- Trời ơi.. mệt quá! Tay chân nhấc lên không nổi luôn rồi a a... - cô sau khi dọn dẹp xong vô cùng mệt mỏi lếch về phòng.
Reng... reng
Điện thoại của cô lại rung lên, trên màn hình là con bạn của cô gọi đến.
- Mạc Thanh Mai , tại sao ngươi lại có việc trọng đại như thế mà không nói cho ta hả? - Đình Doanh tức giận thở phì phò qua điện thoại.
- Nè... nha... Mi đang nói Chuyện gì vậy? Ta có làm gì đâu chứ - cô trả lời yểu sìu, không còn hơi sức đôi co với nó.
- Này.. sau nghe giọng của mi mệt mỏi quá vậy? - Đình Doanh tò mò hỏi
- Còn không phải là tại tên Hàn Kiến Thư sao? Hắn bắt ta phải dọn cả phòng học đó... - cô ai oán kể lễ.
- Woa.... là Hàn Kiến Thư ? Ngươi đúng là vận shit chó mà... ngươi có biết nữ sinh toàn thành phố này có thể làm tất cả để được gặp hắn không hả? - Đình Doanh hưng phấn trách móc cô.
- Hừ... ta khinh á! Không nói nữa.. chuyện mi lúc nãy nói là gì? -
- Đúng rồi... bộ ngươi quen với Đỗ Duy Khôi và Hạo Tuân à? -
- À.. ta quên nói với mi... hiện tại ta đang ở chung phòng với cả ba tên đó - Cô bình thản nói, ngồi dậy đến bàn rót cốc nước uống.
- CÁI GÌ?? tại sao ... tại sao a! Cái con mê trai như mi lại may mắn như thế chứ... ông trời a.. nếu biết như thế ta cũng muốn vào trường nam học - Nó la lớn hét vọng lại bên cô.
- Phụt... Đình Doanh à ngươi bình tĩnh lại dùm ta đi - cô vừa nghe nó nói nước muốn phun ra gần hết.
- Hừ hừ... tới giờ học rồi! Ta cúp máy đây... nếu để ta gặp lại mi... thì mi xong đời rồi ha ha... - nó cười một cách gê rợn rồi cúp máy thật mạnh. Cô nghe nói mà cũng nổi hết cả da gà , nó chỉ mới biết cô ở chung với mấy tên đó thôi mà đã vậy rồi. Nếu nó biết cô quen biết hết luôn cả mấy tên trong bảng xếp hạng kia thì...
Ực... chết chắc rồi! -_-
Mở lịch học trên máy tính ra, cô lại đen mặt. Nghĩ sao vậy, cô bây giờ đã đủ mệt rồi mà bây giờ còn mắc học chạy bộ nữa sao? Hu hu.. ông trời đang cùng phe với tên Hàn Kiến Thư hay sao vậy?
- Mạc Thanh... sắp tới giờ học rồi cậu không thay đồ sao?- Duy Khôi nhìn cô cứ nằm lỳ trên giường rất lâu cũng chưa có động đậy lo lắng hỏi.
- A... tôi mệt quá không còn sức chạy bộ nữa đâu - cô mệt mỏi nói với Duy Khôi cũng không thèm mở mắt nhìn anh.
- Tại sao trông cậu mệt mỏi vậy? -
- Là tên Hàn Kiến Thư kia chứ ai - cô không suy nghĩ vô tư nói ra.
Chỉ là vừa nói cái tên đó ra, tâm trạng Đỗ Duy Khôi có chút phức tạp. Nhưng trong mắt anh lại nãy ra một ý mới.
- Hôm nay không có học chạy bộ mà là học bơi lội, cậu thật sự không muốn đi à? - anh đưa ra mồi dẫn.
Mạc Thanh Mai nghe đến hai chữ bơi lội thì có chút thanh tỉnh. Bơi lội sao? Bơi lội thì phải xuống bể bơi mà xuống bể bơi thì phải lột đồ ra, mà lột đồ ra thì....
Phụt.... * Máu Mũi * của cô sắp muốn chảy ra rồi, má ơi trong đầu cô toàn là cảnh trên người trai đẹp chỉ còn mỗi cái quần nhỏ nhắn xinh xinh đủ che đi cái bộ phận nào đó thôi.
Ực... không thể nào không đi. Cơ hội ngàn năm có một đó nha!
- A... đi chứ! Anh đợi tôi một chút - cô dựng đầu ngồi dậy lao vào nhà vệ sinh thay đồ.
Đỗ Duy Khôi nhìn mà lắc đầu cười, anh chỉ là gạt cô thôi.
Thật ra nếu đi bơi thì chỉ có anh và cô mà thôi!
Sau khi hai người đi bộ một chút đã đến được bể bơi của khuôn viên trường. Nhưng khác biệt là chẳng có nam sinh nào cả, vắng lặng vô cùng.
- Ủa? Sao lại vắng thế này không có ai sao?- cô sau khi thay một quần áo ngắn thoải mái thì đã chuẩn bị tinh thần ngắm trai đẹp khỏa thân. Ai ngờ tới lại không thấy ai hết a a...
( Chị à... mê trai quá đi có trai đẹp đi cùng mà còn nghĩ đến người khác nữa a a! )
Mạc Thanh Mai chỉ lo ngó trước ngó sau mà không chú ý đến người kế bên như thế nào. Đỗ Duy Khôi vô cùng vô tư cởi chiếc áo thun bên ngoài của mình ra để lộ cơ bắp săn chắc. Không phải cuồn cuộn mà là rất săn chắc. Làn da trắng được dịp tỏa ra bên ngoài.
Anh cũng thuận lợi kéo khóa quần của mình nhưng cũng may là bên trong là chiếc quần bơi dài tới đầu gối nha ...
( Không biết là anh vô tư hay là cố ý đây đã biết ai kia mê trai mà lại... a a )
- Anh Duy Khôi... A.. - Cô sau khi tìm kiếm vẫn không thấy ai thắc mắc quay qua hỏi anh thì bắt gặp cái cảnh xuân sắc ngập tràn này làm cho ngây ngốc nhìn.
Ôi.. ôi.. anh Duy Khôi à! Anh chính là đang câu dẫn em sao! Ực ực... Đôi chân dài quá, cơ bắp quá. Ước gì được sờ thử một lần nha.... Cũng may là cái quần dài như thế nếu không cô chắc xỉu đến nơi rồi.
Èo.. Mạc Thanh Mai ngươi đúng là quá háo sắc đi!! (~>_ - Mạc Thanh cậu sao vậy? - Anh nhìn gương mặt ngây ngốc của cô nhìn anh mà phì cười, từng bước đến lại gần cô.
- A... Duy Khôi anh đứng lại, đừng bước nữa - cô hốt hoảng ngăn anh . Càng tới gần mặt cô lại càng đỏ rồi anh mà tới gần nữa cô không biết mình làm chuyện gì đâu đó.
Trời ạ.. ông đang thử sức chịu đựng của con sao?
- Cậu làm sao vậy? - Duy Khôi khó hiểu hỏi
- Không.. không có gì đâu - cô cúi gầm mặt xuống không dám nhìn nữa, bắt đầu đánh trống lãng - Mà tại sao ở đây lại không có ai hết vậy?
Đỗ Duy Khôi thấy cô cúi mặt cũng không lại gần nữa, bắt đầu đến gần bể bơi.
- Tôi gạt cậu thôi, thật ra chúng ta là đang cúp tiết đó- anh bình thản trả lời, toàn thân đang khởi động cho nóng người chuẩn bị xuống bể bơi.
- Hả? Cúp tiết sao.. anh - Cô vừa mới ngẩng mặt lên đã nghe được âm thanh lớn của nước rồi.
Bùm... ào
Đỗ Duy Khôi đã nhảy xuống nước bắt đầu thực hiện đường bơi vô cùng dứt khoác. Dáng người cao lớn thon dài di chuyển trong làn nước, nhiều lúc ngoi lên rồi hụp xuống nhìn vô cùng hoành tráng.
Mạc Thanh Mai nhìn cảnh kia mà nuốt nước miếng, tự nhiên đến chiếc ghế dựa gần đó chống hay tai nhìn Đỗ Duy Khôi không chớp mắt. Nhìn đến nỗi có một thứ lạ trên mặt cũng không hề hay biết.
- Hừm... Mạc Thanh cậu không xuống bơi sao? - Duy Khôi ngừng bơi lại gần vách của bể bơi hỏi cô nhưng lại lo lắng hỏi - Này.. Mạc Thanh cậu bị chảy máu mũi sao?
Mạc Thanh Mai nghe anh nói mà giật mình , lấy tay chạm vào thử thì thật sự là máu mũi. Cô đang lay quay không biết phải làm sao. Nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên Đỗ Duy Khôi đã nhanh chóng nhảy lên bờ đến gần cô. Do vừa mới bơi xong nước động lại trên người anh rất nhiều, từng giọt từng giọt lăn dài xuống trên từng thớ thịt . Chiếc quần bơi cũng là do nước mà trở nên ôm sát vào nơi quan trọng nào đó. Cô hình như vừa nhìn thấy cái gì đó to to rồi...
Ực... máu mũi của cô lại tiếp tục ra nhiều hơn !
- Mạc Thanh sao máu mũi lại chảy ra nhiều thế này? - Anh cầm khăn giấy lau giúp cô, đẩy đầu cô ngẩng ra sau lo lắng nói - Cậu ngẩng đầu ra sau đi... như vậy sẽ mau chóng hết thôi!
Mạc Thanh nghe anh nói mà ai oán! Không phải là do ngắm anh mới thế sao... Cô là đứa háo sắc mà, trai đẹp cứ đập vào mắt thế này sao không ngắm cho được. Thôi.. càng nghĩ máu tới lại càng ra.
Hai người cũng không hề biết bộ dạng lúc này của cả hai có chút thân mật. Mạc Thanh Mai đang ngửa đầu ra sau còn Duy Khôi lại đứng phía trước cầm khăn giấy ấn vào mũi cho cô. Nếu người khác nhìn vào còn tưởng họ chuẩn bị hôn nhau cũng nên , do đó mặt của Mạc Thanh Mai lại đỏ lên như quả cà chua.
- Cả hai người đang làm gì vậy? - Một giọng nam trầm ấm đứng ở phía xa cất lên, thanh âm nghe kỹ một chút sẽ nghe ra có chút khó chịu, đôi mắt đang nhìn đâm đâm vào cảnh phía trước.
Mạc Thanh Mai và Đỗ Duy Khôi đồng thời giật mình quay đầu lại nhìn. Cô khi thấy người đứng phía xa kia là ai vô cùng hốt hoảng bật đầu dậy lại vô cùng mạnh mẽ đập vào đầu của Duy Khôi.
- A... đau quá hu hu - cô ôm đầu la lên, nhìn thấy Duy Khôi cũng đang ôm đầu là lỗi của cô - Anh Duy Khôi anh có sao không vậy? Tôi xin lỗi...
Cô lo lắng đẩy anh ngồi trên ghế tự nhiên lấy tay xoa lên trán cho anh , bất giác quên rằng còn có một người mới xuất hiện đang nhìn mình nãy giờ.
- Mạc Thanh.. Không sao đâu, trán của cậu sưng lên rồi kìa - Anh cười vui trong lòng khi thấy cô quan tâm anh, cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của cô đang ở trên trán của mình lại dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.
- A... anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra coi - Cô còn đang tính mở miệng nói lại bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ lôi mình đi.
- Kiến Thư ! Cậu tính làm gì cậu ấy? - Duy Khôi nắm cái tay còn lại của Mạc Thanh kéo lại tạo nên hình ảnh giằng co giữa cả hai.
- Không cần cậu lo... học viên mới vào trường lại đi cúp tiết nên tôi đến XỬ PHẠT thôi - anh giằng cô lại nhấn mạnh nhìn cô nói rồi kéo cô đi rất nhanh.
Đỗ Duy Khôi nhìn bàn tay trống trải của mình có chút nhăn mày, nhưng nghĩ lại hình ảnh cô lo lắng cho anh lại bất giác mỉm cười.
Cô bị kéo đi bằng lực rất mạnh còn có cảm giác hắn đang dùng sức xiết chặt cổ tay cô. Hắn là muốn bốp chết cô luôn hay sao vậy.
- Này... Hàn Kiến Thư anh buông tay tôi ra đi - cô tức giận nói - Tôi có thể đi được mà... buông ra!
- Buông ra? Nếu làm vậy cậu sẽ chạy mất thì sao - Kiến Thư hừ lạnh không quan tâm.
- Anh nghĩ nhiều rồi nhưng cũng không cần phải nắm mạnh như vậy chứ.... tôi đau muốn chết đây này - cô ai oán nói, bực bội quá đi.
Hàn Kiến Thư nghe nói tay cũng đã giảm bớt sức lực đi. Không biết tự nhiên sao anh lại muốn đến xem cô luyện chạy bộ như thế nào. Lần trước là do anh đùa giỡn cô dùng quá sức chạy mới ngất đi, anh tự thấy bồn chồn mới đi xem một chút. Ai ngờ, đến nơi lại không thấy cô đâu còn nghe nói Hội phó cũng không có đến luyện chạy bộ. Cảm giác thấy có gì lạ khi hai người cùng biến mất anh mới thử đi tìm. Đi khắp nơi từ thư viện tới các phòng học cuối cùng mới nghe được tiếng nói từ trong khu bơi lội phát ra.
Nhưng vừa bước vào lại thấy cảnh mà anh lại cảm giác tức giận. Họ đang làm gì vậy chứ... từ khi nào lại thân mật như vậy! Đáng chết... Mạc Thanh cô ta còn bày ra bộ mặt mãn nguyện như vậy. Lại còn đỏ mặt nữa... Thậm chí khi cô bật đầu dậy trúng vào Duy Khôi còn vô cùng lo lắng cho cậu ta mà xem anh như không khí. Cảm giác mình không tồn tại trong mắt người khác thật khó chịu.
Anh mặc kệ tất cả mà kéo cô đi... một khắc cũng không muốn ở lại. Anh muốn cho cô biết rằng lúc nào cũng phải nhớ đến sự tồn tại của Hàn Kiến Thư là anh!
- Nè nha... anh kéo tôi ra sân chạy làm gì vậy hả? - Cô nhìn hắn kéo mình đi một mạch cũng không dừng lại, trời còn đang nắng thế này nha..
- Hôm nay cậu biết mình phải học cái gì không? - Hàn Kiến Thư buông tay cô ra nhìn cô hỏi.
- Thì là học chạy bộ... - cô ngó lơ rồi trả lời.
- Biết như thế.. mà tại sao vẫn còn cúp tiết - anh hơi nâng cao giọng hỏi.
- Không phải tại tôi mà... tại anh Duy Khôi rủ tôi đi bơi chứ bộ... - cô thật lòng nói , còn rất vô tư - Nhắc mới nhớ... không biết trán anh ấy có bị sao không nữa.
Hàn Kiến Thư nghe cô gọi tên Duy Khôi rất tự nhiên tâm trạng lại bất giác tệ đi. Lúc đầu chỉ muốn phạt cô một chút bây giờ có lẽ không cần nữa rồi.
- Cậu thấy sân chạy của trường này như thế nào? - Anh dùng cái giọng hờ hững nói.
- Rất rộng chứ sao... - Cô trả lời bất giác lại thấy có điểm quen tai, ha ha.. lần này đừng hòng dụ cô lần nữa - Này nha.. tôi không mắc mưu nữa đâu, anh lại muốn tôi dọn dẹp nữa chứ gì.
- Tôi thấy ý đó cũng rất hay nhưng tôi không thích vậy - anh nhếch mép cười một cái - Sân này dùng để làm gì cô biết không?
- Hàn Kiến Thư anh đừng nói ngu tới mức không biết sân này dùng để chạy nha - cô cười thầm trong lòng, không ngờ Hàn Kiến Thư lại hỏi cô một câu ngu ngốc như vậy.
Chỉ là có người đã rất ngây thơ không biết ý định của câu hỏi người nào đó. Vì vậy, đã oanh liệt rơi vào bẫy rồi!
- Dùng để chạy sao? Phải không - anh tự nhiên lập lại
- Không dùng để chạy chứ dùng làm gì? - cô khó hiểu nói, tên này hôm nay bị gì vậy.
- Quá tốt rồi! Tôi thật sự là không biết nó dùng để chạy - anh ngập ngừng nói còn giả bộ kinh ngạc - Nếu đã thế cậu chạy 10 vòng quanh sân này cho tôi xem thử đi.
Cô nghe câu trả lời của hắn mà muốn hóa đá, hắn.... hắn là đang đùa giỡn với cô đó!
- Hàn Kiến Thư... anh là cố ý đó sao? - cô xung máu trợn to mắt trăn trói nhìn người trước mặt.
- Tôi nào có.. cậu nghĩ quá nhiều rồi! Tôi thấy cậu quá xem thường việc vận động nên muốn giúp cậu một chút thôi mà - Anh tốt bụng nói với Mạc Thanh
- Hừ hừ.. tôi CẢM ƠN há nhưng tôi không cần đâu - cô hừ lạnh một cái.
- Không chạy cũng không sao, bất quá tôi sẽ yêu cầu nhà trường phê vào điểm học phần của cậu là trốn học thì không biết như thế nào đây? - anh vô tư nói còn giả bộ suy ngẫm , đắn đo.
- Anh... anh.. - Cô cứng họng biết mình không nói lại đành thua cuộc - Chạy thì chạy... anh banh hai con mắt ra mà coi tôi chạy đi...
Cô bắt đầu vận động rồi chạy ra làn đường trên sân. Hu hu... chết tiệt! Hàn Kiến Thư ngươi đang giỡn với bà chắc. Kêu ta chạy 10 vòng quanh sân thà kiu cô chết luôn cho rồi. Sân chạy của trường cô là nơi tổ chức các kỳ thi thể thao từ lớn tới nhỏ trong thành phố nên dĩ nhiên nó sẽ rất rộng. Mà rất rộng thì mới là chết cô đó...
- Này.. này chạy cho đàng hoàng vào , mà cậu nhép miệng nói gì vậy? - Kiến Thư nhìn cô thở hồng hộc vừa chạy mà vừa nhép miệng biết là cô đang chửi anh rồi.
- Phù phù... không có gì - cô hít thở đều đặn vừa mệt vừa cố nói với hắn - Anh cứ lo mà coi tôi chạy đi.
Trong khi cô đang cố gắng chạy hết 10 vòng quanh sân thì Hàn Kiến Thư đã đi đâu mất. Đến khi cô chạy đủ số lượng thì đã thấy hắn ngồi trên khán đài vừa uống nước vừa xem kịch rồi. Cái tên trời đánh này... tại sao lúc trước cô thấy hắn trững trạc lắm mà thì ra là đội lớp trang nghiêm thì có á. Cô mệt muốn chết mà hắn còn cố ý thảnh thơi.
- Á... lạnh quá - cô bực bội ngồi xa hắn ra ai ngờ Hàn Kiến Thư lại dùng chai nước lạnh áp vào mặt cô làm cô nhảy dựng.
- Anh làm gì vậy? Định giỡn với tôi nữa sao? - cô dùng ánh mắt hiềm nghi nhìn hắn.
- Uống đi... cho cậu đấy! Từ nay đừng có mơ cúp tiết nữa - Hàn Kiến Thư nhìn cô nói , đưa cho cô cả một bịch khăn lạnh - Lau đi... tôi đi trước đây! Nếu còn cúp tiết mà để tôi biết được thì không chỉ 10 lần mà là 100 lần đấy!
Cô nhìn bịch khăn lạnh trong tay mà trăn trối , cái tên này rốt cuộc là làm sao vậy? Hành hạ cô cho đã rồi bây giờ còn quan tâm cô nữa...
Đúng là vừa đấm vừa xoa nha!(o>_ Bây giờ cô mới ngộ ra một chân lý : Vận Động là một việc cao cả. Nếu không vận động sẽ bị trừng phạt cho không còn đường sống. Mà đã là bị trừng phạt thì chỉ có Hàn Kiến Thư là có uy quyền nhất. Mà đã là Hàn Kiến Thư thì chỉ có là ngũ mã phanh thây a!
Sao số cô lại khổ thế này...。o(iДi)o.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT