào Rhys, cự ly gần như thế, cho dù không thể giết chết hắn, cũng có thể bức hắn lui!

“Không được bước tới nữa!”

Rhys nghiêng đầu, giang tay, chiếc lá màu xanh đã khô héo mất đi sinh mạng. Ném nó xuống đất, Rhys nói với Tống Mặc: “Ngươi như thế, thật khiến ta thương tâm, ta thích ngươi như thế mà…”

Tống Mặc chép miệng, “Ta thế này, đại biểu ta cũng thích ngươi.”

“Dùng tiễn nhắm vào ta?”

“Đúng. Chưa nghe qua câu nói này sao?” Ngón tay Tống Mặc để lên nút cò, “Đánh là thương, mắng là yêu, yêu sâu rồi dùng chân đạp. Ta trực tiếp dùng tiễn bắn ngươi, đủ thấy ta yêu ngươi cỡ nào, mũi tên đại biểu cho lòng ta!”

Một chữ lòng vừa nói ra, mười mũi tên đã liên tiếp bắn ra, Rhys xoay người lùi lại, tránh khỏi tất cả mũi tên, cũng kéo khoảng cách với Tống Mặc ra.

Lúc này, thần sắc Rhys Myers thay đổi, một mũi tên có đuôi lông vũ màu trắng, gần như sượt qua mặt hắn, ghim lên tường.

Mũi tên ghim vào tường ba phâm, đuôi lông vũ nhẹ run. Không chỉ sắc mặt Rhys biến đổi, sắc mặt Tống Mặc cũng trở nên vô cùng khó coi.

Loại lực sát thương không chênh lệch này, trừ tinh linh, không còn ai khác.

Lẽ nào, y lại bị dỡ nhà lần nữa sao?!

Rhys nhìn ngoài cửa sổ một cái, cười nhẹ, nói với Tống Mặc: “Hôm nay như thế trước đi, lần sau, chúng ta lại tiếp tục.”

Nói xong, kéo mũ trùm màu đen, nhảy khỏi cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.

Tống Mặc đứng bên tường, trầm mặc nửa ngày, đi tới bên cửa sổ, đóng lại thật mạnh.

Y muốn hàn song sắt lên cửa sổ này, trên cửa sổ phải có gai, xem bọn họ làm sao nhảy nữa! Một tên hai tên, muốn tới là tới, muốn đi là đi, xem phòng ngủ của y là nơi chiêu đãi sao?

Nhưng, Gerrees sao lại xuất hiện trùng hợp như thế? Tống Mặc đảo mắt nhìn phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt chạm vào chiếc lá đã khô héo kia.

Ngày hôm sau, quản gia gõ cửa phòng Tống Mặc, thấy lãnh chủ đại nhân đang dựa vào góc tường, ngây ngẩn nhìn một chiếc lá khô.

“Lãnh chủ đại nhân?’

“A, trời sáng rồi?”

Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn lão John.

“Đúng, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, ngài rửa mặt chải đầu xong thì có thể dùng.”

Lão John vỗ tay, thị nữ bưng vật dụng rửa mặt vào phòng, Tống Mặc đứng lên duỗi người, cầm khăn mặt ấm áp lau qua, ngẩng đầu nói với lão John, “Quản gia, đi tìm Ed, gắng thêm song sắt có gai lên cửa sổ phòng ta!”

Song sắt có gai? Gắn lên cửa sổ? Đây là một khoản chi không nhỏ.

“Lãnh chủ đại nhân, có thể hỏi ngài tại sao lại làm như thế không?”

“Phòng lửa phòng trộm phòng nam nhân.”

Nói xong, Tống Mặc ra khỏi phòng ngủ.

Để lại lão John thạch hóa tại chỗ.

Phòng lửa phòng trộm… phòng nam nhân?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play