Đêm tối ở Bạch Uyển đặc biệt lạnh lẽo, lạnh hơn ở các nơi khác trong
Hồ gia vài phần. Lục Thiên một thân võ công nên đương nhiên không coi
cái lạnh này vào mắt, nhưng Bạch Hàn băng nàng là một nữ tử yếu ớt, y
phục trên người lại mỏng manh, làm sao nàng có thể chịu đựng được? Nghĩ
tới liền làm, Lục Thiên ân cần nói:
– Băng phu nhân, mời vào lương đình nói chuyện. Ở ngoài rất lạnh, sẽ tổn hại đến thân thể của phu nhân.
Bạch Hàn Băng nở nụ cười lãnh đạm, tiếp nhận lời nói của Lục Thiên, bước vào lương đình. Nàng xoay lưng, hướng mặt về phía Lục Thiên, lạnh nhạt:
– Lục Thiên công tử, có chuyện gì xin hãy nói nhanh một chút. Đêm hôm như thế này dông dài e không tiện.
Lục Thiên hạ mi, âm thầm lôi cái tên gia hỏa kia chửi thầm trong bụng. Sao
Lục Thiên hắn lại có thể kết giao bằng hữu với cái tên thần kinh kia
chứ? Để đến bây giờ hắn lại phải đi nói những lời tuyệt tình với đại mỹ
nhân trước mắt thay Hồ Phong. Lục Thiên công tử là ai? Là một người vô
cùng yêu thích cái đẹp, nâng niu còn chưa đủ còn nói gì tới giẫm đạp.
Khó khăn lắm hắn mới có thể mở miệng, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên biểu cảm không đành lòng:
– Băng phu nhân, thứ Lục mỗ phi lễ nói thẳng. Lục mỗ đã biết chuyện của
phu nhân và Hồ Phong không được tốt đẹp. Thấy tình cảm thì không thể
khiên cưỡng, Hồ Phong đã không có tình cảm với phu nhân thì phu nhân
cũng không nên ôm ấp hi vọng. Lục mỗ thấy phu nhân nên buông tay, vừa
giải thoát cho bản thân tình cảnh khốn khổ, lại vừa khiến Hồ Phong hắn
vui vẻ. Như vậy tốt hơn nhiều so với bây giờ…
– Ta biết, chàng
bắt công tử tới đây nói với ta. Cũng biết chàng thực sự chán ghét ta,
cũng đã từng có ý niệm muốn buông tay. Nhưng ái tình, nói bỏ là bỏ dễ
dàng sao? Phiền công tử nói lại với chàng, Bạch Hàn Băng ta, dù có chết
cũng không thể từ bỏ chàng. Chỉ có vậy thôi, Hàn Băng xin phép về phòng
trước. Thứ lỗi cho Hàn Băng không tiễn.
Nói xong, Bạch Hàn Băng đi như chạy trở về phòng. Tim nàng lại đau nữa rồi, biết hắn tuyệt tình,
nhưng cũng không ngờ là đến nước này. Hắn, quả thật rất chán ghét, phi
thường chán ghét nàng…
Lục Thiên hận không thể băm băm chặt chặt
cái tên khốn kiếp ngồi trước mặt thành ngàn mảnh, vạn mảnh khi nhớ lại
gương mặt xinh xắn mê người kia, vì đau thương mà tái nhợt, không còn
chút huyết sắc. Hồ Phong chăm chú nhìn người bằng
hữu-đào-hoa-yêu-thích-cái-đẹp-đến-mức-biến-thái của mình, mặt không biến sắc, thở ra một câu:
– Có gì bất mãn, nói thẳng.
–
&%*%(@^%&^*…. – Lục Thiên không thèm để ý thể diện, mắng
chửi Hồ Phong nửa ngày. Hồ Phong cam chịu để Lục Thiên tra tấn hành hạ
lỗ tai mình, vì biết nếu không để Lục Thiên bùng nổ thì Hồ phủ sẽ xuất
hiện một số tai nạn nho nhỏ ngoài ý muốn. Tỷ như hoa Ngọc Lan quý giá
trong Ngọc Lan đình bị mất sạch, sau đó phòng mình sẽ xuất hiện vô số
cánh hoa Ngọc Lan cùng hằng vô số xác bọ, ong… Hồ Phong sẽ không bao giờ dại dột muốn nếm thử cái tư vị kia lần nữa. Liếc thấy thần sắc Lục
Thiên hòa hoãn trở lại, Hồ Phong mới cất lời:
– Uống trà đi. Bích Loa Xuân pha với sương sớm mà ngươi thích đấy.
Lục Thiên nhìn Hồ Phong bằng ánh mắt sắc bén, tay cầm lấy chén trà tinh
xảo, khẽ nhấp môi. Lục Thiên chợt ngửi thấy mùi hương khá quen thuộc,
hương thơm của Bạch mẫu đơn!
– Không phải, là ở Bạch Uyển. Mùi hương nhàn nhạt này chỉ có ở Bạch mẫu
đơn. mà nơi duy nhất trồng Bạch mẫu đơn trong nhà ngươi là… – Lục Thiên
cố tình kéo dài giọng, mắt nhìn chăm chăm thần thái của Hồ Phong, mong
muốn tìm ra một chút manh mối.
Khóe miệng nhếch lên, nụ cười quen
thuộc của Hồ Phong xuất hiện. Hắn nhướng mi, bày ra bộ dáng ngạc nhiên, thanh âm cũng cao lên vài phần:
– Làm sao ta biết được? Là a hoàn đi lấy sương sớm chứ không phải ta.
– Nhưng ngươi sai a hoàn đi lấy phải không?
– Không sai.
– Vậy… Ngươi bảo không muốn dính líu đến Bạch Hàn Băng, tại sao sai người đi lấy sương sớm ở Bạch Uyển? Ngươi quan tâm tới nàng sao? Là ngươi có
tình cảm với nàng? Ngươi động lòng với nàng sao còn lạnh lùng với nàng?
– Ta không bảo a hoàn đi lấy sương sớm ở Bạch Uyển, là cô ta tự lấy ở
Bạch Uyển. Ta không quan tâm tới nàng ta. Ta không có tình cảm với nàng. Ta không động lòng với nàng ta mà ta lạnh lùng như vậy vì ta muốn tốt
cho nàng ta. Ngươi hết kích động chưa? Để ta sai người mang cho ngươi
một tách Bích Loa Xuân nữa, được không?
Đây không phải là lần đầu
tiên Hồ Phong hắn nói nhiều như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng hắn thấy bất an. Bất an vì lẽ gì hắn cũng không rõ. Nhìn vẻ mặt ảo não của Lục Thiên, hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sao hắn lại có cảm giác này? Hắn có cái gì muốn giấu diếm bằng hữu của hắn sao? Hắn mơ hồ không hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT