Có lẽ là vì mình bị Tống Mặc nắm thóp trong tay, Saivans không chỉ thủ tín, mà hiệu suất làm việc cũng là nhất lưu. Ngày thứ ba sau khi Panvi chết, mười lăm chu nho, được đưa tới trước mắt Tống Mặc.
Tám nam tử thành niên, một lão nhân, còn có sáu nữ nhân và hài tử, ai nấy da vàng gầy rộp, y phục rách rưới, đầu tóc râu ria dính chùm vào nhau, thỉnh thoảng còn có thể thấy rận bò trong tóc.
Tống Mặc nhìn chu nho, lại nhìn tùy tùng đưa chu nho tới, là một nhân viên công vụ chính phủ, vậy mà lại còn keo kiệt hơn cả kẻ cướp như y. Tắm rửa, thay y phục cho những chu nho này khó khăn lắm sao? Lẽ nào đội trưởng đại nhân không biết, bao gói của hàng hóa, cũng quan trọng như tính thực chất sao?
Các chu nho dựa sát vào nhau, thấp thỏm bất an nhìn Tống Mặc sắc mặt âm trầm bất định. Bọn họ được Saivans cứu khỏi địa lao phủ tổng đốc, nhét vào xe ngựa, ngựa không ngừng vó đưa tới Grilan. Trên đường, bọn họ ngay cả miếng nước cũng không có mà uống, vừa kinh vừa sợ, vừa mệt vừa đói, nhưng ai cũng không dám mở miệng, sợ mình lại bị ném về nơi đáng sợ đó.
Hiện tại, họ lại bị đưa tới trước mặt người trẻ tuổi này, nhìn cách ăn mặc của y, chắc là một quý tộc. Các chu nho càng thêm bất an.
Tống Mặc không có thời gian đi an ủi tâm linh dễ vỡ như thủy tinh của các chu nho, y thực sự không có cách nào chịu đựng ở chung một phòng với một đám toàn thân đầy rận. Hạ lệnh thị nữ dẫn chu nho xuống, tắm rửa trước, ăn chút đồ. Những chuyện khác, đợi lát hãy nói.
Tùy tùng của Saivans vẫn luôn đợi một bên, cho tới khi Tống Mặc an bài xong cho các chu nho, mới mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân tôn kính, các chu nho đã đưa tới cho ngài. Ngài có phải cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc búng tay, một lão địa tinh ôm một bó tranh đi vào, Tống Mặc ra hiệu lão địa tinh đưa tranh cho tùy tùng, nói: “Đều ở đây, ngươi có thể xác nhận ngay, ta không để ý.”
Tùy tùng lập tức lắc đầu, hắn để ý! Nhớ tới vẻ mặt âm trầm của Saivans, hắn sống đủ rồi mới làm thế. Tùy tùng cẩn thận cất tranh vào túi cột lại, muốn đứng lên đi, thì Tống Mặc lại bảo hắn đợi một chút, nghiêng đầu thấp giọng nói với địa tinh mấy câu, lão địa tinh ra ngoài. Không quá hai phút, lại cầm một bức tranh tới, đưa cho Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, đây là thứ ngài cần.”
“Ừ.” Tống Mặc mở bức tranh, nhìn một cái, sau đó trực tiếp lật lại, để mặt có tranh cho tùy tùng xem, “Ngươi xem.”
Tùy tùng bị dọa lập tức giơ hai tay lên, che mắt, la lớn: “Đừng!” Thanh âm thảm thiết, giống như thiếu nữ xuân tình bị lưu manh đùa giỡn.
Tống Mặc và địa tinh đều bị tiếng kêu của tùy tùng dọa, địa tinh xém chút đào động chui xuống tại chỗ. Tống Mặc ngoáy lỗ tai, không nghĩ tới ở đây còn có thể nghe thấy tiếng cá heo, chỉ làm tùy tùng, thật uổng tài năng.
“Không cần che mắt, đây không phải thứ không thể cho người xem.” Tống Mặc mở bức tranh ra, “Đây là lễ vật ta tặng cho đội trưởng của các ngươi.”
“Ngài bảo đảm?”
“Ta bảo đảm.”
Tùy tùng cuối cùng cũng buông tay xuống. Tống Mặc chép chép môi, lại không phải bảo hắn xem phim khoa học giải trí của Aoi Sora, đáng vậy sao? (AV Idol của Nhật Bản)
Bức tranh này là một cảnh công thành chiến, tường thành bị phá, ngọn lửa ngập trời, chiến sĩ anh dũng và vũ khí công thành to lớn. Vai chính của bức tranh là Saivans, hắn mặc một bộ khôi giáp màu bạc trắng, giơ cao kiếm trong tay, cưỡi một con chiến mã khỏe mạnh, chiến mã nâng cao vó trước, giống như sắp dẫm nát kẻ địch trước mắt.
Saivans trong tranh không chỉ anh tuấn cường tráng, toàn thân trên xuống cũng lộ ra một cỗ khí sát phạt.
Tùy tùng lần đầu tiên nhìn thấy tranh thế này, chân thật, mới mẻ, chiến tranh tàn khốc như đang hiện ra trước mắt hắn.
Tống Mặc dùng ngón tay vẽ vòng trên tranh, “Đưa cái này cho đội trưởng Saivans xem, nói với hắn, nếu hắn muốn, chúng ta có thể hợp tác trường kỳ. Thành ý của ta, nằm ngay tại đây.”
Tùy tùng gật đầu, không hỏi hợp tác cái gì, lặng lẽ ghi nhớ vị trí Tống Mặc chỉ, sau đó cuộn tranh lại, đứng lên, nói với Tống Mặc: “Lời của ngài ta nhất định chuyển, lãnh chủ đại nhân.”
“Tin ta đi.” Tống Mặc tựa vào lưng ghế, hai tay giao nhau, gác lên đầu gối, “Ngươi sẽ cảm kích ta.”
Tùy tùng không hiểu nhìn Tống Mặc một cái, Tống Mặc chỉ phất tay, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Đợi tùy tùng đi rồi, lão John vẫn luôn đứng sau lưng Tống Mặc không lên tiếng mới mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tại sao không trực tiếp nói với hắn?”
“Không cần thiết.” Tống Mặc đứng lên, duỗi lưng, “Để hắn tự phát hiện, hữu dụng hơn cho hắn biết nhiều. Dù sao chủ động quá mức không phải là mua bán, nếu hắn một lòng muốn chết, ta cũng không có biện pháp.”
“Ngài khẳng định Saivans sẽ hiểu ý ngài sao?”
“Đương nhiên, nếu hắn có thể trảm tận giết tuyệt người của phủ tổng đốc, thì một khi hiểu rõ chuyện với ta, sẽ cho người này vĩnh viễn biến mất.” Tống Mặc cười híp mắt quay người, “Nếu Saivans tiếp nhận đề nghị của ta, hắn có thể sống thêm vài ngày. Hợp tác càng dài, càng ổn định, thì hắn có thể sống càng lâu, nói không chừng, còn có thể trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh Saivans. Nhưng, tiền đề là, hắn phải biết điều.”
“…”
“Quản gia, đừng nhìn ta như thế, ta sẽ mắc cỡ.”
“…”
“Được rồi, nếu ông kiên trì, vậy thì khen ta đi, nào, ta gánh nổi mà.”
“…” Lãnh chủ đại nhân, ngài còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Chủ động ném cành ô liu cho Saivans, Tống Mặc cũng có hơi bất đắc dĩ. Ai có thể ngờ được, Saivans bị Tống Mặc thu thập tới mức xì hơi, chỉ có thể trùm thảm khoe chim, lại xông vào nhà cấp trên tạo ra thảm án diệt môn? Nếu trước đó Saivans trong mắt Tống Mặc chỉ là một con dê béo thân hình phì nhiêu, vậy Saivans hiện tại là dê béo mọc sừng, toàn thân cơ bắp.
Dê béo đương nhiên ngon miệng, nhưng dê béo mọc sừng, thì sẽ húc người.
“Nói lại thì vẫn là thực lực không được.”
Tống Mặc chống cằm, cảm thấy thủ lĩnh ăn cướp mình đây thực sự không xứng chức, cướp chuyên nghiệp chân chính, thì nên trời lão đại đất lão nhị, lão tử đứng giữ. Muốn cướp ai thì cướp, muốn ăn hiếp ai thì ăn hiếp, muốn diệt ai thì diệt!
Nhưng y hiện tại, cũng chỉ có thể ăn hiếp công dân cấp ba là địa tinh.
“Thế đạo này, ăn cướp cũng khó làm.”
Tống Mặc thở dài.
Tống Mặc ở đây thì thương xuân bi thu, cảm thán thực lực không bằng người, còn các chu nho được dẫn xuống làm vệ sinh cá nhân, thì lại cho rằng mình đang nằm mơ.
Nước tắm ấm áp, bánh mì mềm mại, canh đặc thơm ngon, các chu nho nhìn tất cả, như cách một đời.
Họ không nhớ lần trước tắm là lúc nào, cũng không nhớ đã bao lâu không thay y phục. Trong địa lao của Panvi, trong mâm cơm vĩnh viễn là bánh mì đen cứng như đá, và canh đã thiu. Khi họ bị Panvi bắt, còn ba mươi bảy người, hiện tại năm năm sau, chỉ còn mười lăm người.
Có người bị giết chết khi chạy trốn, có người bị bệnh chết, còn có người không chịu nổi giày vò, tự sát.
Các chu nho không biết nên nguyền rủa vận mệnh đáng chết, hay là nguyền rủa Panvi đã bắt họ nhốt vào địa lao, hiện tại bọn họ không dám tin mình đã ra khỏi địa lao. Họ lo lắng, tất cả đều chỉ là giấc mơ, một giấc mơ tốt đẹp trước khi chết.
“Nếu thật sự là một giấc mơ, thì xin để ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”
Các chu nho cầu nguyện như thế, sau đó bắt đầu ăn như hổ đói.
Chỉ có một lão chu nho ngoại lệ, ông có thể hiểu sự kích động của các hài tử, nhưng ông bị nhân loại lừa gạt quá lâu, thực sự rất khó tin tưởng nhân loại nữa.
Tống Mặc đứng trước cửa một lúc, sau đó không nói tiếng nào quay người đi. Địa tinh Joybis theo cạnh Tống Mặc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y, cuối cùng không dám lên tiếng hỏi.
“Joybis, ngươi dẫn vài địa tinh chăm sóc họ.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
“Phải cho họ biết theo ta sẽ có thịt ăn.” Tống Mặc cúi đầu, cúi nhìn Joybis, “Lấy sự thật làm căn cứ, thuyết phục họ, để họ quyết tâm lưu lại.”
Lấy sự thật làm căn cứ?
Lẽ nào nói cho các chu nho này, bọn họ sinh sống trong địa bàn của kẻ cướp. Sau đó kẻ cướp này sẽ mang theo họ sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn?
Joybis lung lay trong gió.
Đêm khuya, các chu nho được các địa tinh dẫn đi nghỉ ngơi, Tống Mặc cũng trở về phòng ngủ, nói chúc ngủ ngon cùng lão John, nằm trên giường, không lâu sau đã chìm vào mộng.
Đêm nay, y ngủ đặc biệt trầm.
Một bóng người thon dài trùm áo đen nhảy vào cửa sổ, đi tới trước giường Tống Mặc, ngồi bên giường, một tay chống bên mặt Tống Mặc, cong lưng xuống, một lọn tóc dài màu nâu rũ xuống bên mép mũ trùm, tóc trượt qua mặt Tống Mặc, Tống Mặc vẫn ngủ rất say.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vuốt cằm Tống Mặc, móng tay sắc bén chỉ cần nhẹ dùng sức, thì sẽ để lại một vết thương, khiến máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương.
“Tống Mặc Grilan…”
Âm thanh biếng nhác mang theo chút ma tính lại vang lên trong phòng, người tới chậm rãi cúi đầu, càng lúc càng thấp, môi đỏ tươi gần như sắp đụng lên môi Tống Mặc, giữa hơi thở, khí tức giao triền, hắn lại đột nhiên dừng lại.
Một con dao găm sắc bén, đặt bên cổ hắn, Tống Mặc vốn đang ngủ say, không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang lạnh mắt nhìn hắn.
“Đêm khuya chạy vào phòng ngủ của người khác, không phải là thói quen tốt, ‘Rhys’.”
Vừa nói, Tống Mặc vừa kéo mũ trùm của người đó. Dưới ánh trăng, một gương mặt đẹp tới yêu dị xuất hiện trước mắt Tống Mặc. Con mắt màu biển xanh, không thấy nửa điểm kinh hoảng, ngược lại mang theo ý cười, không để tâm tới con dao trên cổ, kéo cánh tay đang nắm mũ trùm của hắn, đôi môi đỏ đặt lên ngón tay hơi lạnh của Tống Mặc, “Rất vui vì ngươi còn nhớ ta, Tống Mặc Grilan.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT